Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nàng chưa từng trãi qua cuộc sống thanh thản như thế nầy, sáng sớm rời giường đi ngắm mặt trời mọc, rồi ăn no, khi thời tiết có chút lạnh liền lên giường ngủ, có đôi khi ngủ nguyên một ngày. Không phải phiền não về vận tải đường thủy của Dao quang cùng sinh kế của Tô gia, không cần vì Sở cảnh mộc mà lo lắng, không cần sợ gặp Sở vân mà tâm tình trở nên phức tạp. Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, cuộc sống an nhàn thoải mái, khi thấy nhàm chán thì lấy nữ công mà nàng chưa từng đụng tới trong vòng mười năm ra thêu thùa.
Khi có tiếng bước chân truyền đến Di trữ cung, Lục phù ngừng tay thêu tiện tay đặt trên nhuyễn tháp, nàng ở đây đã hơn hai tháng, chưa từng có người đến thăm, nhưng lúc nầy có tiếng bước chân nàng đoán hơn phân nữa là Tấn vương, chỉ có hắn mới đi đến Di trữ cung.
Bổn vương còn lo lắng vương phi ở trong cung nhàm chán, xem ra ngươi cũng có thể thích ứng với mọi hoàn cảnh” lời nói truyền đến tai Lục phù đã đánh vỡ sự yên lặng lâu ngày của Di trữ cung.
Người thái giám đi theo đứng lại ngoài cửa, không dám đi vào, Minh châu Minh nguyệt thấy hắn tiến vào cũng khom người đi ra ngoài, Lục phù cười, mưa xuân ngoài cửa sổ nhè nhẹ rơi không một tiếng động, không phải là mưa như trút nước, trên vạt áo cẩm tú của hắn dính chút nước mưa phản chiếu sáng lấp lánh. Tâm tình của Tấn vương hôm nay không tệ, vẻ tàn khốc trên mặt như tuyết mùa đông đã tan rã, không còn bóng dáng, lại hiện lên một vẻ tinh tế thuần khiết.
“Di trữ cung nầy là một nơi thích hợp để tu tâm dưỡng tánh, ta thật sự phải cảm tạ vương gia chọn cho ta một nơi thật tốt “ Lục phù cười chậm rãi nghiền ngẫm tâm ý của hắn.
Tấn vương si mê nhìn vẻ tươi cười như hoa xuân sáng lạn trên mặt nàng, đáy lòng của hắn khẽ rung động, hắn tiến tới ngồi bên người, tham lam hít vào hương thơm nữ nhân tỏa ra trên người nàng, ánh mặt dịu đi có ý cười “Đây cũng là nơi bổn vương thích nhất, vương phi đoán coi hôm nay bổn vương vì sao mà đến?”
“Tâm tư của vương gia khó dò, ta chỉ là một người bình thường sao có thể đoán ra được” Phải tiếp xúc gần gũi với hắn làm Lục phù thấy buồn bực, chỉ có thể giả vờ như không.
Từ lúc tiến vào, ánh mắt của hắn chính là một ánh mắt si mê thuần túy. Đây là Tấn vương vô tình tàn khốc kia sao?
“Ha ha, vương phi không tò mò Sở vương hiện giờ ra sao?”
“Ta tin tưởng dù cho vương gia quyền cao chức trọng cũng không làm gì được hắn, ta cần gì phải vì hắn mà lo lắng, “ Nàng nhích về phía bên cạnh giữ khoảng cách. Lục phù cầm lấy ấm trà chậm rãi rót vào chén ngọc., hương trà thơm nức mũi, trong hoàng cung nầy mọi thứ đều không giống bình thường, uống một ly trà như thế nầy là một thứ hưởng thụ xa xỉ đối với một người bình dân, có người cả đời cũng không đụng được một giọt.
Hương thơm ấp áp tràn ngập, nàng tiện tay đặt chén trà trước mặt Tấn vương, tuyệt đối không sợ hãi hắn trong nháy mắt bởi vì lời nói của mình mà tức giận.
Tấn vương mang theo lửa giận như đại dương mênh mông, nhưng khi nhìn chén trà đặt trước mặt mình, cơn tức giận dường như trôi đi hết, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười hiếm thấy, nhìn vào gương mặt hoàn mỹ của nàng như muốn tìm kiếm cái gì. “Sở vương và vương phi thật là thú vị, Sở vương dường như cũng không lo lắng cho an nguy của vương phi?”
“Sao Tấn vương không nói là phu thê của chúng ta thông minh sắc xảo?”
Những lời nầy dường như chọc giận hắn, dấu vết ghen tị cùng phẫn nộ hiện ra trên mặt, hắn nắm cổ tay nàng, lộ ra vẻ ngoan tuyệt “ Thông minh sắc xảo sao, trước mặt của bổn vương, vương phi tốt nhất nên quên người nầy đi”
Toàn thân hắn phát ra sự tức giận làm cho người ta sợ hãi, nữ nhân trước mắt là người trong tình thế bắt buộc, hắn muốn cưng yêu qúy trọng, nghĩ muốn che chở nàng, đã nhiều năm qua, chỉ có nàng mới có thể bước vào trái tim hắn, vững vàng chiếm một góc lớn, phá vỡ đáy lòng cứng rắn lạnh như băng, hắn không thể chấp nhận được trong lòng nàng có hình bóng của người khác, cho dù nghĩ thôi cũng không được…hắn không dễ dàng tha thứ…
Lục phù một chút sợ hãi cũng không có, nàng cố gắng đè nén sự đau đớn đang truyền đến, ngay cả mày cũng không nhăn lấy một chút, khi làm hắn giận nàng thấy vui vẻ, đó là mục đích của nàng không phải sao? “Vương gia dường như đã quên, Sở vương là trượng phu của ta. Nữ nhân sau khi xuất giá coi trượng phu là bầu trời của mình, như thế nào có thể quên, ta làm sao dám quên đây?”
“Ngươi..” Hắn lại giận không thể nói được lời nào, hai tròng mắt đầy sát khí lạnh như băng, …lực đạo trên tay cũng tăng thêm vài phần, đối diện với nữ tử lớn mật nầy, trong mắt hắn có chút tàn nhẫn, giống như hận… “ Có lẽ do bổn vương đã quá mức dung túng ngươi, không phải sao? Ngươi một lần nữa đã khiêu khích sức chịu đựng và giới hạn của bổn vương.”
Lục phù cười mà không đáp lời, nàng âm thầm cắn răng ráng nhịn sự đau đớn trên cổ tay, xem ra sự nổi tiếng tàn bạo của hắn không phải tự nhiên mà có. Sở cảnh mộc dù có phẫn nộ thế nào cũng sẽ để ý xem nàng có thoải mái hay không, nhưng người trước mắt, trong mắt đầy vẻ độc chiếm mãnh liệt, thà rằng ngọc nát chứ không thèm ngói lành, vẻ ngoan lệ của hắn như một bóng ma bao phủ lấy nàng…
Bỗng nhiên hắn buông tay nàng ra, ánh mắt nhìn thấy hồng ấn trên cổ tay trong nháy mắt có vẻ thương tiếc rồi lại biến mất rất nhanh, hắn cũng tán thưởng khi thấy nàng một chút cũng không kêu đau,không ngờ thân mình mảnh mai nầy lại ẩn dấu một sự mạnh mẽ như vậy. Nhưng sự mạnh mẽ nầy cũng hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn hùng bá thiên hạ, chỉ có một nữ nhân tốt như vậy mới có thể xứng đôi.
“Nghe theo bổn vương là tốt rồi, tại sao lại thích tự tìm đau khổ?” Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, thoáng nhìn mày nàng nhíu lại dường như đang ráng nhịn đau.
“Vương gia phẫn nộ như thế, sợ rằng rất ít người dám làm trái ý vương gia?” Nàng cũng cười châm chọc.
Tấn vương vừa muốn tức giận, chợt thấy cổ tay sưng đỏ của nàng, cũng dằn cơn tức giận mới vừa chớm xuống, chưa có nữ nhân nào lại ảnh hưởng đến tâm tình của hắn như vậy. Từ nhỏ đến lớn hắn đều hiểu rõ vận mệnh của mình, cũng không muốn lãng phí thời gian bên người nữ nhân, làm gì có chuyện nhẫn nại, hắn sẽ trực tiếp mang các nàng ra ngoài chém.. Nhưng chỉ có nàng, chỉ có nàng, hết lần đến lần khác chọc giận hắn, hắn lại một lần rồi lại một lần nhẫn nại và khoan dung…Bởi vì hắn hiểu trái tim mình.
“Đi theo bổn vương, đối với ngươi là một chuyện tốt., vương phi là người thông minh có biết bổn vương hôm nay tại sao đến đây không?”
Lục phù nhìn xuống cũng không trả lời, nàng biết cho dù mình không trả lời hắn cũng sẽ nói ra, cần gì phải phí lời để hỏi hắn.
“Đêm qua Sở vương tự mình đáp ứng bổn vương sẽ trợ giúp bổn vương giành lấy vương vị, ngươi nói đi, đó có phải là một chuyện tốt đối với bổn vương hay không?”
Lòng chợt động, Lục phù ngẩng đầu liền thấy nụ cười đắc ý trên khóe môi hắn, nhất thời giật mình, Sở cảnh mộc đã đáp ứng hắn rồi sao? Đó là kết quả ngoài dự đóan của nàng, theo nàng đoán hắn nên cùng Quang vinh vương kết minh mới đúng, dù sao cũng tại Quang vinh vương cùng Tấn vương hợp tác làm nàng tiến cung. Sư việc từ đầu tới cuối Quang vinh vương hiểu rất rõ ràng, lúc trước hắn ở Phong ba đình nói sẽ đánh cuộc vị trí của nàng trong lòng Sở cảnh mộc, Sự tình lúc sau, hắn nhất định đi tìm Sở cảnh mộc để đưa ra ý kiến muốn hợp tác. Nhưng vì sao Sở vương lại bỏ Quang vinh vương mà chọn Tấn vương…?
Trong việc nầy chắc có huyền cơ bí mật gì đây?
“Kết quả nầy thật sự làm cho người ta kinh ngạc” Nàng nhíu mày, ai nói lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển khó dò, tâm tư của trượng phu nàng cũng sâu không thấy đáy, cũng như kim dưới biển không phải sao?”
Hắn có thể ẩn nhẫn nhìều năm như vậy, sao có thể thất bại trong gang tấc để bị Tấn vương dắt mũi đi, việc nầy có lẽ mà một âm mưu lớn gì đây?
Từ sau khi gả cho hắn, quay quanh nàng đều là quỷ kế âm mưu, trước kia nàng là người chơi cờ, bây giờ đổi lại là hắn.
Thế giới của nam nhân, thật không thể đơn thuần hơn thế giới của nữ nhân.
“Vương phi, xem ra ta đã đi một thế cờ hiểm đúng không?”
Lục phù không đáp, còn đang suy nghĩ, Tấn vương thấy nàng yên lặng, trong lòng hờn giận, xiết chặt cằm của nàng, Lục phù còn chưa phản ứng, liền bi hắn xoay lại đối diện với mình, ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ độc chiếm và không hờn giận “ Vương phi tại sao thất thần, nói cho bổn vương biết ngươi đã suy nghĩ những gì?”
Dưới cằm bị hắn nắm, không đau lắm, nhưng cũng giãy không ra, có thể nghe được âm thanh mỏng manh của mạch máu đang lưu chuyển, nàng không khỏi nhớ lại tình cảnh lần đó trong cung, sự sống chết như ở truớc mắt, làm nàng sợ hãi. Người trước mặt, khi thì đầy vẻ ngoan độc, khi lại tinh tế thuần khiết, không thể suy đoán theo lẽ thường được, lúc nầy không nên làm hắn giận” “Vương gia nghĩ quá nhiều rồi, trời mưa đã hai ngày rồi,ta đang nghĩ không biết khi nào mới dứt”
Hắn hừ lạnh, buông tay ra nhìn xuyên qua tấm màn lụa mỏng nơi cửa sổ, nhìn mưa phùn lất phất bên ngoài, trên gương mặt vừa có vẻ hung ác nham hiểm đã hiện lên ý cười thuần khiết, hơi hơi cảm thán “ Mùa xuân thật sự đã tới rồi”
Lục phù âm thầm tức giận, nghe thấy hắn cảm thán không thể khống chế được ngẩng đầu lên, trong sự cảm thán của hắn có ẩn dấu một sự khao khát chờ mong, lại nhè nhẹ có vẻ hỗn loạn,hoang mang cùng tịch mịch…Lòng nàng không khỏi động. Đúng vậy, mùa xuân đã tới rồi, một năm đã trôi qua, hắn đang chờ đợi, chờ mong giấc mộng của mình mau trở thành sự thật sao?
Còn của nàng đâu,? Mùa xuân của nàng đang ở nơi nào? Sở cảnh mộc biết rõ nàng ở trong cung nhưng chẳng quan tâm, có hay không tính toán bỏ nàng qua một bên…ý nghĩ đó làm lòng nàng đau nhói…Nghĩ tới trước kia hắn cưng yêu nàng như vậy, nhưng khi đụng tới lợi ích của hắn cùng vinh nhục của Sở vương phủ, vị trí của nàng trong lòng hắn lại ở nơi nào?
Đánh cuộc…
Hắn từng nói mùa xuân là thời điểm trong vương phủ có đủ loại phù dung, hiện giờ đã là mùa xuân, bên trong vương phủ có hay không muôn hoa ngát hương, phù dung toả sáng?
Lại một tiếng không hờn giận thúc giục bên tai, Lục phù quay đầu lại, che dấu suy nghĩ của mình, cười “ Vương gia vừa mới nói gì đó?”
Lòng hắn không hờn giận hay nói đúng hơn hắn đã cố gắng đè nén tức giận của mình nói, “Bổn vương đi ra ngoài một chút”