“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 1)
________________________
“Đây chính là cái giá của việc vụng trộm đó tỷ phu.” Ta móc lấy vạt áo của hắn.
“GIANG TỬ PHÙ” Phó Kiều suýt chút nữa nghiền nát răng sau khi nghe câu nói của ta, “Nàng có thể đừng gọi ta như vậy được không? Nàng định gọi như vậy cả một trăm năm à?”
“Một trăm năm thì lâu quá, đợi đến khi chàng c.h.ế.t trên giường của ta thật thì ta sẽ không gọi như vậy nữa.”
Phó Kiều thở dài.
Một tháng sau hắn phải xuất chinh về phía nam.
Trước khi ra trận, hắn cố tình tới để vụng trộm với ta lần cuối.
Tại sao lại nói là vụng trộm?
Bởi vì nam chưa cưới, gái chưa gả, nhưng lúc này bọn ta đã cởi quần áo chim chuột với nhau ngay trong chính căn gác nhỏ ở khuê phòng của ta.
Căn gác này ban đầu được dùng để chứa sách, đó là những cuốn thơ mà thầy đã dạy ta đọc trong hơn mười năm.
Nhưng ba tháng gần đây lại dùng để chứa nam nhân.
Lại còn là nam nhân của tỷ tỷ.
Tỷ tỷ là đích nữ duy nhất của đại tướng quân phụ quốc, đoan trang xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là chính thê mà tất cả nam tử đều mơ ước.
Ta là đứa con gái ngoài giá thú duy nhất của đại tướng quân phụ quốc, mẫu thân ta không phải nữ tử thanh lâu, cũng không phải thê thiếp, mà là vú nuôi của phụ thân ta.
Đúng vậy, chính là vú nuôi.
Nói đến đây làm ta thấy ghê t.ởm.
Ghê t.ởm bọn họ, ghê t.ởm bản thân ta, nhân tiện ghê t.ởm luôn Phó Kiều đang nằm trên người ta.
“Phó Kiều, Phó Kiều…” Ta dùng móng tay véo lên làn da trơn nuột láng mịn trên lưng hắn.
Hắn khẽ than đau một tiếng, nhưng cũng không rảnh để quan tâm.
“Lúc trở về, có phải chàng định cưới Giang Triều Khôi đúng không?”
“Cô ấy là thái tử phi được phụ hoàng chỉ định.”
“Vậy ta là ai?”
“Nàng là Giang Tử Phù.” Hắn trả lời qua loa cho có.
“Ta hỏi chàng, ta là ai.” Không biết lấy sức ở đâu ra, ta ném hắn sang một bên.
Từ trên cao nhìn xuống hắn ở bên dưới.
Từ trên cao quấn lấy hắn.
“Đợi lát nữa hẵng nói được không?” Hắn cầu xin ta.
Ta không đáp lại, cũng không cho phép hắn cử động.
Bởi vì chỉ có lúc này, Phó Kiều mới là người yếu ớt nhất.
“Đầu tiên là lương đệ của thái tử, sau đó là hoàng quý phi, sau đó là thánh mẫu hoàng thái hậu, sau đó là…”
“Sao chàng biết ta sẽ sống lâu hơn chàng?”
“Yêu tinh thì chả sống lâu hơn người?” Hắn thấy giọng điệu ta đã dịu lại nên nhân cơ hội phản kích.
Ta biết mình là một yêu tinh vô liêm sỉ.
Mấy tháng trước, khi Phó Kiều đến đưa sinh lễ cho Giang Triều Khôi, chủ mẫu đã mỉm cười nói rằng phu gia tam thư lục sính cưới hỏi đàng hoàng, nhà mẹ đẻ tặng của hồi môn váy cưới dài mười dặm, đó mới là kết cục tốt nhất của một nữ tử.
Ánh mắt của bà ta có ẩn ý sâu xa.
Cái dáng vẻ còng lưng hổ thẹn của mẫu thân ta lộ rõ rằng bà đã già rồi.
Nhưng ta thì chưa.
Ta cũng mỉm cười nhìn chủ mẫu, thầm nói trong lòng, bà cứ đợi xem người được Phó Kiều cưới hỏi đàng hoàng là ai nhé.
Khi ta thầm nhủ câu nói tàn nhẫn này ở trong lòng, thật ra ta còn không biết Phó Kiều tròn hay là méo.
Chỉ vì hắn là người mà Giang Triều Khôi muốn lấy.
Giang Triều Khôi không sai, hắn cũng vậy.
Kiếp trước bọn họ đã gieo rất nhiều nghiệp nên mới gặp ta.
Kể từ sau hôm đó, Phó Kiều đã ra trận.
Trên căn gác nhỏ của ta có lưu lại đầy dấu vết, mùi vị của hắn.
Hắn nói Giang Tử Phù này, không được thay hay giặt chăn, nếu không ta không thể biết nàng có dẫn nam nhân khác về hay không.
“Ta không được dẫn nam nhân khác về à?” Ta nhìn hắn một cách thách thức.
“Trừ khi nàng muốn c.hết cùng hắn ta.” Hắn xỏ giày vào rồi đứng dậy không thèm quay đầu nhìn lại.
Ta thật sự mong hắn sẽ c.hết trên chiến trường.
Ít nhất cũng tốt hơn là c.hết trên giường của ta.
Về lý do tại sao Phó Kiều lại lên giường của ta, hắn đã tự nói thế này, từ nhỏ hắn chỉ toàn thấy mấy người đoan trang nghiêm chỉnh, hễ cứ gặp tiểu thư khuê các là hắn thấy buồn nôn.
Vì vậy hắn đã tìm tới cái đứa phóng đãng như ta.
Ta hỏi hắn tại sao không đi tìm kỹ nữ mà trải nghiệm cho đã.
Hắn nói cái loại học theo phóng đãng thì hèn hạ lắm, chỉ có ta mới là trời sinh đã vậy.
Ta coi đó là một lời khen.
Nhờ lên giường mà có tí quan hệ với thái tử đương triều, nghe cũng không tệ lắm.
Suy cho cùng, đây cũng là mối quan hệ thuần khiết nhất trong cuộc đời ta, nam hoan nữ ái, trong chàng có ta, trong ta có chàng, còn lại thì không là gì cả.
Ta không giống với Giang Triều Khôi, tỷ ấy ngồi ngay ngắn trong phủ là đã có người tới mai mối.
Còn ta chỉ có thể c.hết trong căn gác nhỏ của mình.
Hoặc là bị đầu độc c.hết, hoặc là trượt chân ngã c.hết.
Sau khi ta c.hết, bí mật về cách cha mẹ tạo ra ta sẽ được chôn vùi theo xác của ta, không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng nữa.
Không một ai muốn ta sống.
Nhưng ta vẫn muốn sống.
Không phải Phó Kiều thì cũng sẽ là người khác, hoàng đế này, thủ phụ này, rồi cả thượng thư đại nhân râu tóc bạc phơ.
Ai cũng được.
Có lẽ do có quá nhiều đường lui nên khi thấy hắn mở cửa sổ phòng ta vào ban đêm, ta cực kỳ bình tĩnh.
“Giang Tử Phù, ta sống nên khiến nàng thất vọng sao?”
“Không dám.”
“Không dám tức là có muốn.” Hắn tháo chiếc mũ dính đầy máu và bùn xuống, suýt chút nữa đập thủng sàn căn gác.
“Đánh xong rồi à?”
“Chưa.”
“Vậy chàng quay về” tôi cười vui vẻ còn hơn cả được làm thái tử phi, “chẳng lẽ là chỉ để ngủ với ta hả?”
Hắn nhắm nghiền đôi mắt mệt mỏi, gục đầu vào ngực ta, im lặng không nói gì.
Phần xương mũi cao chọc vào khiến ta hơi đau.
Bởi vì hắn đã dồn rất nhiều sức lực.
“Rốt cuộc chàng quay về để làm cái gì?” Ta nắm lấy búi tóc hắn và kéo ra.
“Để xem nàng có quyến rũ nam nhân khác không.”
“Nếu có thì sao…”
Hắn nắm chặt lấy hai bả vai ta và đẩy ra, nhưng lại không buông tay, đôi mắt mệt mỏi kia đã biến thành mắt sói.
“Thêm một hồn ma dưới nhát dao của ta cũng không tính là nhiều đâu.” Một con dao găm áp sát vào cổ họng ta.
Ta rùng mình vì lạnh, điều đó cũng khiến da ta bị lưỡi dao làm xước.
“Ta không quyến rũ người khác.” Cứ tiếp tục ăn miếng trả miếng thì sẽ không còn cơ hội được nói câu tiếp theo mất.
“Chứng minh kiểu gì?” Hắn vẫn chưa buông tay.
“Chăn đệm vẫn chưa dọn từ lần trước.”
“Làm ở nơi khác cũng được mà.”
…
“Thế thì chàng g.i.ế.t ta đi, ta sẽ lấy cái c.hết để chứng minh.”
Ta quyết tâm nhắm mắt lại, không muốn nói lý nữa.
Phó Kiều ném dao cởi xiêm y của ta.
“Chưa đánh trận xong thật à?”
“Thật.”
“Vậy rốt cuộc chàng quay về để làm cái quái gì vậy?”
Không phải ta cố tình muốn truy hỏi tới cùng, ta chỉ sợ hắn tưng tửng rời khỏi tiền tuyến làm nước mất nhà tan, thế thì ta lại càng dễ c.hết hơn.
“Ta đã nói rồi mà, về để xem nàng có quyến rũ kẻ khác không.”
“Tại sao chàng phải để ý tới đạo đức của một d.â.m phụ nhỉ?”
“Thật là một sự sỉ nhục nếu d.â.m phụ ta từng ngủ cùng lại đi quyến rũ kẻ khác.”
Phó Kiều trở về từ một chiến trường và lại dấn thân vào một chiến trường khác.
Trận chiến này kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Hắn lấy lại sự uể oải, có vẻ mệt và buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi. Hắn kéo chân ta quấn lấy eo hắn rồi ngủ một cách thỏa mãn.
Im lặng một lúc rồi đột nhiên giọng hắn lại vang lên: “Giang Tử Phù, nàng không hề nói dối.”
“Sao chàng biết?”
“Nàng cũng rất nhớ ta.” Giọng điệu của hắn nghe có vẻ cực kỳ đắc ý.