Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Ninh không nói gì mà chỉ im lặng để hai tiểu cung nữ bồng thêm vị thập hoàng tử kia đứng đó, nàng ra vẻ nhàm chán nhìn sang cung nữ Huân Nhi: " Ngươi nói người của Mộc Thanh cung tại sao đột nhiên lại đến chỗ của bản cung?"
" Nương nương người lại quên rồi sao ạ? Hoàng thượng đã có chỉ Thanh phi vì hạ sinh hoàng tử mà qua đời, thập hoàng tử từ bây giờ sẽ do người nuôi dưỡng."
" Vậy sao? Đúng là hình như ta vừa quên mất thật, nhưng biết làm sao được vì đó là ý chỉ của hoàng thượng mà."
" Vâng thưa nương nương."
Lâm Ninh lại liếc nhìn hai cung nữ, nàng không hứng thú xoa xoa chiếc hoa tai bên phải mình: " Các ngươi tên là gì?"
" Dạ bẩm Lâm phi nương nương, nô tỳ tên là Tiểu Yến."
" Nô tỳ là Tiểu Linh."
" Các ngươi xem đi, đều là những gương mặt nhìn cũng biết đều là a đầu lanh lợi...!chỉ đáng tiếc phải hầu hạ một chủ nhân như vậy."
"..."
" Nương nương..."
" Thế nào?" Lâm Ninh nở nụ cười: " Bản cung nói cũng không có sai, cái gì là nữ nhi Thanh Yên quốc, mới đây còn khiến bao người chúng ta ganh ghét vì được hoàng thượng sủng ái như vậy.
Bây giờ thì sao, đến cả mạng mình cũng không thể giữ."
Tiểu Yến và Tiểu Linh vì giọng điệu xem thường của Lâm Ninh mà nhìn nhau, ngày tháng của thập hoàng tử tại Hòa Ninh cung này từ nay về sau sẽ là thật khó sống.
" Ngươi."
Đột nhiên lại bị gọi khiến Tiểu Yến có chút lo lắng: " Dạ vâng thưa nương nương."
" Mau đưa đến cho bản cung xem."
" A..." Tiểu Yến lại nhìn xuống hài tử trong tay mình, nàng không có quyền được phản đối cho dù biết rằng vị Lâm phi này không ưa gì tiểu hoàng tử cả.
Vô tình bắt gặp đôi mắt to tròn, cùng đôi con ngươi đảo khắp nơi như đang đánh giá nơi này khiến Tiểu Yến bất chợt rùng mình, nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt mới tiến lên: " Vâng thưa nương nương."
Nhận lấy hài tử từ tay cung nữ Lâm Ninh cúi đầu nhìn nó, mới đầu vẫn không thấy gì nhưng sau đó nàng lập tức giật mình khi thấy vẻ ngạc nhiên kỳ lạ trên gương mặt của hài tử mới sinh: " Huân Nhi."
" Vâng nương nương?"
" An bài cho chúng đi."
" Nô tỳ tuân lệnh." Huân Nhi quay sang hai cung nữ tỏ vẻ nghiêm nghị trên gương mặt non nớt: " Hai người các ngươi đi theo ta."
" Nhưng..."
" Ở đây không có người hỏi thì các ngươi không có quyền lên tiếng hiểu chưa?"
" Tiểu Yến đi theo sau Huân Nhi mà vẫn lo lắng quay đầu lại nhìn phía sau, Lâm quý phi vẻ mặt chán ghét đến hai chân mày cũng muốn đụng lại với nhau.
Thập hoàng tử dù gì cũng là cốt nhục của hoàng thượng, không lý nào nàng ta lại ra tay tùy tiện như vậy?
Huân nhi biết hai cung nữ này đang nghĩ gì, cũng biết Lâm phi tiếp theo muốn làm gì.
Chỉ hy vọng nương nương đừng thể hiện quá rõ ra bên ngoài để tránh bị người lời ra tiếng vào: " Chắc các ngươi cũng biết ngoài Thập hoàng tử thì đại hoàng tử cũng là do nương nương nuôi dưỡng."
" Vâng ạ."
" Phong Trúc điện là nơi ở của đại hoàng tử, người không thích tiếp xúc quá nhiều người.
Các ngươi ở Hòa Ninh cung cũng phải biết nên làm gì, nếu không có việc thì tránh xa một chút xảy ra chuyện gì cũng đừng trách ta không nói trước."
" Chúng tôi hiểu rồi." Đại hoàng tử Cung Minh Luân là do Hình quý nhân sinh ra, khi hoàng tử một tuổi thì Hình quý nhân mất vì bệnh.
Hoàng thượng cũng giống như bây giờ đưa ngươi đến làm con thừa tự của Lâm phi nương nương.
Đại hoàng tử năm nay đã chín tuổi nhưng không cùng các hoàng tử khác đến học viện mà lại do chính tay Lâm phi dạy bảo, hoàng tử tính tình trầm lặng ít nói hơn độ tuổi của mình cũng chẳng bao giờ tiếp xúc với người ngoài Hòa Ninh cung.
Bất cứ ai cũng không cần suy đoán đã biết cuộc sống của hoàng tử ở đây phải chịu đựng những gì mới khiến mình trở thành như thế, nhưng hoàng thượng vẫn mắt nhìn không thấy xem như không có việc gì lại giao thêm thập hoàng tử chỉ vừa mới sinh cho Lâm phi.
Tiểu Linh trong lòng không an mà kéo tay Tiểu Yến nói nhỏ: " Tiểu Yến tỷ tỷ, thập hoàng tử...!chúng ta phải làm sao đây? Ngày trước nương nương được hoàng thượng sủng ái nhất trong các phi tần sớm đã đầy những người căm ghét rồi, bây giờ hoàng thượng lại tuyệt tình như vậy tiểu hoàng tử sẽ ra sao đây?"
" Ta cũng lo lắng giống như ngươi nhưng trong hoàn cảnh chúng ta chỉ có thể làm những gì mình có thể để chăm sóc hoàng tử mà thôi, hy vọng ngày tháng sau này sẽ không quá khó khăn..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-‐\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khi vừa nhìn thấy nữ nhân mà mọi người gọi là Lâm phi đó Huyền Kỳ đã ngạc nhiên đến không tin nổi vào mắt mình, mấy ngày qua cũng đủ để y biết được mình không những đã tự sát thành công mà còn vì sai sót ở đâu nên ngay lập tức không cần cái gì uống canh mạnh bà hay đi qua cầu nại hà đã đầu thai chuyển thế.
Nhờ vậy mà cho dù chỉ vừa chui ra từ bụng mẹ mà y vẫn nhớ rất rõ kiếp trước của mình, chỉ là cái Huyền Kỳ không ngờ nhất chính là trong kiếp trước của mình cũng đã từng gặp qua cái nữ nhân này đi a...!Mặc dù lúc đó chỉ là một tiểu muội muội mười hai tuổi vậy mà đột nhiên nhìn thấy nữ nhân trưởng thành thế này đúng là kỳ lạ.
Nói vậy kiếp này của mình sinh ra so với đời trước cách nhau không quá lâu mà cũng là ở Vinh Bích Quốc nữa.
" Vinh Bích quốc, Lâm Ninh từ mười hai thành chừng hai mươi, ta là hoàng tử vậy phụ thân là hoàng đế." Huyền Kỳ sau khi đánh giá một hồi lại liên kết các vấn đề lại và rút ra kết luận.
" Hoàng đế bây giờ chỉ có thể nằm trong số những hoàng tử trước kia đã cùng mình lớn lên, nói vậy mình hiện tại trở thành con của một trong số họ và có thể người đó còn là Minh Kiên hoặc..."
" Ngươi..."
Huyền Kỳ giật mình khi nghe thấy tiếng của nữ nhân, y tròn mắt đối diện với nàng ta mới suy nghĩ không biết nên biểu hiện làm sao.
Đột nhiên thấy nữ nhân nhăn đôi mày liễu dường như đang tức giận.
" Cái thứ này là hoàng tử sao?"
" O Oe..." Huyên Kỳ không vui vì bị gọi " cái thứ này " từ một nữ tử từng nhỏ hơn mình mà lên tiếng phản kháng thì chân mày nàng ta lại thêm chùng thêm xuống.
" Ngươi...!ngươi...!đúng là thứ yêu quái."
" Yêu quái?"
Huyền Kỳ chưa kịp tức giận thì Lâm Ninh bất ngờ la ầm lên rồi chà chà mặt mình vào bên má non mềm của y: " Trời ơi đáng yêu quá đi thôi...!ngươi đúng là yêu quái, là tiểu yêu mà...!cưng quá chừng à."
" Cái gì vậy?" Huyền Kỳ chưa hoàn hồn thì lại bị người này hôn hôn liên tục vào má, trán rồi mũi đến muốn tức điên lên: " Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Lâm Ninh cười đến khóe miệng không thể cong hơn nữa làm mất hết hình tượng của một phi tần: " Vừa nhìn thấy là đã muốn ngay lập tức cắn nát luôn cái má mũm mỉm của ngươi rồi, ta phải kiềm chế lắm mới được mà tại ngươi càng nhìn càng dễ thương đi a."
" Cái má của mình đang gặp phải sự đe dọa đến tính mạng."
" Hoàng thượng cũng thật là, tính người chẳng có điểm tốt như vậy mà lại có hài tử hiểu chuyện như vậy.
Tên tiểu tử Minh Luân kia lần đầu ta ôm thì khóc ré lên như gặp phải quỷ, thập hoàng tử lại thích đến vậy."
" Nếu là đứa trẻ bình thường nào cũng sẽ bị ngươi dọa cho sợ mà khóc thé thôi, tha cho ta đi."
" Tiểu Luân thì cả ngày ở trong Phong Trúc điện né tránh làm ta buồn chán quá, chỉ muốn hôn một cái mà hắn cứ dứt khoát cự tuyệt khiến ta đau lòng chết mất thôi." Lâm Ninh thở dài rồi lại nhìn hài tử trắng trắng mềm mềm trong tay mình mà tâm trạng lại tốt lên.
" Ôi đáng yêu quá."
Nàng chỉ chỉ vào mỗi nơi trên gương mặt hài tử: " Cái mắt này, mũi này môi nữa này chỗ nào cũng đều xinh đẹp hết...!chắc là thừa hưởng từ mẫu phi ngươi có phải không.
Nuôi lớn một chút chắc chắn sẽ dưỡng ngươi thành một đệ nhất mỹ nhân công chúa ha ha."
" Ngươi nhìn chỗ nào lại muốn nuôi ta thành công chúa?"
" Người đâu mau gọi tất cả cung nhân của nội phòng lại đây, bản cung cần có những y phục đẹp nhất từ mới sinh cho đến thành niên cho hoàng tử."
" Ngươi có phải lo xa quá rồi hay không?".