Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phu Gả Thay Của Đạo Tặc
  3. Chương 16
Trước /43 Sau

Phu Gả Thay Của Đạo Tặc

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Đại nãi nãi, quýt Nam Phong này để chỗ nào?" Hạ nhân hợp sức khiêng một cái rương gỗ vào trong phòng, nhìn xung quanh một lượt, hỏi.

Lý Tú Lan chỉ vào chỗ trống giữa giường và tủ quần áo, nói: "Để ở đó đi."

"Vâng!" Hạ nhân đáp một tiếng, khiêng đồ đến chỗ kia, chậm rãi để rương gỗ xuống.

"Đại nãi nãi, chúng tôi lui xuống trước." Hạ nhân cong thắt lưng rời khỏi cửa, trùng hợp gặp phải bà mai đến đưa thuốc.

"Các ngươi làm gì vậy?"

"Đại đương gia phân phó chúng tôi đưa qua cho đại nãi nãi vài thứ." Hạ nhân đáp. Bà mai nghi hoặc di một tiếng, nói thầm "Đại đương gia cũng sắp nạp thiếp, sao lại còn phái các ngươi tặng đồ qua đây?"

"Cái gì nạp thiếp?" Hạ nhân tò mò hỏi.

"Này!" Bà mai vẫy vẫy khăn lụa sặc sỡ trong tay "Các ngươi không biết? Hôm qua đại đương gia đi tìm nhị đương gia, hỏi cô nương chưa xuất giá trong trại, xem kia ý tứ, không phải muốn nạp thiếp thì là gì?"

Hạ nhân nhỏ tuổi sờ sờ đầu "Không đến mức đi...... Đại đương gia mới thành hôn bao lâu a?"

Bà mai bĩu môi "Có gì không có khả năng, nam nhân a, người nào không hy vọng thê thiếp thành đàn? Lại nói, Đại đương gia nhiều năm như vậy chưa lập gia đình, không chừng hưởng qua mặn, biết lạc thú bên trong, liền nhịn không được nghĩ muốn nếm thử thêm càng nhiều tư vị thì sao?" Bà mai cười khanh khách, Lý Tú Lan ở trong phòng nghe thấy tiếng cười sắc nhọn của bà mai, chân khập khiễng ra khỏi phòng.

"Có chuyện gì buồn cười, không bằng nói với ta?"

Bà mai dừng cười, lạnh run lui lại gọi một tiếng đại nãi nãi. Trong lòng bất an, sợ nhàn thoại vừa rồi bị nghe được. Lý Tú Lan hạ mắt nhìn chén thuốc trong tay bà mai, lại nhìn vũng nước nhỏ trên mặt đất.

"Bà mai tay chân không tiện, lần sau đổi người đến đưa đi, đừng làm bể."

Nói xong, cũng không quản bà sắc mặt biến đen của bà mai, xoay người quay về phòng.

"Đắc ý cái gì?" Bà mai phi một tiếng, quăng chén thuốc đến dưới tàng cây. Nhóm hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trao đổi ánh mắt, thừa dịp bà mai còn đang hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng chạy đi.

"Bà Ngô này tám phần là lão hồ đồ." Hạ nhân đi phía sau châm chọc nói.

"Để ý bà ta làm chi? Cũng không nhìn xem, quýt cống phẩm đương kim Thánh Thượng ban cho, Đại đương gia hai lời chưa nói, tám phần đều đưa qua chỗ đại nãi nãi, ngay cả Nhị đương gia cũng chỉ được chia một phần mà thôi." Một khác hạ nhân nói.

Trong trại người sáng suốt đều biết Lý Tú Lan là bảo bối Hứa Tam Oản phủng trong lòng bàn tay, không dám nửa phần chậm trễ, cung kính hầu hạ, đối với những tin đồn linh tinh nửa điểm cũng không tin. Nhưng luôn luôn có người không rõ ràng giống bà Ngô, thừa dịp Đại đương gia xuống núi liền bỏ đá xuống giếng, giả bộ đến thăm, thực chất là đến chê cười Lý Tú Lan.

________________________________________________________________________________

"Đại Thiên, ngươi nói y thích kiểu dáng như nào? Loại tơ lụa này thế nào" Hứa Tam Oản rất ít khi đến tiệm vải, không có chủ ý, hỏi Trương Đại Thiên đang đứng bên cạnh.

"Đại ca, sao huynh không trực tiếp mang theo tẩu tử xuống núi tự mình chọn?" Trương Đại Thiên thử thăm dò hỏi, lại oán giận nói "Hai ngày trước đen mặt tới tìm ta, lại hỏi chút vấn đề kỳ kỳ quái quái, còn tưởng rằng huynh muốn nạp thiếp?"

Hứa Tam Oản lắc đầu, nói: "Y cáu kỉnh với ta. Lại nói, chân còn chưa tốt, hà tất phải bôn ba đi lại hai lần."

Trương Đại Thiên hiểu rõ gật đầu, vuốt râu, ánh mắt hẹp dài khép lại thành một đường, hắc hắc cười hai tiếng.

"Tâm tư đại ca đối với tẩu tử thật không còn gì để nói, chắc là tẩu tử cảm thấy ủy khuất, còn chưa chân chính bái đường đã phải gả lại đây."

Hứa Tam Oản không phản bác, nhìn trúng hai kiện bằng lụa, đưa tay sờ, hỏi chưởng quầy: "Nơi này của các ngươi có làm hỉ phục cho hai nam nhân không?"

"Việc này......" Chưởng quầy khuôn mặt nhăn nhó rối rắm cùng một chỗ, nhìn đao trên lưng Hứa Tam Oản, không phải nhân vật dễ chọc a, áp chế thần sắc hèn mọn, cung kính nói: "Khách quan, thật sự có lỗi, tiểu điếm làm không được."

"Phụ cận có tiệm vải khác không?" Hứa Tam Oản hỏi Trương Đại Thiên, buông lụa trong tay, xoay người rời khỏi tiệm vải. Trương Đại Thiên đi theo phía sau, còn có chút chưa lấy lại tinh thần.

Đại ca hỏi hỉ phục của hai nam nhân làm gì? Chẳng lẽ...... người đại ca nhìn trúng không phải tẩu tử, mà là huynh trưởng của tẩu tử?

Một đạo sấm sét giữa trời quang đem Trương Đại Thiên bổ một cái ngoài cháy trong mềm, trên người run run nổi da gà.

________________________________________________________________________

"Đại nha đầu, ngươi lại đây, đại nương hỏi ngươi chuyện này." Bà mai đứng ở cửa phòng bếp, hướng đại nha đầu đang bận xào rau ngoắc ngoắc. Đại nha đầu lau tay lên tạp dề, đi qua hỏi: "Có chuyện gì vậy? Đại nương?"

"Đại đương gia trước khi xuống núi có nói với ngươi cái gì không?"

Đại nha đầu ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng gật gật, mặt ẩn ẩn đau. Bà mai thấy vậy, gỡ vòng ngọc bích trên tay xuống, nhét vào tay đại nha đầu: "Nha đầu, cầm lấy. Coi như bà mai đưa ngươi đồ cưới."

Đại nha đầu nhìn vòng trên tay, nương ánh nắng xem xét một hồi, vui mừng nói: "Cám ơn đại nương!"

Bà mai cầm tay đại nha đầu, thở dài, nói: "Nha đầu, về sau đại nương liền trông cậy vào ngươi."

"Đại nương, người yên tâm." Đại nha đầu nước mắt lăn xuống, một cỗ buồn phiền không nỡ rời xa Hứa gia trại toàn bộ dũng mãnh tiến ra, ôm bà mai khóc thút thít.

Bà mai trong lòng mừng thầm, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, từ ái ôm đại nha đầu, an ủi vỗ vỗ lưng nàng: "Hài tử ngoan, đừng khóc, cũng là đại cô nương sắp lập gia đình rồi."

Đại nha đầu dạ một tiếng, lau mặt một phen, mới cười cười trở về phòng bếp.

Bên kia, trong viện của Hứa Tam Oản, Triệu Hổ đứng ở cửa, bước vào nửa chân, lại lùi về, trù trừ nửa ngày, mới chà xát tay đi vào.

"Tú Mai?" Triệu Hổ ho khan một tiếng, nâng tay gõ cửa gọi. Thấy trong cửa không ai đáp, lại đề cao thanh âm hô vài tiếng.

Lý Tú Lan mở cửa ra, Triệu Hổ lập tức quên muốn nói cái gì, ngốc lăng nhìn Lý Tú Lan.

"Có chuyện gì?" Lý Tú Lan không lòng dạ nào rửa mặt chải đầu, chỉ dùng tạm dây đỏ buộc lại, mái tóc đen xõa ra sau lưng.

Triệu Hổ cảm thấy bộ dáng của Lý Tú Lan như vậy còn đẹp hơn đêm họ gặp lại, thoải mái phóng khoáng, tự nhiên hào phóng.

"Tú Mai, chân muội đã tốt hơn chưa?" Triệu Hổ khô cằn hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, lại hối hận mình ăn nói vụng về.

Lý Tú Mai vén lên lọn tóc dài rơi ở phía trước, cởi bỏ dây lụa đã muốn tuột, đem những lọn tóc rơi xuống kia quấn lên, nói vào đi. Triệu Hổ thấy Lý Tú Lan đi đường chân vẫn có chút khập khiễng, nhìn lên một chút, ẩn ẩn có thể thấy đôi giày nhỏ tinh xảo dưới làn váy.

Triệu Hổ nhìn mặt đất chăm chú, giống như nhìn thấy cái gì không nên xem. Tim trong lồng ngực thùng thùng đập loạn, Triệu Hổ dùng sức nhéo đùi mình một chút.

"Trên bàn có trà." Lý Tú Lan không cố ý tiếp đón Triệu Hổ, ở một bên tiếp tục vẽ bức tranh chưa hoàn thiện. Triệu Hổ có chút câu nệ, tay niết chén trà vang lên tiếng ma sát nho nhỏ, ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.

Hắn lén liếc Lý Tú Lan một cái, chân mày dài mảnh, lông mi rung rung như cánh bướm, cái mũi thanh tú, môi đỏ răng trắng. Bởi vì cúi đầu, cái gáy trắng nõn lộ ra một chút, vài sợi tóc đen chưa buộc hết rơi xuống lả lơi. Triệu Hổ nuốt nước miếng, xoa xoa mồ hôi trên bàn tay lên xiêm y.

"Tú Mai......" Triệu Hổ không khỏi gọi một tiếng. Lý Tú Lan nhíu mày, giương mắt liếc Triệu Hổ một cái.

"Hắn không nói với ngươi?" Lý Tú Lan hỏi.

"Nói...... Nói cái gì?" Triệu Hổ đại não trống rỗng.

"Lý Tú Lan." Lý Tú Lan chỉ vào tên trên giấy "Không phải Tú Mai."

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trẻ Hư Đã Có Bệnh Nhân Tâm Thần Trị

Copyright © 2022 - MTruyện.net