Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sương sớm đã lặng lẽ tan ra, ánh mặt trời nghịch ngợm chiếu vào cửa sổ, những tia nắng len vào giữa hai tỷ muội làm cho hai người họ giống như cách một không gian. Du Nhã có thể cảm nhận được sức nóng của nó, nhưng sức nóng đó đã bị giọng nói của Lục Phù làm lạnh đi ít nhiều.. ” Phù Nhi, ngươi vẫn cố chấp sao ” Trí tuệ của Du Nhã so với Lục Phù không hề thua kém. Khi nhận ra sự lạnh lẽo trong lời nói của Lục Phù, Du Nhã bỗng nhớ lại thái độ của Lục Phù đối với Sở Vân khi nàng mới bước vào Vương phủ, lòng nàng chợt lạnh. Lục Phù cười như không có chuyện gì chậm rãi uống trà, ” Muội muốn biết lý do tại sao ông ta làm như vậy, dù sao ông ta cũng dự phần vào việc xông vào nhà chúng ta.” Du Nhã gật đầu sau đó mới lên tiếng:” Sở bá bá kể lại lúc ấy Tấn Vương còn nhỏ, hắn nóng lòng cầm quyền nhưng không có biện pháp nhanh nhất để đạt được điều đó nên muốn mượn sức phụ thân chúng ta. Đáng tiếc bị phụ thân cự tuyệt vì phụ thân vẫn giữ lập trường phò trợ Thái tử., kết quả làm cho Tấn Vương nổi sát tâm. Lúc đó Sở gia cùng Lưu gia có giao tình rất tốt, nhưng vì phải bảo vệ Sở gia nên Sở bá bá mới miễn cưỡng quy phục Tấn Vương, cùng Vân Vương dẫn quân vào nhà chúng ta. Phù Nhi, thật ra Sở bá bá cũng có nỗi khổ tâm riêng, lúc đó biện pháp tốt nhất chính là cố gắng tư giữ mình, nếu không Sở gia cũng sẽ giống như Lưu gia bị lâm vào cảnh nhà tan cửa nát, chính trị vốn tàn khốc, ông ta đâu còn có sự lựa chọn nào khác? Dù sao ông ấy cũng không giết người nhà chúng ta, muội không nên hận Sở gia được không?” Khóe miệng của Lục Phù hiện ra một nụ cười châm chọc như có như không, nàng đột nhiên nhìn Du Nhã với một ánh mắt quái dị. Ánh mắt đó làm Du Nhã cảm thấy bất an, tim đập nhanh hơn. Lục Phù nhìn ra ngoài một lúc mới cúi đầu nói:” Ông ta không giết người nhà của chúng ta thật sao?” Nói rất hay, nhưng nàng không muốn tỷ tỷ hận ông ta. Cuối cùng vẫn lựa chọn không nói. “Phù nhi, muội có chuyện dấu ta phải không?”. Du Nhã nhìm chăm chú vào mắt Lục Phù, không bỏ sót bất kì biểu hiện nào trên gương mặt của nàng, ánh mắt nhạy bén giống hệt Lục Phù lóe lên một tia hoài nghi. “Không có”. Lục Phù cười nghịch ngợm giống như tiểu hài tử, “Tỷ tỷ nói không hận ông ta thì không hận”. Du Nhã sửng sốt, ánh mắt lóe lên sau đó nở một nụ cười, kềm lòng không được đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của Lục Phù “Muội thật đáng yêu!” Một tiếng đáng yêu như có dòng suối ấm áp chảy vào lòng Lục Phù, so với cháo nóng còn ấm áp hơn. Nhìn phong thái của Du Nhã rất giống mình, Lục Phù nở nụ cười vui vẻ. Hai tỷ muội tiếp tục hàn huyên tâm sự thêm chút nữa, Du Nhã thông minh tránh không hỏi nàng về những chuyện xảy ra trong hòang cung hay trong vương phủ, Du Nhã biết có những chuyện sâu kín trong lòng Lục Phù không muốn đề cập tới, nên nàng cũng không dám hỏi vì sợ làm muội muội đau lòng. Lục Phù biết nếu nàng nói ra việc phụ thân bị Sở Vân giết chết sẽ làm tỷ tỷ bị tổn thương, nên nàng lựa chọn im lặng. Còn chuyện nơi vách núi đen kia, nếu Sở Cảnh Mộc đã không nhắc đến thì nàng cũng nguyện ý đem chuyện đó chôn dưới đáy mồ. Lục Phù dùng cơm xong với Du Nhã mới trở về, vừa đi đến cửa đã thấy Băng Nguyệt đứng đợi nàng cùng quay về Tây Sương. Khi hai người bước vào Nam Viên, Băng Nguyệt kéo tay áo nàng, dường như có chút do dự muốn nói lại thôi. Lục Phù nhíu mày ngạc nhiên bởi vì Băng Nguyệt hiếm khi có thái độ như thế… “Có chuyện muốn nói à?” ” Vương phi, ta nhìn thấy…” Băng Nguyệt khẽ cắn môi nói:” Khi ta thay quần áo thấy thủ cung sa vẫn còn trên tay người, có phải người không bị….” “Ngươi nói chuyện này với ai chưa?” Băng Nguyệt còn chưa dứt lời đã bị Lục Phù cắt ngang. “Chưa, ngay cả Bôn Nguyệt ta cũng không nói. Khi Vương gia ôm người trở về ta đã thay quần áo cho người, Bôn Nguyệt muốn giúp đỡ cũng bị ta ngăn lại. Ta nghĩ, có lẽ người muốn tự mình nói với Vương gia chuyện này, vì vậy ta không nói với ai.” Lục Phù nhẹ nhàng cười, nhìn nàng thật sâu ” Ngươi thật là người hiểu ta nhất, chuyện này cũng đừng nói với Bôn Nguyệt, ta muốn tự mình xử lý.” “Ta biết, xin Vương phi yên tâm!” Tây Sương “Vương gia, hôm nay ngươi không bận rộn công vụ sao? Mới sáng sớm đã đến Tây Sương.” Lục Phù vừa vào cửa đã thấy Sở Cảnh Mộc đang nhàn nhã ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách. Nàng cười sáng lạn, cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy hắn. Sở Cảnh Mộc đặt quyển sách xuống cười cười:”Hiện tại ta đã cáo bệnh ở nhà làm một vị Vương gia nhàn rỗi! Tất nhiên sẽ không có công vụ gì.” “Băng Nguyệt, ngươi ra ngòai trước đi.” “Dạ!” Băng Nguyệt ngoan ngoãn rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. “Gặp tỷ tỷ, vui không?” Sở Cảnh Mộc vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống. Lục Phù đi đến ngồi xuống, thoáng nhìn quyển sách bên cạnh hắn, đó là một quyển sách sử đã cũ, từng trang từng trang bị gió thổi bay lên, giống như lòng nàng vậy lúc ấm lúc lạnh. “Rất vui” Lục Phù xác định, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng “Vương gia, ngươi cũng thật thoải mái a!” “Được một lúc thôi!” Hắn giống như dùng bốn lạng để đối phó ngàn cân trả lời nàng. Hắn có thể nhận ra trong lời nói của Lục Phù có ý châm chọc, không biết sư hiểu biết này có thể tính là hắn có trí tuệ không, Sở Cảnh Mộc cười thầm. Sở Cảnh Mộc cười vui vẻ, không biết từ khi nào hắn lại hiểu nàng đến vậy, có phải bởi vì khả năng che dấu tình cảm của nàng đã bị mai một, hay đó là do hắn đối với nàng ngày càng hiểu biết hơn. Lục Phù biết thật ra đã có người giúp Sở Cảnh Mộc xử lý những việc lớn nhỏ trong triều nên hắn mới có thể nhàn nhã ngồi đây. Thái tử đã chết, hắn không thể nào giúp Quang Vinh Vương, vậy người hắn phò trợ là ai? Nàng bị hôn mê nhiều ngày nên có nhiều chuyện không được rõ ràng. “Vương gia, vì Phù Dung huyết án ta mới bị bắt nhốt trong cung, bây giờ tình hình như thế nào? Kết quả của vụ án ấy ra sao?” “Bây giờ rất ít người bàn tán về Phù Dung huyết án, vụ án đó đã chấm dứt nửa năm rồi.” Sở Cảnh Mộc thản nhiên nói. Vụ án đã kết thúc một phần vì không tìm thấy Lục Phù. Sự việc càng có lợi hơn khi dân chúng đều cho rằng Vương phi bị oan uổng. Thêm vào đó hắn biết thế lực của mình, bản thân đường đường là một Vương gia, nếu muốn phán một cái án như thế nào, ai dám có ý kiến? Muốn rửa sạch nghi ngờ cho Lục Phù càng dễ dàng hơn, chỉ có vài người biết chứng cớ phạm tội của nàng, nếu bọn họ không nói ra làm sao ai biết được. Hơn nữa bất kì ai cũng có thể nói những chứng cớ đó là giả tạo. Lục Phù lại còn được vạn dân kính trọng gọi nàng là Phù Dung vương phi, được coi là người có tấm lòng như Bồ Tát nên không có khả năng là hung thủ của Phù dung huyết án. Kết quả Phù Dung huyết án đã được phá, phạm nhân ở hiện trường vụ án không kịp chạy trốn đã bị đâm một kiếm mất mạng. Sở Cảnh Mộc dựng lên chuyện này, vì nàng hắn cam tâm che dấu sự thật, đây chính là sức mạnh của quyền lực. Sở Cảnh Mộc nhàn nhã nâng ly trà lên, chậm rãi hỏi:” Phù nhi, ngươi cảm thấy Phù Dung huyết án sẽ còn tái diễn nữa không?” Chỉ còn lại Sở Vân “Làm sao ta biết được?” Nàng cười nói. Huyết án đã kết thúc. Nàng cảm thấy buồn cười. Hung thủ thật sự chính là nàng vẫn còn đang ngồi đây một cách bình yên mà huyết án đã kết thúc rồi. Lục Phù nheo mắt lại, nhìn hắn thật sâu, mỉm cười ấm áp hỏi:”Vương gia, còn bao lâu nữa Hoàng thương sẽ ban chiếu phục hồi danh dự cho phụ thân ta?” Mặc dù đang cười, nhưng giọng nói của nàng đầy vẻ kiên định và quyết liệt. Chuyện gì cũng có thể nhân nhượng, nhưng chuyện này thì không được! Nàng tuyệt đối không thể bỏ qua. “Đợi đến khi Quân Úy đăng cơ có được không?” “Biết đến bao giờ thì Tân đế đăng cơ? Vì sao Hoàng đế hiện tại không thể hạ lệnh?” Lục Phù cười lạnh, sắc mặt trở nên âm trầm lạnh lẽo. “Khoảng chừng năm nay Tân đế sẽ đăng cơ. Sở Cảnh Mộc kéo Lục Phù vào sát bên người, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng bao bọc trong hai bàn tay mình, nhìn vào mắt nàng thật sâu. “Chuyện phản quốc của Lưu Đình tướng quân trong lòng Hoàng thượng là một điều cấm kỵ, từ sau khi biến cố Lưu gia ngươi không rời khỏi kinh thành, chuyện xảy ra trong kinh chắc ngươi cũng rõ ràng.. Từ sau chuyện này, Hoàng thượng lại càng kiêng kỵ các Tướng quân nắm trong tay quyền cao chức trọng, thảm kịch của Lưu gia lúc đó chỉ là khởi đầu thôi, về sau các Tướng quân có toàn gia bị giam vào ngục nhiều không kể xiết. Ông ta dù sao cũng là Hoàng đế, nếu vì Lưu gia phải sửa lại án sai, thì chẳng khác nào thừa nhận chính mình đã phạm sai lầm. Vả lại, chuyện của Hàn quý phi và Tấn Vương vừa mới kết thúc, tình hình hiện tại không phải là thời cơ tốt để đề cập đến vấn đề này. Phù nhi, cho ta thời gian nữa năm được không?” “Chuyện năm đó thật ra đã liên lụy rất nhiều người, nhưng mà Vương gia, ngươi chắc chắn thời gian là nửa năm?”. Sở Cảnh Mộc gật đầu khẳng định. Nghe được câu trả lời xác định của hắn, nét mặt Lục Phù trở nên tốt hơn, nhưng vẫn còn chút bất mãn. Lục Phù thản nhiên thở dài, Sở Cảnh Mộc vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên mặt nàng, thương yêu cười nói:” Mệt lắm phải không?” Nhận ra được vẻ đau lòng trong giọng nói của Sở Cảnh Mộc, Lục Phù nhìn khuôn mặt thanh nhuận của hắn có chút bối rối,trong nửa năm này hắn phải trả giá rất nhiều nhưng chưa bao giờ nói ra, hắn cũng giống nàng chuyện gì đều giữ kín trong lòng, chuyện xảy ra trên vách núi, rõ ràng hắn rất quan tâm nhưng chưa từng hỏi nàng, thời gian nửa năm nàng ở hoàng cung, hắn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng không hỏi. Phải che giấu tình cảm một cách đau đớn như vậy, nàng càng hiểu rõ hơn so với người khác. Cũng giống hắn, nàng muốn biết trong lòng hắn nghĩ gì khi nhìn thấy Vân Uyển Phù vì cứu nàng mà chết, việc xảy ra trên vách núi và thời gian nửa năm trong hoàng cung, hắn rốt cuộc nghĩ như thế nào nàng rất muốn biết. Nàng và hắn cuối cùng không ai mở miệng hỏi đối phương… họ giống như những người sắp chết đuối nhìn thấy khúc cây đang trôi tới nhưng không muốn vươn tay ra nắm lấy “Có lẽ bị hôn mê sẽ tốt hơn.” Nàng cười thở dài, ít nhất khi bị hôn mê nàng có thể nghe thấy tiếng lòng hắn, lúc hắn ôm nàng bên bờ sông, những giọt lệ kia… Khi cảm nhận được sự đau đớn từ cánh tay truyền đến, Lục Phù mới định thần lại, nhìn lên thấy Sở Cảnh Mộc nhăn mặt, con ngươi màu nâu lóe lên tia tức giận, bàn tay to ngăm đen bóp chặt tay nàng, thấy nàng nhăn mày, hắn mới buông ra ôm lấy nàng, dùng tòan bộ sức lực để ôm giống như cả đời đều ôm không đủ. “Ngươi muốn hành hạ ta sao? Tại sao nói bị hôn mê sẽ tốt hơn!” Nhìn thấy Sở Cảnh Mộc tức giận, hai tay Lục Phù ôm lấy bả vai rộng của hắn, thân hình mạnh mẽ trước mặt bởi vì sự dịu dàng đầy nhu tình của nàng mà chấn động, vẻ tức giận biến mất không còn bóng dáng, giống như bọt biển vỡ tan dưới ánh mặt trời. “Phù nhi, không cần bị hôn mê, hiện tại như vầy thật tốt! Tốt lắm!” Chỉ cần hắn có thể chạm vào nàng, mặc kệ nàng tươi cười trống rỗng hay bất kì vẻ gì khác, chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi, hắn tự nói với lòng mình. Không phải nàng vẫn còn đang ở trước mặt hắn, vẫn tươi cười như gió xuân hay sao? Như vậy thật tốt! “Tốt!” Lục phù cười đáp lại, nàng cảm nhận được sự ấm áp của thân thể người nam nhân bên cạnh, cũng nhận ra tấm lòng chân thành của hắn. Môt lúc lâu sau… “Vương gia, về sau phải lựa chọn, nếu ngươi buông hai bàn tay này ra một lần nữa, chúng sẽ vĩnh viễn không trở về trong lòng bàn tay ngươi.” Dựa vào ngực hắn, giọng nói của Lục Phù vẫn lãnh đạm như cũ. Vừa nghe những lời nói ấy, cả người Sở cảnh mộc bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, hắn ôm nàng thật chặt như muốn hòa tan nàng vào thân thể hắn, sau đó một giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng truyền đến tai nàng, “Ta sẽ không buông tay...... Không bao giờ … nữa đâu!” Lục Phù im lặng, chầm chậm chìm vào giấc ngũ trong lồng ngực của Sở Cảnh Mộc bởi vì tinh thần đã quá mệt mỏi. Nàng không nhìn thấy vẻ thương yêu và cảm động tràn đầy trong mắt hắn. Sở Cảnh Mộc tìm một tư thế thoải mái ôm Lục Phù, tựa lưng vào đệm, một tay cầm quyển sách, một tay dịu dàng vuốt ve lưng nàng, nụ cười thỏa mãn nở trên môi. Nghe gió thổi lá cây sào sạt ngoài cửa sổ, tâm tình của Sở Cảnh Mộc chậm rãi lắng đọng. Hắn rất quý trọng sự yên tĩnh hiếm có vào lúc này,có lẽ Lục Phù cũng vậy, số mạng hai người họ ít khi gặp chuyện may mắn, cho nên có được sự yên lặng như thế này thật đáng quý. Mọi chuyện tốt rồi! Hắn cố thuyết phục mình.