Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phù Dung Trướng Noãn (Zhizu) - Dịch: Phô Mai Con Bò Cáu
  3. Chương 4
Trước /8 Sau

Phù Dung Trướng Noãn (Zhizu) - Dịch: Phô Mai Con Bò Cáu

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 4)

_______________________

Sau đó đó ta nằm trong lòng huynh ấy cho đến khi trời gần sáng.

Ta mặc quần áo về nhà.

Khoác lên mình chiếc váy cưới màu đỏ hồng.

Trang điểm.

Lên một cái kiệu nhỏ.

Ta ra khỏi cổng Giang phủ và không bao giờ quay lại nữa.

Ta chưa bao giờ dám nghĩ lại chuyện đêm trước khi gả vào Đông Cung.

Ngày thái tử cưới vợ đương nhiên là một ngày khắp nơi ăn mừng, anh hùng mỹ nữ trai gái xứng đôi vừa lứa thì làm gì có ai không hâm mộ, làm gì có ai không thích bàn về nó?

Lúc Phó Kiều đến phòng ta, hắn tặng ta một lời khen, Giang Tử Phù, nàng mặc bộ y phục này đẹp quá, nhan sắc thật kiều mị.

Nhưng chỉ là đến chào hỏi tình cũ mà thôi, đêm tân hôn đương nhiên là phải tới chỗ của thái tử phi rồi.

Ta tự tẩy trang, cởi áo rồi đi ngủ, nhưng không ngờ đêm đó vẫn gặp được hắn.

Đang say sưa trong mộng đẹp, bỗng có một cơn gió thổi vào chăn.

“Giang Tử Phù, nàng không đợi ta à!” Hắn cởi áo khoác rồi chui vào, trong miệng vẫn còn sót mùi rượu.

“Sao thế? Bị thái tử phi đuổi ra ngoài à?” Ta chui vào trong lòng hắn để lấy lại hơi ấm vừa mất.

“Nhìn thấy nàng ấy làm ta nghĩ tới mẹ mình.” Vẻ mặt của Phó Kiều giống như hồi tưởng lại một cơn ác mộng.

“Thân thiết vậy cơ à?”

“Đoan trang uy nghiêm như Phật, không dám phạm thượng.”

Ta không kìm được mà bật cười.

“Tỷ ấy là Phật, thế ta là gì?”

“Nàng là yêu tinh hút tinh khí người.”

Một ngày nào đó ta sẽ hút hết sạch tinh khí của chàng.

Lần đầu tiên của Giang Triều Khôi chắc là do rụt rè quá nên không được thích, chủ mẫu luôn cho rằng đây là phượng mệnh, là khí phái làm hoàng hậu.

Nhưng có rất nhiều hoàng hậu đều bị bẻ gãy trong tay yêu phi.

Không đợi ta có thêm bất kỳ suy nghĩ nào, Phó Kiều đã khăng khăng đòi ta phải đứng dậy, mặc lại hỉ phục, đeo cả quan hoa.

Hắn nói mình không được tự tay tháo thì sẽ mất đi sự thú vị.

Ta từ chối, lười biếng nằm xuống lăn qua lăn lại, nhưng lại bị hắn cuộn chăn mang tới trước gương đồng.

Đành phải thỏa hiệp vậy.

“Hôm nay không phải là một ngày bình thường.” Phó Kiều nghiêng người sang một bên nhìn ta vẽ hoa điền trên ấn đường.

“Hả?”

“Kể từ hôm nay, chúng ta không phải vụng trộm nữa.” Hắn nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: “Có thể quang minh chính đại tuyên dâm ban ngày.”

Tuy ta đã quen với những lời nói trêu ghẹo mập mờ của hắn, nhưng giờ vẫn không kiềm chế được mà run tay làm hỏng cánh sen cuối cùng.

Nhưng hắn không đợi ta lau sạch để vẽ lại, trong lúc hành động đã làm trâm vòng son phấn trên bàn vỡ vụn rơi xuống đất lả tả.

Khi cởi hết chỉ còn lại đồ lót, ta giống như bị ma nhập đột nhiên nghĩ là: Đêm hôm qua, An Kiêu sợ ta lạnh nên cứ muốn sưởi ấm đồ lót rồi mới cho ta mặc.

Trong tiết xuân se lạnh, chút ấm áp đó thật sự khó quên.

Chỉ là vài giây phân tâm nhưng vẫn bị Phó Kiều nhận ra.

Hắn nhạy cảm hỏi: “Giang Tử Phù, nàng đang nghĩ gì vậy?”

“Ta đang tự hỏi nếu ngày mai thái tử phi trách ta thì phải làm sao đây.” Ta mềm nhũn quấn lên người hắn: “Giờ người ta chỉ là một lương đệ kém hơn người khác cả một bậc.”

“Vậy còn không mau cố hết sức lấy lòng cầu xin ta che chở đi?”

“Điện hạ nói rất đúng.”

Một hai lần vẫn còn thể dùng lời nói để lấp liếm cho qua, về lâu về dài nếu không tỉnh táo thì tất khiến hắn nghi ngờ.

Những người như ta, chớ nên không tỉnh táo.

Trời còn chưa sáng ta đã muốn dậy, Phó Kiều giữ ta lại và hỏi ta định làm gì.

Một lương đệ nhỏ nhoi, đương nhiên phải đi thỉnh an thái tử phi chứ sao.

Ta biết ta có thể lấy Phó Kiều làm lá chắn để không phải dậy, nhưng đây là khoảnh khắc đầu tiên trong đời ta chiến thắng Giang Triều Khôi, làm sao ta có thể vắng mặt được?

Ta trang điểm váy áo lộng lẫy, dây lưng tơ lụa ôm sát vòng eo thon thả.

Bước đi yểu điệu thướt tha.

Giang Triều Khôi vẫn ăn mặc giống một người đoan trang.

Hành lễ xong ta được cho ngồi.

Ta nói với tỷ ấy: “Tỷ tỷ à, không ngờ sau khi thành hôn chúng ta vẫn là tỷ muội, duyên phận đúng là kỳ diệu.”

“Đúng vậy, tỷ muội chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, chắc chắn có thể làm rạng danh gia tộc.” Tỷ ấy tỏ ra rất mong chờ.

Đúng thật là… hoàng hậu tương lai.

Đối mặt với tiểu thiếp ti tiện, có cần phải độ lượng hào sảng như vậy không?

Nhưng ta lại thích hủy diệt sự tốt đẹp của cái con người lương thiện thuần khiết này.

Chỉ vì tỷ ấy quá tốt nên đã khiến ta trông như một con chuột trong rãnh nước.

Ta muốn hủy hoại tỷ ấy giống như việc ăn cắp châu báu của chủ mẫu, bẻ gãy tẩu thuốc của cha ta.

Quảng cáo
Trước /8 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mộ Thiếu Cưng Chiều Vợ Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net