Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Huyên An bước thẳng tới viện của lão phu nhân,một tiểu nha hoàn đang đứng tại cửa thấy nàng liền thờ ơ:
-Đại tiểu thư.
Huyên An không chút hứng thú đi so đo với nàng ta,người hầu của lão bà này quả nhiên giống y như bà ta,đều là một bộ dạng chó cậy gần nhà.Huyên An khẽ gật đầu với nàng ta,rồi bước vào phòng lớn,Tuệ Mẫn liền bước theo sau nhìn thấy sàn nhà khảm vàng thỏi bóng loáng như gương, trong phòng các cột nhà làm bằng gỗ trầm hương thượng hạng khảm hoa văn toả sáng rạng rỡ, các loại vật dụng còn lại đều được tạo bởi gỗ Hoa Lê mát mẻ, hết sức xa hoa, chạm trổ phồn hoa, làm người nhìn không thể dời mắt.
Ánh mắt Tuệ Mẫn có chút lóe lên,quả nhiên là gia đình có tiền,chẳng bù cho nhà nàng ta,vốn chỉ là một gia đình buôn bán,nhờ có chút tiền mới chạy được chức quan huyện nho nhỏ.
Huyên An đoán được trong lòng nàng ta nghĩ gì, lại không thèm liếc mắt nhìn những thứ xinh đẹp đó một lần, chỉ nhẹ nhàng đi lên phía trước, tươi cười cúi người thi lễ với lão phụ nhân ngồi chính giữa trên cao: “Huyên An bái kiến tổ mẫu.
Trong phòng, Trương thị ngồi chính giữa mặc áo dài tơ tằm, trên đầu đội khăn lông chồn chính giữa gắn một viên ngọc phỉ thuý,trên cổ toàn là những chuỗi ngọc trai lớn nhỏ không đồng nhất.
Thấy Huyên An bước vào,trên mặt lập tức hiện lên sự chán ghét.Trương thị mấy ngày nay tức giận đến phát bệnh mà ra,ngẫm lại tất cả không phải đều vì nàng ta gây ra,nếu nàng ta không bày ra cái trò quan tâm,liệu cháu trai cưng của ta có bị mọi người làm nhục đến như thế không.Một tháng nay đều là bị canh giữ trong phòng.Tiếng xấu của Hách nhi không phải từ nàng ta mà ra sao.
-Huyên An,nay lại rảnh rỗi tới thăm tổ mẫu ư?-Trương Thị nhàm nhạt liếc nàng
Khoé mắt nàng liếc lên, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười kính cẩn nghe lời, nhẹ nhàng đi qua chỗ lão phu nhân.
-Tổ mẫu,người xem,con chẳng phải lo lắng người ốm,không dám qua làm phiền người,nay nghe tin người khỏi bệhn,con liền tới nói chuyện giúp người giải khuây
Trương Thị thờ ơ,liếc Tuệ Mẫn đứng sau lưng,có chút ngạc nhiên liền cất giọng hỏi:
-Đây là...?
Tuệ mẫn vội bước lên trên,nở nụ cười lấy lòng.Hôm nay nàng ta mặc áo ngắn tay màu hồng nhạt, trên búi tóc có một đội trâm cài nhỏ tinh xảo,mặt thon dài, mắt hơi xếch, gò má đỏ hồng, khi cười miệng hé mở, lộ ra hàm răng trắng, nhìn qua thật làm người khác yêu thích.
-Tổ Mẫu,nàng là Tuệ Mẫn,biểu muội của cháu,từ Kiến Nam xa xôi tới đay thăm mẫu thân cháu.
-Gặp qua lão phu nhân
Trái với thái độ với Huyên An,Trương thị khẽ cười, nhưng đáy mắt không hồ có chút ý cười, bà ta chậm rãi đánh giá Tuệ Mẫn, nói: “Đúng là một hài tử ngoan. Mau đến đây, để ta nhìn cho kỹ.”
Tuệ Mẫn diu dàng bước lại gần,ngồi xuống bên cạnh Trương Thị.Huyên An ý cười nơi đáy mắt càng sâu,khẽ cất giọng:
-Tổ mẫu không biết đâu,người muội muội này của cháu đúng là con gái phương Nam,vừa dịu dàng vừa hiểu lòng người,cháu nghe mẫu thân nói, tài năng nàng lại càng tuyệt vời, mọi thứ tinh thông.Cháu gái ốm yếu quanh năm,thấy nàng lại càng hổ thẹn.
Tuệ Mẫn được nàng khen,có chút thỏa mãn.Chẳng phải con gái Tể tướng thì cũng chỉ là một đồ vô dụng sao,một chút tài năng cũng không có,không phải cũng sẽ quỳ dưới gấu váy ta sao.Tuy nhiên,ngoài mặt lại vẫn là nụ cười e lệ:
-Tỷ tỷ quá khen,muội chỉ là có chút tài mọn
-Huyên An vẫn tươi cười:
-Tổ mẫu người xem,muội muội này của cháu lại còn khiêm tốn nữa
Trương Thị càng nhìn Tuệ Mẫn càng hài lòng,trong giọng nói có chút bớt lạnh nhạt với Huyên An:
-Ngươi nói đúng,xem ra biểu muội của ngươi quả thực có tài,ngươi trái lại nên chịu khó học cầm kỳ thi họa một chút,kẻo làm xấu mặt cha ngươi.
Huyên An chỉ mỉm cười:
-Tổ mẫu dạy đúng a,cháu gái thực xấu hổ.
Trương Thị cũng không có để ý tới nàng nữa,quay sang nói chuyện hỏi han với Tuệ Mẫn,giọng điệu quả thực an cần.Tuệ Mẫn cũng một mực diụ dàng nhu thuận đáp lại,người ngoài nhìn vào lại có khi thấy đây mới là bà cháu tình thâm,còn người như nàng mới là người ngoài a
Huyên An nhẹ giọng:
-Ngoại tổ mẫu,cháu có mang một cây nhân sâm,cháu xuống bếp phân phó hạ nhân làm cho người bồi bổ thân thể.
Trương Thị cũng không có đáp lại,khẽ phẩy tay cho phép nàng đi,Huyên An cùng Tiểu Nhạc,Tiểu Họa liền cáo lui,bước ra ngoài.
Vừa đi khỏi sân,Tiểu Nhạc đã vội hỏi:
-Tiểu Thư sao người lại dẫn Tuệ Mẫn tiểu thư tới chỗ lão phu nhân,nô tỳ xem chừng tiểu thư không ưa nàng ta,sao lại nói tốt cho nàng ta nhiều như vậy ạ.Cả lão phu nhân nữa,trước giờ nô tỳ chưa thấy lão phu nhân cho người ngoài vẻ mặt tốt cả,nếu không phải có quà mang tới thì đến chút trà đón khách cũng là trà vụn.Vậy là với Tuệ Mẫn tiểu thư lại...
Tiểu Họa vội trừng Tiểu Nhạc:
-Tiểu thư làm gì còn cần muội hỏi ư?Coi chừng có người nghe thấy muội nói xấu lão phu nhân thì không hay đâu
Huyên An lắc lắc đầu với Tiểu Họa,nàng vốn không trách Tiểu Nhạc thẳng thắn đơn thuần,khẽ mỉm cười tinh nghịch nói nhỏ:
-Chẳng phải dạo gần đây tiếng xấu của Tuệ Hách vang xa tới mức hắn ta sẽ không kiếm được vợ sao?Ta đây lại đang có ý định làm bà mối
Tiểu Họa a một tiếng,khóe miệng cũng mỉm cười:
-Tiểu thư định....?
-Đúng,chẳng phải lão bà kia gấp tới mức phát bệnh ư?Nay ta lại mang thuốc tới cứu người a.Lại còn là thuốc cực phẩm.Hơn nữa Tuệ Mẫn kia lại có lòng trèo cao.Ta thành toàn cho nàng ta..
Tiểu Nhạc gật gù:
-Nô tỳ thấy tiểu thư Tuệ Mẫn gì đó có vẻ không thật thà như bên ngoài,tiểu thư vẫn là nên tránh xa nàng ta một chút,kẻo bị làm hại
Huyên An cảm động,khẽ vô tay nàng:
-Ngươi đừng lo,từ giờ không ai sẽ bắt nạt được ta nữa,ta sẽ bảo hộ cho hai ngươi.Bây giờ còn phải đi xuống bếp làm nhân sâm cho lão phu nhân uống,đến khi quay lại,chẳng phải chúng ta lại có kịch hay xem sao
Nói rồi nhẹ nhàng bước đi,ý cười trên mặt Huyên An ấm áp như gió xuân,nhưng trong lòng lại có chút lạnh lẽo.