Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ế.t ở trên giường của nàng.” (Chương 5)
Chỉ cần Phó Kiều ở lại trong cung của tỷ ấy một đêm là ngay đêm hôm sau ta nhất định sẽ phát huy hết bản tính hiếu chiến của mình, cố gắng quấn quýt si mê.
Đôi lúc hắn mệt mỏi đến mức không muốn đi lâm triều, khó tránh bị hoàng thượng trách cứ, một thời gian sau hắn cũng không dám tới cung của Giang Triều Khôi nữa.
Có lẽ cảm thấy lạnh nhạt với đích nữ của nhà họ Giang quá mức thì cũng không đẹp mặt cho lắm, nên hắn thường tới chỗ tỷ ấy dùng bữa, rồi lại quay về chỗ ta ngủ.
Hạ nhân ở Đông Cung thường thì thầm với nhau gọi hiện tượng này là ăn đông ngủ tây.
Thực ra ta thấy làm vậy còn xấu mặt tỷ ấy hơn.
Nhưng ta rất thích.
Những ngày tháng được cưng chiều thật sự rất vui vẻ, trong suốt khoảng thời gian đấy ta cảm thấy mình rất có quyền lực trong Đông Cung.
Nhưng được một thời thì cũng ngán, bởi vì chỗ này thực sự nhỏ quá.
Một người đã vụng trộm với tỷ phu trước khi xuất giá như ta, thực sự không thể quen với cuộc sống cá chậu chim lồng này.
Đi ra ngoài lúc nào cũng có một đống vú nuôi, nha hoàn đi theo, chán nản thực sự.
May mắn thay, ta đã phát hiện ra một bức tường thấp đã bị hư hỏng ở sân sau, chỉ cần đi qua đó một đoạn đường là tới phố xá náo nhiệt.
Từ giờ ta đã có thể tung cánh bay lên trời cao.
Ta bắt đầu một chuyến tham hiểm thú vị tùy hứng bên ngoài cung.
Nhưng đắc ý quá thì thường dẫn tới mầm tai họa.
Hôm đó, ta nhảy qua tường với hai cái bánh bao hoa quế, còn chưa tiếp đất thì ta đã nhìn thấy Phó Kiều và Giang Triều Khôi đang đi dạo quanh hoa viên với hoàng hậu nương nương.
Cây cỏ trong đây rất hoang vu, không có nơi nào ẩn nấp.
Ta và cái bánh hoa quế đều không biết phải làm sao.
Giang Triều Khôi từ chỗ cửa đột nhiên chạy tới cướp bánh trên tay ta, trách cứ nói: “Tỷ đã bảo không ăn rồi, sao muội còn đi mua?”
“Ta…”
Tỷ ấy quay lại mỉm cười xin lỗi hoàng hậu: “Muội muội của thần thiếp cứ thích đi lung tung trong nhà cả ngày, nhưng lúc nào muội ấy cũng nhớ thần thiếp thích ăn điểm tâm của Xuân Nê phường. Để nương nương chê cười mất rồi, sau này con nhất định sẽ dạy dỗ muội ấy một cách nghiêm khắc.”
Còn chưa đợi hoàng hậu lên tiếng, tỷ ấy đã quay lại mắng ta: “Còn không mau về cung hối lỗi đi!”
Ta hành lễ rồi chạy vụt đi.
Trời ạ, lại bị sự hiền lành của tỷ ấy đè đầu cưỡi cổ rồi, ta bực mình quá.
Bực mình hơn là bánh hoa quế của ta vẫn nằm trên tay của tỷ ấy.
Nhưng chuyện này đã làm thay đổi ý định muốn đấu với tỷ ấy tới chết của ta.
Trong Đông Cung rộng lớn, chỉ có ta và Giang Triều Khôi là một đôi hiền thê mỹ thiếp, tỷ ấy chịu trách nhiệm quản gia, còn ta chịu trách nhiệm “giường chiếu”.
Ta sợ nếu giết tỷ ấy thì ta sẽ phải vừa làm quản gia vừa phải gánh vụ “giường chiếu”.
Cái chuyện mỉm cười nói dối hoàng hậu cứ nên để cho tỷ ấy làm vậy.
Có lẽ do quá rảnh nên nửa tháng trở lại đây ta vô cùng thèm ngủ, sau khi Phó Kiều thức dậy, ta thường ngủ thẳng tới trưa.
Qua mất giờ ăn thì phòng bếp lại làm một bữa ăn ngon cho ta.
Cứ lặp lại ăn rồi lại ngủ như vậy.
Một ngày nọ Phó Kiều nói với ta rất nghiêm túc, Giang Tử Phù, nàng mất eo rồi.
Đã thế còn kéo ta tới trước gương.
Không những mất eo mà hình như bụng ta còn to lên nữa.
Như này nghĩa là sắp hết được cưng chiều vì nhan sắc tàn phai sao?
Ta rất lo lắng nhưng cũng rất hưng phấn, chưa biết chừng hắn sẽ đưa ngay mỹ nhân khác về đông cung để chơi cung đấu với ta cũng nên.
Ôm theo cái suy nghĩ này khiến ta không còn buồn ngủ vào buổi sáng nữa, cơm cũng không ăn được nhiều, thậm chí ta còn mời cả thầy dạy nhảy.
Nhưng càng nhảy ta lại càng béo, đặc biệt là cái bụng càng ngày càng to.
Đây là do làm việc ác nhiều quá nên gặp báo ứng hả?
Cuối cùng, thầy của ta nói đầy ẩn ý: “Ngày mai Giang lương đệ không cần học nữa, để thái y tới bắt mạch đi.”
Cũng được, ta cũng muốn biết tại sao ta không giảm cân nổi.
Lão thái y tỏ ra chỉ tiếc rèn sắt không thành nói với ta: “Lương đệ không béo, mà là mang thai.”
Hóa ra là trong cơ thể có thêm một người nữa.
Nực cười là đêm nào ta và Phó Kiều cũng lăn lộn với nhau cả đêm, có lúc hắn còn xoa eo ta mà cảm thán, cảm giác mềm mại trong tay đã một đi không trở lại.
Ta bực mình nhưng cũng bó tay.
“Đứa nhỏ này mệnh lớn thật, bị dày vò suốt năm tháng như vậy mà thai nhi vẫn rất khỏe.”
Thoắt một cái ta từ một thiếu nữ trong tuổi thanh xuân biến thành một bà bầu trẻ.
Hình như Phó Kiều không quá vui khi biết điều đó.
“Bình thường sinh con mất bao lâu?”
“Nghe nói là phải ở trong bụng mười tháng.”
“Thế thì gay go thật.”
Ta mới là người thấy gay go đây nè.
Giang Triều Khôi cứ bắt ta phải ăn những món thanh đạm dưỡng sinh, ta sợ tỷ ấy hạ độc mình nên tỏ ra rất nghi ngờ.
Cuối cùng tỷ ấy cắn một miếng ta cắn một miệng. Thật sự là không còn gì để nói.
Trên đời này có người độ lượng đến vậy sao? Cảm thấy chỉ cần mẹ của đứa trẻ này là người nhà họ Giang thì đều cần bảo vệ.
Sau năm tháng miệt mài uống thuốc an thai, ăn đồ dưỡng sinh, cuối cùng đứa bé cũng ra đời.
Nhưng vừa nhìn thấy nó, tim ta nhảy vọt lên cổ họng.
Con bé có đôi má lúm đồng tiền tuyệt đẹp.
Nhưng ta không có má lúm, Phó Kiều cũng không.
Trong số những người mà ta quen, chỉ có tiểu công tử gọi ta là A Phù trên thuyền hoa mới có đôi má lúm đồng tiền giống vậy.
Suy nghĩ này gần như giết chết ta.