Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Yên lặng tốn 10 tích phân mở rộng một ô trong ba lô, đi theo Thuật Dung và Sùng Linh vào phòng nghiên cứu.
Vẫn là căn phòng phong kín trước kia.
Tạ Dư Trì ngồi trên giường, co ro trong góc nhìn hai đại lão đối diện nhau.
Đôi mắt Sùng Linh lập tức trở nên đỏ tươi.
Biểu tình của Thuật Dung không có gì thay đổi nhưng khí thế quanh người cô càng ngày càng nghiêm nghị, càng ngày càng tăng lên.
Tạ Dư Trì có chút không thở nổi, không thể không dùng sức mạnh 2 Sao của nàng liều mạng chống đỡ. Vậy nàng đến đây xem náo nhiệt gì a!
Cũng may Thuật Dung nhanh chóng bình tĩnh lại, uy áp tan đi trong nháy mắt, Sùng Linh khó hiểu kêu lên một tiếng.
"Năng lực của cô là gợi điều không muốn đối mặt nhất trong lòng người đó hoặc chuyện đáng sợ nhất, tương tự như khả năng gây ảo giác." Thuật Dung phân tích, "Và cô sẽ được tăng sức mạnh trong AOE của mình, mặc dù cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng và trở nên trầm mê giết chóc nhưng đó vẫn là một kỹ năng không tồi."
"Đúng." Sùng Linh gật đầu, "Cô... Rất lợi hại."
Sau đó bọn họ cũng không giao lưu gì nữa, Sùng Linh rời đi, Tạ Dư Trì đi theo Thuật Dung vào một căn phòng không biết là phòng gì, tóm lại căn phòng này chứa đầy chai lọ vại bình và các mẫu vật ngâm xét nghiệm.
Nhãn cầu, não, ruột...
Tạ Dư Trì xem thiếu chút nữa nôn ra, liền thấy Thuật Dung lấy ra một cái chai có vỏ cây lần trước.
"Sau khi rời khỏi bản thể, không khác gì vỏ cây bình thường." Thuật Dung nói như thế, tức là những thứ bọn họ mang về đều không có công dụng gì cả. "Chờ 4 Sao, lại đi một lần nữa. Em và tôi."
"Hả?! Chị 4 Sao hay là em 4 Sao?" Còn đi? Tạ Dư Trì không muốn bị ong đuổi theo!
"Tôi." Thuật Dung đặt cái chai xuống, sau đó mở két sắt lấy vài bình giống như lọ thuốc gì đó, "Phù chú."
Tạ Dư Trì đưa phù chú cho Thuật Dung, thấy Thuật Dung lấy một cái mâm giống kim loại, đổ thuốc vào đó, sau đó dán phù chú lên đó.
Phù chú nháy mắt bốc cháy lên, đột nhiên có lửa khiến Tạ Dư Trì giật mình, dụi mắt phát hiện ngọn lửa vẫn đang cháy? Thuốc này là thứ gì? Thời gian phù chú cháy đã được kéo dài hơn rất nhiều.
"10 phút cho một lọ." Thuật Dung nói, "Còn chờ cải tiến."
"Đây là một trong những thứ trong ba lô ngày mai của chị sao?" Tạ Dư Trì tò mò hỏi.
"Ừm." Thuật Dung thu dọn đồ đạc một chút, "Còn một số vũ khí và đạn dược. Tôi sẽ nghiên cứu bom choáng của em một chút."
Nghiên cứu...
"Nhưng đó chỉ là bom choáng mà thôi!" Tạ Dư Trì hoảng sợ nói.
"Nó không phải... Là bom choáng có thể khiến người ta cảm nhận được độ sáng của mặt trời ngay lập tức sao? Phó căn cứ trưởng của tôi." Thuật Dung lạnh giọng, mặt lại vô biểu tình nói ra nguyên văn lời nói của Tạ Dư Trì, "Tôi muốn nhìn độ sáng của mặt trời một chút."
"Mỗi ngày đều, đều có nắng a!" Tạ Dư Trì cảm thấy dường như Thuật Dung đang chế nhạo nàng, nhưng nàng chỉ dám nói thầm một câu. Bây giờ đang vào mùa hè, mặt trời vừa tròn vừa lớn, làm gì như Thuật Dung nói, muốn xem độ sáng của mặt trời... Gì đó.
"Em sẽ đột nhiên biến mất sao?"
"Sao ạ?" Tạ Dư Trì không theo kịp tiết tấu của Thuật Dung, bị câu hỏi của cô làm cho bối rối, "Em đang ở chỗ này, làm sao sẽ đột nhiên biến mất? Đột tử?"
Tạ Dư Trì nghĩ đến chuyện trước kia mình biến thành quỷ hồn sau khi chết đột ngột không thể giải thích được ở nhà, biểu tình có chút vi diệu. Nàng cũng không muốn trải nghiệm nó thêm một lần nữa.
Thuật Dung cười nhẹ, không trả lời. Máu, tóc và gen, hay bất luận là cái gì của Tạ Dư Trì đều không khác gì người thường, bây giờ Tạ Dư Trì là một năng lực giả 2 Sao, không khác gì 2 Sao bình thường, nếu nàng không phải là Phù Chú Sư...
Thì quá bình thường, quá bình thường.
Thuật Dung tuyệt đối sẽ không bao giờ hứng thú với một cái tên được đặt trong một đống người như vậy.
Lại cứ, không phải như vậy.
Phù Chú Sư, có không gian, đồ vật xếp chồng lên nhau, ô trống, Thuật Dung không hiểu, những gì về Tạ Dư Trì đều rất mơ hồ, vô luận là biệt thự nơi nàng xuất hiện hay là ký ức của những người đó, cùng với hôm nay... Nàng đột nhiên đến cho mình bom choáng.
Bom choáng rất bình thường, không có nhãn mác hay hoa văn gì, chỉ có vậy thôi, trông nó lạ lùng đến lạ thường.
Quỷ Sương Mù Hóa đến từ khe dị thứ nguyên và Lùn Ma Nhân cũng vậy.
Như vậy, cái gọi là Phù Chú Sư độc nhất vô nhị, có phải...
Tạ Dư Trì không biết những sản vật của dị thứ nguyên đó nhưng cũng không loại trừ rằng có thể nàng đã đến đây từ một khe khác, đến từ một thế giới khác đi vào nơi này.
Đi vào mạt thế.
Thuật Dung nhìn bộ dáng mờ mịt của người trước mặt, ngây thơ mờ mịt đáng yêu.
Thế giới của Tạ Dư Trì, có lẽ là một thế giới hòa bình và tươi đẹp.
Thuật Dung duỗi tay ra, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tạ Dư Trì, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn mình, "Chị làm gì vậy?"
"Tay."
Tạ Dư Trì đặt tay vào lòng bàn tay của Thuật Dung một cách không tình nguyện, sao người phụ nữ này đột nhiên lại muốn nắm tay?
"Nếu đã làm phó căn cứ trưởng, vậy đừng nghĩ đến việc rời đi." Thuật Dung nắm tay Tạ Dư Trì, "Nếu không, tôi rất vui lòng làm em thành một bộ mẫu thí nghiệm."
Tạ Dư Trì: QAQ Hệ thống, ở đây có biến thái!
"Sao đột nhiên chị lại nói những điều này vậy chứ?!" Tạ Dư Trì đau đến giật giật tay, nhưng không giật về được, "Chị nắm nhẹ thôi, em cũng đâu có chạy."
Thuật Dung nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện.
Tạ Dư Trì đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thuật Dung, "Nghe nói chị thích đàn ông mà! Chẳng lẽ chị cảm thấy hứng thú với em? Không phải chị chỉ muốn giải phẫu em thôi sao?!"
"Thanh Hòa?" Thuật Dung nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, "Chỉ là có hứng thú."
"Đều là nữ, có cái gì..."
"Em nói giải phẫu em cũng vô dụng."
Tạ Dư Trì không thèm để ý đến việc đột nhiên bị cắt ngang, mà là gật đầu, "Đúng vậy, vốn dĩ là vô dụng mà, em sẽ không lừa chị."
『 Ký chủ, lương tâm của ngài có đau không? 』
Oops, hình như nàng đã lừa không ít lần...
Không đau! Tiểu tiên nữ không có lương tâm!
Sự kiêu ngạo mê sảng của Tạ Dư Trì cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì Thuật Dung lạnh mặt nói, "Vậy thì chúng ta giao lưu sâu hơn, để tôi hiểu biết về em kỹ hơn."
"..." Có thể đừng nhấn mạnh chữ sâu được không?
Rõ ràng là mặt Thuật Dung vẫn không chút biểu cảm, nhưng không hiểu vì sao Tạ Dư Trì lại cảm thấy lời cô nói có chút 18+?
Cuộc trò chuyện này kết thúc với một bên tương đối hài lòng hơn và một bên hoảng sợ bất an.
Khi Tạ Dư Trì nghe Thuật Dung nói nàng có thể rời đi, nàng chạy trốn có chút gấp suýt chút nữa trượt chân ngã chổng vó, cũng may là nàng đã kịp thời đỡ bức tường. Dù vậy nàng cũng không dám nhìn lại, lon ton chạy về biệt thự, liền nhìn thấy Thanh Hòa đang mặc nội y nằm trên sô pha đọc sách.
Thanh Hòa vậy mà đọc sách?
Không không không, bây giờ không phải lúc để cảm thán cái này!
Tạ Dư Trì chạy đến, lấy đi cuốn sách của Thanh Hòa, "Thanh Hòa!"
"Có chuyện gì vậy bảo bối? Chị có làm gì đâu." Thanh Hòa nhìn Tạ Dư Trì với vẻ mặt hoang mang, liếc nhìn cuốn sách đã bay về phía bên kia sô pha, bày ra một khuôn mặt tươi cười, nhìn Tạ Dư Trì thiếu chút nữa ngã vào lòng ngực mình.
"Thuật Dung, chị ấy, chị ấy... Thích nam?" Tạ Dư Trì lắp bắp hỏi, lo lắng đến mức mất đi khí thế vừa rồi.
"Cậu ấy thích nghiên cứu khoa học." Thanh Hòa nói, "Thuật Dung chỉ có hảo cảm với tiểu bạch kiểm kia mà thôi. Sao? Em đã thấy tiểu bạch kiểm?"
"Không phải! Nhưng là..." Tạ Dư Trì há miệng thở dốc, không biết nên nói giao lưu sâu hơn hiểu biết kỹ hơn là như thế nào. Giao lưu sâu hơn? Sâu...
"Em cảm thấy Thuật Dung hơi đáng sợ." Tạ Dư Trì hạ giọng lẩm bẩm.
Thanh Hòa ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì, Tạ Dư Trì còn tưởng Thanh Hòa không tin, đang định nói tiếp thì thấy Thanh Hòa trợn mắt, "Giờ em mới biết sao?"
Tạ Dư Trì:...
Tại sao mấy người luôn không làm theo kịch bản vậy?
Câu hỏi này trực tiếp làm Tạ Dư Trì ngơ người, hơn nửa ngày cũng không nhớ ra mình đã hỏi cái gì.
『 Ký chủ ngu ngốc. 』Hệ thống trào phúng không chút lưu tình.
"Lúc đầu khi tang thi rơi vào tay cậu ấy, em có biết kết quả là gì không? Giải phẫu. Thậm chí là một cuộc giải phẫu rất tỉ mỉ, không, phải nói là phân tách cơ thể, mọi cơ quan nội tạng đều được lấy ra, mỗi một mảnh xương nhỏ cũng vậy. Này còn đỡ, mấu chốt là bộ não." Thanh Hòa thở dài, "Chỉ là não thôi, cậu ấy có thể dành một ngày để giải phẫu nó, em có thể tưởng tượng cậu ấy phân giải nó như thế nào không? Đến phòng cất giữ đồ của cậu ấy em sẽ biết. thấy rồi là em chỉ biết cảm thán, hóa ra cơ thể người thế mà có nhiều thứ như vậy sao?"
Tạ-vẫn luôn bị mơ ước giải phẫu-Dư Trì:...
"Nếu ai đó nói với chị là họ muốn tìm hiểu chị nhiều hơn và sâu hơn..."
"Hiện tại không có." Thanh Hòa trợn mắt, "Nhờ phúc của Sùng Linh, giống đực ở căn cứ này chỉ dám giao lưu bình thường với chị."
"... Nếu Thuật Dung nói với chị thì sao?"
Thanh Hòa không khỏi nhìn Tạ Dư Trì thêm vài lần, "Muốn giải phẫu em?"
"Không phải! Chị ấy nói sẽ không giải phẫu em!"
"Ồ ~" Thanh Hòa chớp chớp mắt, "Chị không biết kỹ thuật của Thuật Dung như thế nào nhưng kỹ thuật của chị khá tốt đó bảo bối ~"
Tạ Dư Trì:...
Có lẽ nàng không nên hỏi Thanh Hòa.
Cái con người đầy đầu đều là lăn giường này.
Tạ Dư Trì còn tưởng Thuật Dung có ý tứ gì với mình, kết quả Thanh Hòa trực tiếp vượt qua suy nghĩ của Tạ Dư Trì, đưa nàng đến đường cùng.
Thanh Hòa đứng dậy lấy sách qua, "Bảo bối, ngày mai mang Barrett hay là bắn tỉa?"
"Barrett." Tạ Dư Trì thuận miệng nói, nàng nhìn lướt qua cuốn sách của Thanh Hòa —— "Làm sao để một nữ nhân chết mê chết mệt mình???!!!"
Tạ Dư Trì không thể tin vào mắt mình.
"Chị cảm thấy lão ma túy thật quá đáng, nhưng chị không đánh lại cô ta, vì vậy chị chỉ có thể áp dụng thủ đoạn này." Thanh Hòa nghiêm túc nói, "Chị nhất định phải làm cho cô ta hối hận khi đối xử với chị như vậy."
"Không phải chị ấy đã đưa cho chị mấy túi tinh hạch rồi sao?" Hơn nữa không phải là túi nhỏ chỉ đựng được 10 viên mà là đựng trong túi da rắn! Rất nhiều!
"Có tinh hạch cũng không tìm được người a!" Thanh Hòa cả giận nói, "Em có biết mấy ngày nay chị khó chịu như thế nào không! Đã là mạt thế rồi! Trước mạt thế chị còn chưa từng nghẹn khuất đến như vậy! Thậm chí còn bị bức đến góc đánh! Một quyền đấm xuyên tường!" Thanh Hòa cảm thấy, nếu Sùng Linh muốn mạng cô, cũng đừng trách cô không từ thủ đoạn.
Chờ Sùng Linh thích mình, mình sẽ bỏ cô ta!
Hoặc trực tiếp đùa giỡn tình cảm người phụ nữ này, làm cho cô ta tức chết.
"Nhưng, Sùng Linh sẽ thích chị sao?"
Tay đang cầm sách của Thanh Hòa run lên, cô ngẩng đầu, "Bảo bối, không phải chị khoác lác, không ai có thể kháng cự lại chị!"
"Sùng Linh là nữ a..."
Thanh Hòa im lặng một lúc, "Vậy chị sẽ tìm xem có cách nào khác không."