Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phù Dung Vương Phi
  3. Chương 44: Kỳ phùng địch thủ
Trước /133 Sau

Phù Dung Vương Phi

Chương 44: Kỳ phùng địch thủ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong chòi nghỉ mát ở Tây sương

Hoa mai từng đợt đưa hương theo vào trong đình, bốn phía là một mảnh tuyết trắng, tuyết đọng lại rất nhiều phía trên chòi nghỉ mát, một mảnh trắng xóa lấp lánh, có lẽ không chịu nổi sức nặng, nhiều bông tuyết theo trên mái đình lăn xuống…

Trong chòi nghỉ mát, Lục phù để con cờ xuống, mắt hạnh sáng lên, đôi môi đỏ mọng, khoác áo choàng trắng da điêu, thật là mê người, giờ nầy nàng đang nhìn đăm đăm vào ván cờ….

Một tay để xuống một con cờ trắng, một tay là cờ đen.

Bôn nguyệt ngồi một bên, Băng nguyệt đứng bên cạnh, hai người cũng không hiểu biết nhiều về kỳ nghệ, lại rất ngưỡng mộ tài nghệ của Lục phù, bông tuyết bay bay trong chòi nghỉ mát, chậm rãi rơi xuống mặt đất trong chốc lát làm cho mặt đất trở nên ướt át.

“Băng nguyệt ngươi cảm thấy vương gia của chúng ta đang làm cái gì, vì sao liên tiếp mấy ngày nay đều đi đến Tây sương?” Đầu nàng không ngẩng lên, vẫn như trước nhìn vào ván cờ, đôi mắt chuyên chú như đang suy tư, dường như không để tâm vào những con cờ.

“Có lẽ vương gia muốn cùng vương phi bồi duỡng tình cảm?” Băng nguyệt chưa nói gì, Bôn nguyệt liến vội vàng đáp lời, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai má Lục phù, tựa hồ như muốn nhìn coi chúng có đỏ ửng lên hay không, đáng tiếc trừ bỏ vẻ tười cươi nàng cũng không phát hiện cái gì khác.

Gặp Lục phù cười khẽ không đáp, Băng nguyệt biết Lục phù đang chờ câu trả lời của mình, thoáng trầm ngâm một lát, rồi ngồi vào một bên, “Vương phi, nói thật ra, ta không đoán được tâm tư của vương gia, lúc trước vì tránh liên luỵ đến người, hắn ít tiếp xúc với Tây sương, hiện giờ lại thường xuyên đến đây,nếu nói là hắn muốn gần gũi với vương phi, vì sao buổi tối không ở lại, ta không biết được ý tứ của hắn”

“Ta thật sự cũng không đoán được, tâm tư của vương gia rất khó dò” Lục phù cười lắc đầu, đầu hơi nghiêng qua tựa hồ có chút khó xử, vô tình hỏi “ Vương gia điều tra Dao quang phu nhân tiến triển đến đâu rồi”

“A…” Bôn nguyệt sợ hãi kêu lên, âm thầm hối hận “Thiếu chút nữa quên báo với vương phi, vương gia đã ra lệnh ngưng việc điều tra Dao quang phu nhân”

“Cái gì?” Lục phù ngẩng đầu lên, vẻ tươi cười biến mất, trong mắt lộ ra hàn khí, thấy Bôn nguyệt gục đầu xuống mới thu lại mũi nhọn lạnh lẽo, tỏ ra không có việc gì hỏi “ Chuyện xảy ra khi nào?’

“Hai ngày trước đây, ta nghĩ không quá quan trọng, lại bận việc sổ sách nên quên báo với vương phi” Bôn nguyệt nhỏ giọng đáp, hai vai rũ xuống, có vẻ rất đáng thương.

“Bôn nguyệt lần sao không được viện cớ nầy nọ” Lục phù cười, nhìn chằm chằm vào ván cờ, đôi mày thanh tú nhíu lại, quay đầu nhìn bông tuyết tung bay trong chòi nghỉ mát, có điểm phiền muộn nói “ Trận tuyết nầy rơi càng ngày càng lớn” Lại xem cục diện của ván cờ, thản nhiên thở dài “ Không trọng yếu sao? Xem ra ta quá coi thường vương gia, ván cờ nầy dường như có chút biến hóa, càng có vẻ khó có thể nắm giữ được”

Bôn nguyệt Băng nguyệt thấy nàng cười có điểm kinh hãi…

“Vương gia đột nhiên đình chỉ việc điều tra Dao quang phu nhân, các ngươi có biết vì sao không? “ Nàng ngừng tay, mắt nhìn các nàng chờ đợi.

Các nàng đều lắc đầu, trong mắt mờ mịt khó hiểu…

“Ý nghĩ của việc đó là hắn đã hoài nghi” Việc nầy giải thích nguyện nhân tại sao hắn mấy ngày nay đều chạy đến Tây sương?

Sở cảnh mộc, thời điểm nào ta đã lộ ra sơ hở?

“Ý của vương phi là vương gia đã hoài nghi người?” Băng nguyệt cũng nhíu mày có điểm kinh hãi, lại thấy nụ cười trên môi Lục phù ngày càng mờ ảo..

Khi họ đang nói chuyện, Vộ danh vững vàng đi vào chòi nghỉ mát, cúi đầu nói “ Vương gia đang đi đến đây”

Lục phù ngẩng đầu liền thấy thân ảnh của Sở cảnh mộc, áo xanh cẩm bào, không giống một tướng quân oai hùng nơi sa trường, mà giống như một công tử rất phong độ. Đạp tuyết mà đến, trong nháy mắt hiện ra như thiên thần, để lại sau lưng hàng loạt dấu chân thâm trầm.

Lục phù nở nụ cười, Băng nguyệt, Bôn nguyệt, Vô danh cúi đầu hành lễ, sau khi ra khỏi chòi nghỉ mát, Vô danh quay đầu nhìn lại, ánh mắt thâm thuý hiện lên vẻ chua xót càng ngày càng nhiều…

Thân ảnh tuấn lãng đã vững vàng trong chòi nghỉ mát, khí lạnh dường như phai nhạt dần, Lục phù trầm ngâm một lát, hắn đang ngồi đối diện, nhìn lướt qua, ván cờ đang rơi vào thế cờ tử, nàng cười nói” Vương gia không phải bận rộn công vụ sao? Tây sương nầy có gì hấp dẫn đến nỗi ngươi mỗi ngày đều chạy đến?”

“Có bận gì cũng phải nhín chút thời gian để ở bên vương phi của ta, không phải sao?” Sở cảnh mộc cười như gió xuân, đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt đang tươi cười của nàng, dường như muốn nhìn thấu nàng, nhưng lại bị ngăn cách bởi tầng tầng sương mù.

Hôm nay mới phát hiện thâm ý sâu xa của Tây sương, nàng không thích người khác vào Tây sương, hắn chiều theo ý nàng, trừ bỏ Băng nguyệt Bôn nguyệt cùng Vô danh, rất ít người có thể tiến vào, được phòng bị rất là nghiệm ngặc. Đi từ xa đã thấy Vô danh đứng ở trong viện, Vô danh thấy hắn liền thông truyền, hiện giờ cũng vậy, mặc dù đứng xa xa bên ngoài chòi nghỉ mát, ánh mắt ba người đó lúc nào cũng đảo qua bên nầy, luôn luôn ở trong tư thế đề phòng..

“Vương gia thật có lòng như vậy làm cho Lục phù cảm thấy rất hạnh phúc” Lục phù cười khẽ, ngẩng đầu lên, sửa lại áo choàng, cười nói “ Vương gia không phải nói có rảnh sẽ tiếp ta vài ván cờ, vậy hôm nay nghĩ như thế nào?”

Sở cảnh mộc nở nụ cười, nhìn lướt qua ván cờ, “Nếu Phù nhi có nhã hứng như vậy, bổn vương sẽ phụng bồi”

Ngay lúc tay của Lục phù muốn ra một thế cờ đen, từ lúc bắt đầu, Sở cảnh mộc đã nắm lấy tay nàng, lực đạo rất lớn, trên mặt cười như gió xuân, đôi mắt kiên định nói “ Ta sẽ giúp vương phi bố trí tốt ván cờ nầy”

“Vương gia nên hiểu rõ, cờ đen đã đưa cờ trắng vào cõi chết” Đáy lòng của Lục phù kinh ngạc, nhìn hai mắt của hắn như biển thâm thúy, tìm tòi nghiên cứu, thấy trong nháy mắt ánh mắt của hắn thoáng hiện lên tia lạnh lùng cùng quyết liệt.

Như thế xa lạ.

Sở cảnh mộc, ngươi quả thực hoài nghi ta…

“Phù nhi, ngươi không nghĩ tới ta có thể chuyển bại thành thắng sao?” Hắn cười hỏi.

Lục phù chậm rãi lắc đầu, ánh mắt liếc qua hắn, quét mắt qua hành lang đầy tuyết đọng không một bóng người, trong lòng có chút nặng nề “ Không có gì, từ nhỏ đến lớn, người cùng ta chơi cờ, chưa có ai thắng được ta”

Trừ bỏ nương và phụ thân, chưa có ai thắng nàng.

“Vương phi thật làm cho bản vương bội phục, nói không chừng hôm nay bổn vương sẽ là một ngoại lệ thì sao?” Sở cảnh mộc cười, cười tươi rói làm cho người ta không nghe ra châm chọc, giơ tay lên, đem cờ trắng trước mặt nàng cầm lại đây, tao nhã thong dong đặt xuống.

“Có hay không có ngoại lệ, rốt cuộc là nói ngươi” Nàng cuối cùng cũng bị rơi vào thế tử.

“Tất cả các ván cờ khó đều có lỗ hổng, dù cho người cẩn thận cũng có lúc sơ ý” Sau khi hạ con cờ xuống, Sở cảnh mộc chỉ nói như vậy.

“Vương gia nói không sai, chỉ cần là người ai có thể tránh được tình huống sơ ý. Nhưng mà vương gia, sơ ý chỉ là ngẫu nhiên không phải tất nhiên” Lục phù cười ấm áp, tùy ý ăn một con cờ trắng

“Phù nhi, ngươi xuống tay thật độc” Sở cảnh mộc cười ha hả, mắt nhìn xuống, che dấu mũi nhọn lạnh lẽo trong mắt, trầm ngâm nhìn ván cờ, cờ trắng kém cờ đen rất xa, tình thế đang bất lợi cho hắn, thật là một cục diện bế tắc a…

Bên ngoài đình cuồng phong vẫn gào thét, một trận gió lạnh thổi qua, thổi những cánh hoa mai bay xuống đất, trắng cùng hồng xen lẫn nhau trong không trung là một cảnh đẹp hài hòa, theo gió tung bay, cuồng phong qua đi tất cả đều rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất, tạo thành một tấm thảm mềm mại.

Sở cảnh mộc vẫn trầm ngâm như trước nhìn ván cờ, suy nghĩ thật lâu mới đi nước kế tiếp, mà Lục phù dường như rất ít do dự, ý cười vui vẻ, vẻ kiều mỵ như hoa không hợp khi đem cờ trắng đẩy vào đường chết, nàng quyết đoán ngoan lệ, không lưu tình chút nào.

“Trời ạ, Phù nhi, bổn vương xem ra sợ ngươi rồi. không để cho ta một con đường lui hay sao?” Sở cảnh mộc cười, kỳ nghệ của Lục phù làm cho hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đối thủ khó đối phó như thế nầy, đây là lần thứ hai hắn gặp phải, cùng nàng chơi cờ, mặc kệ là cờ trắng đi nơi nào, đều bị nàng chặn hết đường đi, không lưu lại đường sống, khí lạnh từng trận làm hắn rùng mình, trách không được nàng tự tin như thế, không có ai có thắng ván cờ được nàng bố trí rất hoàn hảo…

Phù nhi, đây mới là mặt thật của ngươi sao?

Ánh mắt nhìn chằm chằm hai tay trắng nõn, hai bàn tay đã an ủi hàng vạn người dân chạy nạn,cũng là hai bàn tay gây ra nhiều sóng gió sao?

Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên thấy tình cảnh của nàng ở An dương, hắn từng nghĩ nàng là thiên sứ thuần khiết, ôn nhu như vậy, ở trong long hắn thanh khiết mà uy nghi…Là ta nhìn lầm rồi sao….?

“Vương gia chơi cờ phải mất nhiều tâm trí….Vương gia nếu muốn bố trí tốt ván cờ, tự nhiên phải chịu chút gian khổ” Lục phù nhìn gương mặt thanh nhuận của hắn, cười rất phong tình, tay đón lấy vài cánh mai đang tung bay theo gió, “Vương gia chịu nhận thua sao?”

Sở cảnh mộc, trừ khi ta nguyện ý chừa cho ngươi một con đường, nếu không, ngươi đừng mơ tưởng thắng..

“Nhân thua…” Sở cảnh mộc nhẹ nhàng cười, hạ con cờ xuống, tiếng cười của Lục phù nghe ra lạnh như băng, hàn khí nhè nhẹ tràn ra chung quanh, hắn cười lạnh nói “ Bổn vương cũng không nhận thức hai chữ đó, cho dù khó thắng, cũng sẽ tòan lực ứng phó, nhận thua là hành vi của người nhu nhược”

Lục phù thấy nao nao, tay để trên bàn cờ, nhất thời hô hấp ngưng hai giây, lòng như bị đâm một dao, mơ hồ rất đau, đôi mày thanh tú nhăn lại…

Toàn lực đối phó sao…

Sẽ cùng ta đối địch sao…?

Tuyệt tình như vậy làm nàng thấy xa lạ, ở trước mặt nàng, Sở cảnh mộc trước giờ chính là ôn nhu, thanh nhuận như ngọc, như gió xuân thổi vào mặt, hiện nay trong mắt hắn toàn là sự lạnh lùng, quyết đoán, làm nàng cảm thấy không khỏe, cảm giác xa lạ cùng hoảng hốt…

Tay đang cầm con cờ hơi run run, gió lạnh thổi qua, con cờ đen rơi xuống trên bàn, một tiếng động thanh thuý vang lên, âm thanh xoay quanh trong chòi nghỉ mát, làm cho cả hai đều kinh hãi..

Sở cảnh mộc ngẩng đầu lên thấy bàn tay trắng nõn của nàng đang từ giữa không trung thu về, vô lực nhìn ván cờ, ánh mắt vô thần cùng bàng hoàng, lòng ẩn ẩn đau, mùi vị chua xót như dâng tràn trong miệng…

Lục phù bị tiếng động thanh thúy làm thức tỉnh, nhìn xuống dưới, ổn định lai tâm thần hoảng hốt của mình, nhìn vị trí con cờ đen được hạ xuống,bĩu môi “ Vương gia thật là đã chiếm tiện nghi”

“Bổn vương nên cảm ta ngươi hay cảm tạ chính mình đây?” Sở cảnh mộc cười đi một nước, ăn một con cờ đen, ván cờ trở nên trong sáng, hoàn cảnh xấu của cờ trắng nghịch chuyển, cùng thế lực của cờ đen bằng nhau, hết sức giằng co..

Giống như bọn họ, mặc dù đang chơi cờ, lại giằng co…Ai thắng ai thua, không ai có thể biết trước được…

Lục phù nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi có chút tức giận, ý trong lời nói của hắn là lòng nàng đã vì hắn mà loạn, giống như bị người đá cho một cái, có điểm thẹn quá thành giận…

“Vương gia đừng vui mừng quá sớm, tình thế ván cờ nầy, hiện tại nói một lời cảm tạ e rằng quá sớm. Ta từ trước đến nay làm việc rất thận trọng, không có kích thích, thà rắng không tham gia, thật vất vả mới tìm được đối thủ có năng lực ngang nhau, làm cho ngươi thua quá sớm không khỏi có chút mất mặt”

Sở cảnh mộc không chớp mắt, trong mắt sinh ra ngọn lửa, vừa mới thấy nàng vì hắn động lòng, có chút vui sướng, lập tức bị nàng tạt cho một gáo nước lạnh….Ở trong bông tuyết mịt mờ, mặt hắn lại có vẻ ủ dột…

Hai người đều mang theo mấy phần tức giận, nhưng lại lạnh lùng ngồi đối diện nhau, không ai nói tiếng nào, cũng không tiếp tục chơi cờ, không khí thật là quỷ dị

Một lúc lâu sau, đôi mắt Lục phù mang theo ý cười, bật cười, đôi môi mọng khẽ mở ra “Vương gia không phải chơi cờ sao, vì sao cùng Lục phù căng thẳng như vậy?”

Sở cảnh mộc sửng sốt, miễn cưỡng cười cười, nụ cười của Lục phù trong mắt hắn cũng không chân thật, khi nào hắn phát hiện nụ cười của nàng như hư vô mờ mịt, như bọt ngoài biển khơi, lúc nào cũng có thể biến mất không còn tung tích..

Nàng cười ấm áp, nhưng sự ấm áp như miếng băng mỏng, …cơ hồ nếu chạm nhẹ vào sẽ vỡ tan…

Lòng hắn đau từng trận, như bị kiến cắn, lại như bị lăng trì, lại phân không rõ là vì hắn hay vì nàng…

Phù nhi, vì cái gì khi ta dừng lại nơi ngươi, ngươi cho ta một sự vui mừng, ….Nụ cười của ngươi, khi nào thật khi nào giả, ta đều phân không rõ, có lẽ ngay từ lúc đầu, không có điều gì là thật, đúng không?”

“Phù nhi, thật là tại vì chơi cờ sao?”

“Vương gia, chứ ngươi tưởng là gì?” Lục phù cười, lại để xuống một con cờ.

Bởi vì Sở cảnh mộc phá vỡ tình huống bị vây, thế cờ bây giờ dễ dàng hơn rất nhiều, kỳ nghệ của hai người đều là cao thủ, từng bước ép sát, có tấn công có phòng thủ, chết sống khó phân.

Sở cảnh mộc cười chuyên tâm ứng phó thế tấn công của Lục phù, sau một lát làm như vô tình hỏi “ Đã nghe qua chuyện Phù dung huyết án chưa?”

“Vương gia thân ái nói giỡn sao, chuyện lớn như vậy, cả kinh thành ai lại không biết” Lục phù cũng không nhìn lên, nói liền một mạch lưu loát.

“Cũng vì án tử nầy làm cho bản vương sầu lo…Ai…Ngay cả hung thủ là nam hay nữ cũng không biết” Sở cảnh mộc liên tục thở dài, cười nói, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Lục phù đang chơi cờ, không khỏi âm thầm bội phục.

Chơi trầm như thế, không hổ là Tô lục phù..

“Ha hả..” Lục phù cười khẽ “ Lấy năng lực của vương gia, nếu có người làm cho vương gia lo lắng thở dài, ta cũng rất bôi phục”

“Nói ra cũng kì lạ, giết người có rất nhiều phương pháp, vì sao lựa chọn thủ pháp tàn nhẫn như thế, hơn nữa sau khi giết người còn để lại huyết sắc phù dung, vương phi thông minh như vậy, ngươi biết là vì sao không? “ Giọng nói của hắn vừa rất thản nhiên, lại vừa ấm áp ôn trạch.

“Vương gia ngươi hỏi sai người rồi, việc nầy chờ sau khi bắt được hung thủ mới có đáp án” Lục phù cười, đi một con cờ nữa “ Có lẽ những người bị giết cũng không cần đau lòng đâu”

Sở cảnh mộc sửng sốt vài giây, Lục phù cười nhưng ánh mắt léo ra ánh sáng lạnh như băng, mơ hồ có tia hận ý.

“Ta hỏi vương phi vấn đề nầy, xem ra tự tay ta bắt được mới có thê biết nguyên nhân phải không?” Sở cảnh mộc mỉm cười.

Mặt Lục phù vẫn không thay đổi, vẫn cười như gió xuân, tay nâng lên, vô tình nói “Đúng vậy, ta cũng muốn biết vì cái gì?”

Người nói một lời ta nói một tiếng, hai người nhìn giống như phu thê đang nói chuyện phiếm, nhưng việc đáng nói là, thật thật giả giả, giả giả thật thật, như ba đào mãnh liệt, đánh giá lẫn nhau…

Cờ đen lại tấn công, cờ trắng cố thủ, mắt thấy một thế cờ trắng bị phá hủy, Sở cảnh mộc cười ra tiếng nói “ Giỏi cho một chiêu ám độ trần chiếm giữ, …Thực làm cho bổn vương trở tay không kịp..”

“Vương gia cũng không kém, bảo vệ rất suất sắc, chiêu treo đầu dê bán thịt chó kia được dùng rất kỳ diệu” Lục phù cũng không tiếc lời ca ngợi, âm thầm bội phục kỳ nghệ của hắn.

Sắc trời đã tối, bất tri bất giác đã về chiều, mà ván cờ vẫn ở thế hoà nhau, không phân thắng thua…có thể thấy được là kỳ phùng địch thủ…

Băng nguyệt Bôn nguyệt đi vào chòi nghỉ mát, gặp được ván cờ vẫn đang giằng co, cười thầm, Lục phù tự xưng là kỳ nghệ thiên hạ vô song, không nghĩ tới gặp được đối thủ…Ngẫm lại thấy buồn cười.

“Bôn nguyệt, răng của ngươi rất trắng” Lục phù thấy nàng cười như thế, chỉ phun ra một câu như thế.

Bôn nguyêt lập tức ngậm miệng, ý cười nhịn không được tràn ra “ Vương gia, Bôn nguyệt thật sự là rất bội phục người”

“Ngươi thấy được chúng ta ai sẽ thắng?” Sở cảnh mộc cười hỏi.

“Đương nhiên là vương phi sẽ thắng” Bôn nguyệt còn chưa có đáp lời, Băng nguyệt liền giành trả lời trước giọng nói có vẻ khẳng định.

Sở cảnh mộc cười ha hả, cũng không đáp lại.

“Vương gia, vương phi, đã đến giờ ăn tối, bữa khác chơi tiếp được không?” Thầy hai người không định dừng lại, Băng nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời không khỏi lên tiếng

Quảng cáo
Trước /133 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thần Điêu Đại Bịp

Copyright © 2022 - MTruyện.net