Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hành Lá
Tâm tình Hà Ngạn trào dâng.
Cậu biết đây chính là bước ngoặt chuyển biến cho một mở đầu đẹp như tranh ấy.
Yến Ninh hai mắt nhắm lại, vẻ mặt bình tĩnh, bàn tay giao nhau đặt trên bụng không tự chủ được mà siết thật chặt: “Hoằng Minh rất xem trọng lần gặp mặt này, bỏ ra tận mấy tuần để chuẩn bị quà gặp mặt, quần áo cũng sắm sửa đồ mới, cà vạt cũng vậy, còn nói ngàn vạn không thể có sai lầm. Ông ấy muốn lưu lại ấn tượng đầu tiên trong mặt cha mẹ của bác thật hoàn mỹ, phải làm cho họ thật an tâm. Lúc ấy bác đã cười ghẹo ông ấy, nói ông ấy chỉ giỏi xé chuyện bé ra to, tự mình dằn vặt mình. Không nghĩ tới, hôm gặp mặt ấy, khi lần đầu trông thấy cha của bác, Hoằng Minh đã thay đổi sắc mặt.”
“Ban đầu, bác cho rằng là tâm lý ông ấy căng thẳng, dẫu sao phụ thân của bác cũng là người trong giới kinh doanh chính trị suốt mấy chục năm. Lúc nào cũng nghiêm túc, thận trọng, uy nghiêm thậm chí có phần đáng sợ. Không ít alpha lần đầu gặp cha của bác cũng sốt ruột, nhưng bác rất nhanh phát hiện có chút khác thường. Hoằng Minh không phải là căng thẳng, giống như là quẫn bách còn là quẫn bách kèm địch ý.”
“Nói chuyện được vài ba câu, bác mới nhận ra được đây không phải lần đầu tiên hai người họ gặp mặt.” – Yến Ninh kể – “Hai tháng trước đó, việc kinh doanh của gia đình Hoằng Minh gặp rắc rối lớn, dòng tiền tài chính bị đứt gãy trầm trọng, không còn bền vững. Thực tế sinh ý ấy vẫn có thể tiếp tục nhưng nó sẽ không sinh ra lợi nhuận, chỉ có một con đường cụt. Việc kinh doanh ấy lâm vào con hẻm chết, cùng đường mạt lộ nên đã tìm đến công ty của cha xin gặp mặt ba lần, hy vọng có thể vay mượn vốn để xoay chuyển tuy nhiên đều bị cự tuyệt. Dĩ nhiên, lúc bị cự tuyệt, ông ấy không hề hay biết người mà ông ấy tìm chính là cha của bác.”
Nói đến đây, Yến Ninh không nhịn được xúc động mà thở dài: “Mà Hoằng Minh lại không hề đề cập với bác một chữ nào. Ông ta ở cùng một chỗ với bác, biểu hiện luôn tỏ ra bình thường nhưng chắc chắn đã phải thừa nhận áp lực rất lớn. Vậy mà một chút bộc bạch cũng không lộ ra… Lòng tự trọng của alpha, thật sự rất khó để lý giải.”
Hà Ngạn đối với điều này rất đồng cảm, đáp lời: “Vâng, bọn họ…thật sự rất khó để thấu hiểu.”
Yến Ninh nói: “Hoằng Minh bị nhà bác từ chối ba lần, phản ứng của ông ấy dưới mắt của bác cũng có chút kịch liệt quá khích. Cha của bác không đề cập nhiều đến này trong bữa ăn hôm đó, chỉ vài câu, có thể Hoằng Minh không muốn nói tiếp mà muốn nhanh chóng chuyển đề tài, xem như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Bác phỏng đoán có lẽ còn có ẩn tình bên trong. Cho nên sau bữa tối hôm ấy, bác đã đến hỏi cha mình, cha mới nói những chi tiết nhỏ trong ba lần xin gặp mặt ấy cho bác biết.”
“Một Alpha mới chừng tuổi đôi mươi, lý lịch không nổi bật, không gia thế, lại không có người ‘đỡ đầu’, làm sao có thể lấy được đãi ngộ tốt từ chỗ cha được đây? Cha bác cơ bản là không cho Hoằng Minh bước chân qua cửa. Ba lần ấy gọi là ‘buổi gặp mặt’ nhưng thực chất chỉ phát sinh ở tháng máy, ở sảnh lớn và ở dưới hầm xe.”
“Thang, thang máy?”
Hà Ngạn kinh ngạc, một tay nắm thành quyền nhỏ che trước miệng.
Yến Ninh gật đầu nở một nụ cười cay đắng: “Một Hoằng Minh kiêu ngạo, người có thể làm cho ông ấy phải cúi đầu cũng không phải dễ dàng, huống hồ còn phải cúi đầu ở tháng máy. Việc này đem đến một vài lời ra tiếng vào từ nhóm người xa lạ: ‘Một lời thỉnh cầu thật không biết tự lượng sức mình’. Cơ bản Hoằng Minh không có cơ hội để nói xong hết lời thỉnh cầu, đâu đâu cũng chỉ có thể nghe thấy người ta cười nhạo trào phúng.”
“Cha bác đã không nói cho bác biết rằng cha đã từ chối Hoằng Minh như thế nào nhưng bác có thể đoán được. Cha của ta là một người nói chuyện rất thẳng thắn, rất ít khi suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Chịu mở lời đánh giá người khác một câu ‘năng lực không đủ’ là cha bác đã rất nể tình, trong tình huống ấy có lẽ chỉ có bốn chữ… ‘tại sao phải giúp’.”
“Lòng tự trọng Hoằng Minh lớn như thế, bác đã không dám tưởng tượng ông ấy đã thống khổ bao nhiêu.”
“Vậy…sau đó thì thế nào?” – Hà Ngạn biết đây chỉ là nghe kể nhưng tâm trạng sốt vó lo lắng, hỏi – “Sau đó, cha của bác có đáp ứng hỗ trợ ông ấy không?”
Yến Ninh không có trả lời ngay.
Nước trà đã nguội lạnh, không còn đủ để làm ấm đôi tay đang nhiễm lạnh. Ông đứng dậy rót thêm trà, dưới làn hơi nước trong suốt, ông để miệng tách bên môi, chậm rãi uống.
“Cha của bác… cuối cùng vẫn đồng ý hỗ trợ.” – Yến Ninh nói – “Bữa tối hôm đó, cha của bác đã nói với Hoằng minh: Tôi không biết cậu thế nào nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của Ninh Ninh. Nếu là người mà Ninh Ninh vừa ý thì một lần giúp đỡ hậu thuẫn cũng không sao. Lúc đó, phản ứng của Hoằng Minh cũng không có gì bất ổn. Ông ta rất giỏi kiềm chế cũng rất lễ phép, ông ta đứng lên nói lời cảm ơn với cha của bác.”
“Kinh doanh của gia đình ông ta tránh một kiếp nạn, cải tử hồi sinh. Nửa năm sau, đến ngày kết hôn theo đúng như dự định. Nhưng khi kết hôn xong thì thái độ của ông ấy thay đổi hoàn toàn.”
“Ông ấy trở nên lạnh nhạt, có những ngày không trở về nhà, suốt 24 tiếng đều bận rộn với công việc. Bác đã nghĩ rằng lòng tự trọng của ông ấy đã bị tổn thương, muốn nhanh chóng tạo ra một bầu trời của riêng mình, để có thể đến trước mặt cha của bác mà hãnh diện tự hào. Khi ấy bác đã chờ đợi ông ấy thêm một chút, thêm một chút nữa, tâm lý không cam lòng ấy rồi sẽ được nguôi ngoai.”
“Nhưng bác không nghĩ tới rằng lần chờ đợi này là chờ đợi suốt hai mươi năm.”
Trà được đổi, làn nước ấm xoa dịu dạ dày, hơi nóng lan tỏa khắp ngón tay nhưng ông vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Biểu cảm Yến Ninh tràn đầy bi thương: “Hai mươi năm qua đi, ông ta cuối cùng cũng thành danh, địa vị thậm chí còn vượt qua cả cha của bác nhưng đối với bác lại vẫn như cũ. Bác chưa từng hoài nghi tình cảm của ông ta, giữa alpha và omega luôn có một mối ràng buộc. Việc có còn yêu hay không, chỉ cần qua một thời kỳ động tình là có thể minh bạch mọi chuyện. Không cần biết là lúc ngày thường ông ấy có lạnh nhạt thế nào thì đến thời kỳ động tình ông ta sẽ không cách kiềm chế được cảm xúc. Vẫn luôn là một Hoằng Minh của thời đại học, yêu bác như sinh mệnh nhưng…”
“Nhưng thời kỳ động tỳ thật sự quá ngắn ngủi. Chỉ cần đến thời điểm ấy, Hoằng Minh sẽ lập tức trốn tránh hiện thực, việc lạnh nhạt càng trở nên trầm trọng hơn.”
–
Khi đang nói chuyện, Linh Lan lầu bầu một vài tiếng gì đó.
Con bé nằm trong lòng Hà Ngạn, ngủ say sưa, hình như bé con đã mơ thấy gì đó thú vị mà mút đầu ngón tay. Yến Ninh nhìn cháu gái, tâm lý bỗng chốc bình tĩnh hơn nhiều, vươn tay xoa đầu nàng một chút.
Hà Ngạn nhìn hành động của con gái, mà khẽ khàng kéo ngón tay của bé ra, đặt bàn tay nhỏ bé ấy vào lòng bàn tay của Yến Ninh.
“Bác Yến Ninh.” – Giọng nói cậu nhỏ nhẹ – “Cháu nghĩ có lẽ cháu biết đại khái bác Hoằng Minh đang trốn tránh điều gì.”
“Cháu cứ nói.” – Yến Ninh cũng đáp lại rất nhu hòa.
Hà Ngạn nói: “Bác ấy đang trốn tránh “tình yêu” của mình. Tự trọng của bác ấy rất cao, luôn cố gắng để chứng minh bản thân. Đến khi đứng trên bờ vực phá sản, bác ấy lại không có cách nào bằng chính năng lực của bản thân mà vượt qua được mà phải cần nhờ đến “tình yêu” giữa hai người. Bác ấy hẳn đã cảm thấy rằng từ thời điểm đó bác chính là người đứng ở cương vị cao hơn. Trước mặt của bác, bác ấy không biết xử sự thế nào, chỉ có thể hành xử là “không yêu”, luôn cách bác rất xa thì bản thân mới cảm thấy an toàn.”
Yến Ninh cúi đầu giỡn nhẹ nhàng với ngón tay út của cháu gái, một lúc lâu không lên tiếng.
Yến Ninh khẽ trả lời: “Cháu so với bác chính là thông minh hơn. Một đạo lý dễ hiểu như vậy nhưng bác phải bỏ hơn mấy mới thấu hiểu rõ ràng.”
“Ông ấy như đứa nhỏ chưa hiểu chuyện vậy, luôn không ngừng phủ nhận ham muốn của bản thân. Ngày xưa, còn khen thơ văn thì hiện tại đều coi thường, nhìn gì cũng không lọt vào mắt, không những vậy còn mở miệng trào phúng, chê bai một lần mới thoải mái vừa lòng. Cũng không chịu thừa nhận động tâm, luôn nói rằng đấy chính là sự lừa dối của tín tức tố… Loại lý do này hoang đường đến mức ngay cả bản thân ông ấy cũng không thể tin được nhưng ông ấy vẫn sống chết điên cuồng bám lấy lý do ấy. Từng ngày chìm hãm bên trong lý do ấy, bao nhiêu năm cũng không nguyện quay đầu lại.”
“Con người có lòng tự trọng không phải là chuyện gì xấu, nhưng đối với người kề cận bên gối của mình mà vẫn luôn khư khư lòng tự trọng thì như vậy thật sự quá ngu ngốc.”
Đến cuối cùng vẫn không thể làm được gì, trái lại Yến Ninh lại nở một cười.
–
“Lạnh nhạt với bác suốt hai mươi năm đến khi cha của bác qua đời. Cha của bác chính là một chiếc gương, phản chiếu hình ảnh Hoằng Minh chán nản, thất bại nhất. Khi chiếc gương vỡ, những cái gai trong tim Hoằng Minh cũng được rút ra. Vào hôm tang lễ diễn ra, Hoằng Minh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đứng bên cạnh bác mà không ngừng khóc nấc. Đêm hôm ấy, ông ấy đã tìm quyển sưu tập ảnh chụp cả hai thời đại học, ngồi ở trên sofa, cứ một mình lặng lẽ suốt một đêm xem không biết bao nhiêu lần.
“Ông ấy từ chối gần hết các chuyến công tác, dành tất cả thời gian còn lại cho bác, cùng bác tâm sự, viết thơ cho bác, lái xe đưa bác đi dạy, đọc cho bác nghe những quyển sách được bình chọn trong năm. Còn thuê người ghi lại những buổi dạy trên lớp của bác, rồi bản thân ở nhà cũng có thể ngồi nghe. Bác rất thích ăn cây diêm mạch*, ông ấy liền cho người làm một vườn rau, bác thích ăn cá thì ông ấy mỗi ngày đều ra hồ câu một vài con, xách chúng về hầm canh… Nhưng điều mà hai mươi năm qua ông ấy không làm thì đều cố gắng bù đắp cho bác nhưng ông ấy đã quên một điều…”
Yến Ninh thở dài: “Rằng bác không còn là Yến Ninh của hai mươi năm trước nữa.”
*Diêm mạch: một loài thực vật có hoa thuộc họ Dền. Diêm mạch được trồng như một loại cây ngũ cốc chủ yếu để cho hạt. Diêm mạch là loại “giả ngũ cốc”, không phải ngũ cốc thực sự, khi được nấu chín, các thành phần dinh dưỡng trong diêm mạch tương đương với các loại ngũ cốc thông thường, cung cấp một lượng vừa phải chất xơ và khoáng chất.
Thời gian trôi qua đã bào mòn rất nhiều thứ, chẳng hạn như dung mạo, ngay cả tính cách và quan niệm cũng sẽ dần thay đổi không còn như xưa. Hai mươi năm trôi qua, ý thức chỉ có thể khắc họa một khuôn mặt xa lạ.
Nếu là một quãng đường hai mươi năm mà hai người cũng đồng hành, cùng nhau nắm tay, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau thì thời gian đã không thể chặt đứt dứt khoát. Ngược lại, không quan tâm, không cùng nhau bước tới thì đến khi ngoảnh lại nhìn nhau thì ai cũng chẳng nhận ra được nữa.
Một Yến Ninh ngồi ở đình viện với tấm lòng son cùng với một Yến Ninh bốn mươi, năm mươi tuổi đã thay đổi không nhiều thì ít và Trịnh Hoằng Minh cũng đi trật khỏi quỹ đạo quá xa.
Hoằng Minh tràn ngập tính kế, mưu hại, luôn bò một đường để lên đến trên đỉnh cao, sử dụng không ít nhiều thủ đoạn dơ bẩn. Thậm chí còn xem thường, che lấp thủ đoạn, treo lên người danh tiếng dọa người, quyết đoán, đáng sợ. Dưới chân ông ấy nạn nhân chồng chất như núi, mỗi một người đều là những xí nghiệp trẻ, tài năng chỉ mới bộc lộ đã bị bóp chết, đều sụp đổ sự nghiệp dưới bầu trời mưa máu.
Hung ác, quyền lực, đa mưu túc trí…
Yến Ninh hoàn toàn không thể tiếp thu được, không thể tránh khỏi việc không thấu hiểu được tính cách của Hoằng Minh. Vốn dĩ từ đầu Hoằng Minh không phải một người như vậy, nếu như mỗi lần bản tính hung tàn đều có Yên Ninh bên cạnh an ủi san sẻ gánh nặng, kéo lại tâm tính người ấy, thế nhưng…
Không có nếu như trên đời này.
“Hai mươi năm trước Hoằng Minh viết thơ cho bác dù bài thơ có ngốc nghếch thế nào bác cũng rất thích. Nhưng hiện tại, dù ông ấy có dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn bác thì trong lòng bác cũng đều minh bạch về khoảng trống giữa hai người, đã không còn sự cộng hưởng linh hồn.”
Ngôi sao trên bầu trời cao, nhập nhòe như ánh đèn.
Yến Ninh nhìn bầu trời đêm, buồn bã nói: “Cả hai vào lần đầu tiên gặp nhau ở trên bục giảng năm ấy, bác viết thơ ông ấy xóa chúng đi thì câu thơ cuối thế này: Phù hoa tiệm lão minh trí, vu tình thâm ngộ thanh xuân.*
*Hành không rành thơ nên thật sự không biết được có chuẩn không nhé. (Nguyên văn: 浮华渐老方明智,于情深处误青春 ). Theo hành thì ý câu thơ này kiểu: Lúc thông minh thì tuổi đã già, lúc trẻ chìm đắm trong mù quáng của ái tình.
“Nếu như ông ấy sớm có thể tỉnh ngộ, chỉ bỏ lỡ một năm, hai năm,… thì bác nghĩ, bác sẽ tha thứ cho ông ấy. Đáng tiếc, hai mươi năm thật sự quá dài, mỗi đêm trong quá khứ cảm giác chờ đợi trong sự cô độc ở ghế sofa, bây giờ bác đã cũng không còn nhớ rõ. Không hận, không thương nên thôi, cứ như vậy quên đi.”
Tấm ảnh cũ trên khay trà, phản bóng sáng của ánh trăng, mặt ngoài bóng loáng như tuyết, xóa đi gương mặt trẻ tuổi của cả hai người.
Khoảnh khắc tươi đẹp đóng băng trong vĩnh hằng, có như thế thì có ích gì sao?
Hiện thực vẫn là tối tăm như khoảng không không đáy, cứ mãi mãi chìm sâu xuống bóng đêm cho đến khi hoàn toàn bị nuốt chửng.
–
Hà Ngạn viền mắt ửng đỏ, đôi môi mím chặt lại nhưng vẫn không cầm cự được mà rơi nước mắt.
Cậu nhanh chóng quẹt lau, làm bộ dáng chính mình không khóc.
Yến Ninh mỉm cười: “Không khóc, không cần phải khổ sở thay bác. Thứ gọi là tình yêu này, với bác cũng là một phần của cuộc sống, thất bại thì thất bại. Nửa đời của bác đã qua, nói thật là bác vẫn cảm thấy cuộc sống mình còn nhiều điều rất viên mãn.”
“Bác may mắn khi áo cơm không lo, sinh hoạt luôn an ổn, vẫn luôn được làm công việc mà mình tâm nguyện. Ở trường học còn gặp rất nhiều đứa nhỏ có tài năng, bọn nhỏ còn dạy cho bác biết mấy cảm nhận ngây ngô. Bọn nhỏ cũng không ghét bác, tốt nghiệp hơn mười năm vẫn nhớ đến bác, luôn gửi quà lưu niệm từ khắp nơi trên thế giới. Dù ở tuổi năm mươi nhưng bác vẫn làm một người thú vị hưởng thụ, những điều mà giới trẻ yêu thích bác cũng yêu thích. Hằng ngày đều ngủ thật ngon, tâm tư bình lặng, thân thể cũng luôn khỏe mạnh.”
“Khó tin nhất chính là bác còn có…”
Còn có một cháu gái bé xinh xắn đáng yêu nữa.
Yến Ninh ngón tay khẽ cong, nắn gương mặt nhỏ nhắn của Linh Lan, ánh mắt luôn đong đầy từ ái.
Cháu gái mình giống Hà Ngạn, không phải giống mấy thằng nhóc thối trong nhà.
Đúng là chuyện tốt.
“Còn có gì ạ?” – Hà Ngạn không thấy Yến Ninh nói tiếp nên tò mò.
Yến Ninh nghĩ chút rồi mới nói với cậu: “Còn có cơ hội đem mọi điều phiền muộn trong tâm nói ra, mà còn nói ra bằng một tâm trạng bình tĩnh. Cảm ơn cháu đã không chê bác phiền, lắng nghe bác nói nhiều như vậy.”
“Không, không có gì đâu ạ…” – Hà Ngạn ngại ngùng – “Bác không còn phiền muộn trong lòng là tốt rồi ạ.”
“Đều viên mãn cả, tiếc nuối cũng chỉ có một chút ít thôi.” – Yến Ninh uống trà rồi bàn luận thêm vài câu – “Tiếc nuối nhất thì chắc là hai đứa con trai của bác.”
“Đứa con trai cả của bác thì đỡ lơ hơn một chút, nó không được Hoằng Minh chọn làm đứa thừa kế nên phần lớn thời gian đều luôn ở bên cạnh bác. Do bác nuôi nấng, dạy dỗ, nên nó làm người cũng khiêm tốn, có nhân tâm, sẽ không đứng ở trên cao mà miệt thị người khác, đặc biệt là đối với Omega. Nhưng còn đứa con trai của út bác thì… Tín tức tố của nó có cấp bậc cực kì cao, bác cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa. Hoằng Minh luôn xem nó thành người thừa kế duy nhất, ngay khi nó còn bé, tư tưởng chỉ mới là một tờ giấy trắng, đã được cha nó dạy quá nhiều quy tắc thâm hiểm, lạnh lùng.”
“Đứa út không có một tuổi thơ thực sự, chỉ luôn có những lời thúc giục nó không ngừng cạnh tranh, thắng không có thưởng nhưng thua sẽ có phạt. Thắng không đúng cũng sẽ có phạt, những quy tắc dạy bảo cực đoan như vậy khiến tâm lý thằng bé nảy sinh tính cách cực đoan vặn vẹo: Nhất định phải đem đối thủ đạp dưới chân, dẫm thật mạnh để không thể trở mình được thì mới có cảm giác an toàn. Dần dần thằng bé trở nên cảnh giác, đa nghi, độc đoán, độc tài, bất kì một mối uy hiếp nào cũng luôn bóp chết từ khi mới chớm nở. Cũng vì lòng tự ái của nó… đều yếu đuối giống như Hoằng Minh, không chịu được một chút đả kích.”
“Là bác đã không thể bảo vệ tốt cho nó, không thể dạy cho nó biết cái gì là bao dung, cái gì là cộng hưởng tình cảm, cái gì là suy bụng ta ra bụng người. Tuy những điều ấy đều là thường thức cơ bản nhưng thằng bé lại không biết nên luôn liên tiếp làm ra những sai phạm mà còn không biết mình đã sai ở chỗ nào. Cái nhìn về tình yêu của nó cũng rối tinh rối mù, gặp được người thích hợp lại đi vào vết xe đổ của Hoằng Minh. Chính mình tự đi vào lối chết mà không thể tìm đường thoát ra.”
Hà Ngạn nghe vậy mà khẽ run rẩy.
Yến Ninh cũng không kể chi tiết nhỏ nhưng mỗi một câu nói lại khiến cậu không tự chủ được mà nghĩ tới Trịnh Phi Loan. Tương tự như nhau, cùng là một dạng tính cách khuyết thiếu vậy liệu có phải Trịnh Phi Loan khi bé cũng có hoàn cảnh như vậy sao?
Không, đừng như vậy.
Không thể ở một trường hợp không liên quan gì mà nghĩ đến hắn như vậy.
Hà Ngạn cúi đầu, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, không ngừng tự nói với bản thân rằng đừng nghĩ nhiều như vậy. Nhưng khi cúi đầu, tầm mắt của cậu một lần nữa nhìn vào bức ảnh cũ kia.
Sau đó, cậu giật mình tỉnh ngộ…
Trong bức hình, Hoằng Minh trẻ tuổi ấy có một gương mặt thật quen thuộc cỡ nào.
Giống nhau.
Rất giống nhau.
Làm sao mà không nhận ra được điều này?
Hà Ngạn vội vàng muốn lấy bức ảnh để nhìn kĩ hơn nhưng không cẩn thận làm rơi xuống đất. Bức ảnh lướt rơi xuống đất, bị lật mặt úp xuống sàn, dưới ánh sáng của trăng, Hà Ngạn nhìn thấy dòng chữ bằng bút máy:
Trịnh Hoàng Minh – Yến Ninh. Năm xxx – tại vườn đại học Uyên Giang.Chương 63
Edit: Hành Lá
Uyên Giang, họ Trịnh, gia tộc kinh doanh.
Hà Ngạn không ngu ngốc, cậu khom lưng nhặt bức ảnh, đối diện với dòng chữ quan sát một chút —— khách sạn nhỏ của bọn cậu, một năm có thể đón được bao nhiêu người từ Uyên Giang xa xôi chứ, thật sự sẽ có sự trùng hợp như vậy được sao?
Yến Ninh không phải một khách hàng bình thường.
Bác ấy là vì cậu mà đến đây.
Nghĩ thông suốt điều này những cảm động khó giải thích được liền rõ nguyên nhân.
Chẳng trách Yến Ninh đến Lạc Đàm lại không có hứng thú du lịch chỉ thích được sinh hoạt tại khách sạn, cùng mọi người vui vẻ mỗi ngày, một chút tầm thường cũng không chê bài. Chẳng trách từ trước đến giờ Linh Lan chưa bao giờ thân thiết với người xa lạ lại có thể bám dính lấy Yến Ninh. Cũng không trách được sao Yến Ninh và cậu “không nhận biết nhau” lại có thể toàn tâm trông nom lo lắng cho cậu.
Nguyên do là có thân duyên.
Hà Ngạn cầm bức ảnh, quay đầu nhìn Yến Ninh, muốn tìm một chứng cứ nào đó từ bác ấy. Nhưng ngược lại, Yến Ninh không hề chột dạ khi thân phận bị bại lộ, vẫn rất hào phòng đối diện với Hà Ngạn, đôi môi cười cười, ánh mắt chan chứa hòa ái.
Ông ấy bình tĩnh như thế trái lại làm Hà Ngạn rối loạn, không biết nên mở miệng thế nào mới không thất lễ. Tâm lý suy nghĩ trái phải mới cúi đầu, quanh co hỏi: “Anh ta…Phi Loan ấy, hiện tại vẫn tốt chứ ạ?”
Yến Ninh biểu cảm ngưng lặng: “Không được tốt lắm.”
“Anh ấy làm sao vậy?”
“Trịnh Phi Loan ở với cháu nửa năm ở đây, tháng trước mới quay về Uyên Giang. Ai cũng không nói chuyện, ngay cả bác cũng không nói, chính mình liên lạc đến bệnh viện muốn đặt lịch làm giải phẫu cắt bỏ tuyến thể.”
“Anh ấy điên rồi sao?!”
Hà Ngạn trợn to hai mắt, lời nói run rẩy, cả người đều kích động.
Loại việc làm nông cạn này sao Trịnh Phi Loan lại có thể làm chứ?
Yến Ninh bất đắc dĩ nói: “Thời điểm bọn bác biết chuyện thì nó cũng đã được đẩy vào phòng giải phẫu, cũng đã gây mê hoàn toàn. Nó bị Hoằng Minh tha từ bàn mổ kéo về nhà giam lỏng, đi đâu cũng không được cho phép… Hoằng Minh nói chỉ cần ông ấy đến trễ thêm một chút nữa thôi thì dao giải phẫu đã cắt xuống rồi.”
Sắc mặt Hà Ngạn tái nhợt.
“Trịnh Phi Loan là do Hoằng Minh dạy dỗ, hai cha con một tính cách, mũi nhọn đấu với mũi nhọn, ai cũng không nhường bước. Hoằng Minh không đồng ý cho nó đụng đến tuyến thể, muốn nó mang cháu về Uyên Giang, nuôi giữ ở nhà như một vị thuốc an thần để nó có thể tiếp tục quay về kế thừa Cửu Thịnh. Phi Loan tuổi còn trẻ so với Hoằng Minh vẫn còn cố chấp nên đã nói với ông ta rằng phải cắt bỏ tuyến thể để còn quay về Lạc Đàm cùng với cháu.”
“Điện thoại… bác cho cháu gọi điện cho anh ấy đi!” – Hà Ngạn lo lắng, âm thanh cũng cao hơn nhiều – “Cắt bỏ tuyến thể không phải là biện pháp tốt!”
–
Ở vùng núi ngoại ô của Uyên Giang, khuôn viên của gia đình họ Trịnh.
Bà vú Từ bưng một chiếc khay đẩy cửa phòng, nhìn cảnh tượng bên trong mà thở dài…
Trịnh Phi Loan hãm sâu trong ghế sofa, râu ria xồm xoàm, thần thái suy sụp, con ngươi vô hồn hư không, trên người chỉ mặc một chiếc áo tắm nhăn nheo. Toàn thân như điêu khắc từ thạch cao, mãi cũng không hề nhúc nhích, chỉ nắm chặt lấy một sợi dây tinh tế ở cổ, cẩn thận đặt ở mũi, cảm nhận đến ngây ngốc.
Bà vú Từ đi vào phòng, đặt khay xuống, trong khay là băng gạc, cồn sát trùng.
“Thiếu gia nên đổi thuốc rồi.”
Trịnh Phi Loan ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Bà vú Từ không thể làm gì khác ngoài việc khuyên nhủ: “Ngày hôm nay, dì lấy lọ kem dưỡng này từ chỗ phu nhân đó, còn lọ thủy tinh của thiếu phu nhân gửi tới vẫn sẽ ở đây. Còn thiếu gia nên dùng thuốc cho mau lành bệnh, không nên phụ lòng tốt của thiếu phu nhân.”
Thiếu phu nhân.
Có lẽ ba từ này có tác dụng mà Trịnh Phi Loan sống dở chết dở mới chịu đưa tay ra, lười nhác gác tay lên tay vịn ghế sofa.
Bà vú cúi người, xắn tay áo của hắn lên, tỉ mỉ xử lý vết thương, miệng cũng nhắc nhở: “Mấy ngày nay những điều mà thiếu gia làm thực giống như một bộ phim truyền hình trên tivi vậy, bộ dáng đau khổ vì tình đến mức tim gan cũng muốn móc ra. Bà vú tuổi đã lớn, xương cốt cũng không còn tốt nhưng vẫn biết loại phim thịnh hành đang nổi này… chính là loại phim kinh điển mà dù cho thiếu phu nhân có chạy một trăm lần thì thiếu gia vẫn luôn bất khuất kiên cường…”
“…”
Trịnh Phi Loan nhướn mày, quay mặt đi, rất phiền chán mà rút tay trở lại.
Bà vú vội vàng giữ tay hắn lại, an ủi nói: “Vú không nói nữa, không nói nữa, được không nha?”
Cánh tay Trịnh Phi Loan bị thương quá thảm cho nên tới bây giờ vẫn chưa khỏi, chỉ cần nơi đó liền da non tạo thành một lớp thịt mềm hồng, lồi lên thì đã mài cho cho rách máu, nhìn qua rất đáng sợ.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, kiểu này dù cho có dùng loại thuốc tốt cũng sẽ lưu lại sẹo.
Một lọ thuốc dưỡng từ một trấn nhỏ, hiệu quả công hiệu cũng không rõ ràng nhưng dù Trịnh Hoằng Minh có mua thuốc đắt tiền bao nhiêu thì thiếu gia cũng không chịu dùng, thì xem như công sức cũng bỏ đi.
–
Miệng vết thương đang được xử lý dang dở thì điện thoại bên cạnh rung rung.
Bà vú nhìn màn hình điện thoại rồi vui vẻ nói: “Thiếu gia ơi, là phu nhân gọi đó. Nhiều ngày như vậy chắc chắn là có tin tức tốt rồi! Nói không chừng là gọi điện thông báo thiếu phu nhân sẽ đồng ý quay về đấy chứ?”
Trịnh Phi Loan vẫn ngơ ngơ ngác ngác như xu, nhìn ánh đèn báo cuộc gọi tới một lúc lâu cũng không có động đậy.
“Mau bắt máy, mau bắt máy đi!”
Bên cạnh bà vú Từ nôn nóng giục hắn, còn hận không thể thay hắn nhận cuộc gọi.
Trịnh Phi Loan đương nhiên hy vọng Hà Ngạn có thể đáp ứng quay trở về, dù là ban ngày hay ban đêm, dù đang tỉnh táo hay nằm mơ nhưng ngay lúc này hắn lại không muốn —— không muốn dựa vào ba Yến Ninh khuyên Hà Ngạn quay trở về, điều này đối với sự kỳ vọng của hắn là cách biệt rất nhiều.
Omega của hắn cho dù có mất hết thể diện cũng nên là chính hắn đón về.
Trịnh Phi Loan cuối cùng vẫn nhận điện thoại, giọng nói khàn đặc: “Thưa ba.”
Đầu dây bên cạnh rất lâu không có trả lời.
Trong ông nghe chỉ có tiếng ve kêu, tiếng lầm bầm khi ngủ của trẻ con cùng vài âm thanh của nhịp thở.
Không giống bầu không khí bình thường, đột nhiên Trịnh Phi Loan nhận thức được điều gì đó. Hắn bất ngồi thẳng dậy, một giây đó, cả người như được soi sáng trong đêm tối, hào quang tỏa sáng trên đỉnh đầu. Sự ấm ức, tức giận quanh thân như được quẹt sạch sành sanh, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở của sức sống căng tràn.
“Hà Ngạn đúng không?” – Giọng nói của hắn cũng thay đổi, bàn tay nắm điện thoại không kìm được mà run rẩy.
“Đúng, là tôi.”
Trịnh Phi Loan vui vẻ đều hiện rõ trên mặt: “Hà Ngạn sao em lại gọi điện thoại cho anh? Em gần đây…”
“Anh có phải là điên rồi có đúng hay không?!”
Không nghĩ tới bên kia ập tới ào ào âm thanh tức giận: “Bác nói anh định làm phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể. Trịnh Phi Loan, anh nói cho tôi biết có phải thật vậy không?!”
Trịnh Phi Loan nghe đến ngẩn người rồi cúi đầu mỉm cười: “Đó là sự thật. Đáng tiếc là lệch một bước nên không thành công rồi.”
Hà Ngạn hỏi: “Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Lúc trước không phải anh đã nói sao? Anh muốn ở lại Lạc Đàm tròn một năm, lúc này chỉ mới nửa năm thôi mà còn em còn không đồng ý quay về với anh nữa, anh làm sao can tâm được chứ. Hà Ngạn, em chờ anh làm xong giải phẫu, hội chứng đó sẽ không phát tác nữa, anh sẽ quay về khách sạn Thanh Quả, chúng ta cùng nhau an ổn trải qua nửa năm còn lại…”
“Sau đó thì sao nữa?” – Hà Ngạn chất vấn – “Coi như tôi sẽ thay thứ cho anh rồi mọi tình cảm tình dục đều mất, chúng ta… là sẽ làm sao nói chuyện yêu đương?”
Trịnh Phi Loan lại ngẩn người, bật cười nói: “Anh còn chưa nghĩ đến chuyện ngại ngùng ấy mà em đã nghĩ tới trước rồi sao?”
“…Anh đừng có mà cười với tôi, không có vui chút nào.”
Hà Ngạn nghiêm túc, đôi mắt cũng ướt. Cậu cắn răng nói: “Phi Loan, anh không biết cảm giác rối loạn tín tức tố là thế nào đâu! Tôi đã trải qua rồi nên tôi hiểu, vậy nên bớt được một người thống khổ thì nên bớt! Bây giờ tôi đã là một omega không còn trọn vẹn nữa, anh đang yên đang lành sao lại có thể nghĩ quẩn mà dám đem bản thân hành đến như vậy sao?”
“Trịnh Phi Loan! Nếu anh dám làm phẫu thuật, tôi mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
Trịnh Phi Loan tụt hứng, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, ánh mắt tràn ngập tia sáng dần tối lại, rồi mọi thứ rơi vào tĩnh mịch. Đột nhiên, hắn nện một quyền lên ghế sofa, dọa bà vú tay run rẩy đổ lật bình cồn sát trùng.
“Hà Ngạn, em không chịu cho anh cơ hội sao?”
Cổ họng mất tiếng khô khốc giống như không thể phát ẩm hoàn chỉnh âm tiết.
“Nữa năm bị giày vò với hội chứng có biết bao nhiêu khó khăn, em rõ ràng là biết điều đó cũng không cho phép anh làm phẫu thuật…Hà Ngạn, em rõ ràng muốn chặt đứt hi vọng của anh, muốn anh cả đời phải cách xa Lạc Đàm có đúng hay không?”
“Tôi…”
Hà Ngạn nắm chặt lấy điện thoại di động, tay còn lại cũng siết chặt lấy góc áo, mãi lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Bưu kiện mà tôi gửi cho anh, anh có nhận được không?”
“Đã nhận được.”
Gửi đến tầng 55 của Cẩm Nguyên nên anh trai đã mang tận tay mang bưu kiện về giao cho hắn.
“…Ở bên trong bưu kiện có một ống thủy tinh chứa đựng tín tức tố của tôi dạng lỏng, đủ cho anh dùng nửa năm.”
Đôi mắt Trịnh Phi Loan sáng lên.
Này là có ý…
Hà Ngạn dừng lại rồi nói: “Buổi tối hôm ấy, anh đối với tôi đã hành xử không tốt nhưng lúc tôi tỉnh lại ở bệnh viện thì anh đã đi rồi, một câu xin lỗi anh cũng chưa nói.”
“Anh xin lỗi.” – Trịnh Phi Loan lập tức bù đắp sai sót.
Hà Ngạn lại không chấp nhận câu “xin lỗi” này nà ôn nhu nói: “Lỗi sai nghiêm trọng như vậy, mà chỉ nói một tiếng ‘xin lỗi’ qua điện thoại thì không hề có thành ý. Trịnh Phi Loan, anh có đồng ý quay lại đây, đối mặt xin lỗi không?”
Yến Ninh ở bên cạnh nghe vậy cũng đúng lúc lên tiếng hỗ trợ: “Phi Loan nếu con sợ Hoằng Minh không cho phép con rời nhà thì con cứ nói cho ông ấy biết Lạc Đàm là một nơi non xanh nước biếc. Một nơi rất thích hợp để ở lại nghỉ dưỡng nếu con không thể tới chăm sóc Hà Ngạn vậy cứ báo ông ấy rằng ba sẽ ở lại đây dưỡng lão, không về nhà nữa.”
“Phù…” – Trịnh Phi Loan toàn thân như được buông lỏng.
Mới một phút đồng hồ mà hắn từ một tử tù được ơn đại xá, tâm tình nhanh chóng xoay chuyển, mọi mệt mỏi đều biết mất. Hắn vui mừng trượt khỏi ghế sofa: “Có vẻ như em rất được ba yêu quý.”
Trịnh Phi Loan lại vui vẻ nói: “Em chưa biết đâu, ở nhà của anh, ai cũng không đánh bại được địa vị của ba đâu. Ba cho em chỗ dựa, anh chắc hẳn phải dựa vào em mà sinh hoạt rồi.”
“Nói bậy bạ gì đó?” – Hà Ngạn nhướn mày – “Tôi cũng không phải người nhà của anh, bảng gia phả vẫn còn chưa có tên…”
Trịnh Phi Loan nở một cười cười rộ trầm thấp: “Viết tên em của em không có gì phức tạp…Lỡ như anh đã viết xong tên em luôn thì phải làm sao bây giờ…”
Hắn nằm ở ghế sofa, mặt mũi đều tràn đầy hạnh phúc.
Bà vú Từ bất đắc dĩ không thể không làm gì khác hơn là chuyển chỗ sang phía sau ghế sofa kéo tay Trịnh Phi Loan còn nói khẽ: “Thiếu gia đừng nhúc nhích, thuốc còn chưa bôi xong.”
Hà Ngạn vẫn nghe thấy liền hỏi hắn: “Tay của anh đỡ hơn chút nào chưa?”
“Tốt lắm rồi, sắp khỏi rồi.”
Trịnh Phi Loan ăn nói bừa bãi, mí mắt của bà vú cũng dựng lên.
“Không còn đau sao?”
“Đã sớm hết đau rồi, chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi, cũng phải cái gì…Oái!!”
Hắn hít vào một ngụm khí, đột nhiên giật cả mình, tỉnh táo hơn vài phần.
Hắn chống cùi chỏ đẩy người ngồi dậy, định chất vấn sao bà vú lại mạnh tay như vậy thì chỉ thấy bà vú cười đặc biệt hiền hậu: “Thiếu gia à, sao lại trước mặt thiếu phu nhân khoe mẽ cạy mạnh như vậy? Cậu xem, lộ sơ hở rồi.”
Trịnh Phi Loan: “…”
Hà Ngạn: “…”
Hà Ngạn hai má nóng phừng, lời nói có chút giận dỗi: “Không nói chuyện với anh nữa, anh bôi thuốc đi rồi đi ngủ sớm một chút. Anh nên ngủ ngon bớt mơ mộng.”
Ba chữ cuối rõ ràng là nghiến răng nói ra.
Trịnh Phi Loan nghe sao cũng không thích hợp: “Chờ đã, cái gì mà bớt mơ mộng…”
Rụp ——
Đối phương đã cúp điện thoại.
–
Vừa để điện thoại di động xuống, hai ngón tay chống đỡ hai má, đâm đâm vào quai hàm.
Yến Ninh nhìn biểu cảm của cậu, suy nghĩ một chút rồi có chút thẹn thùng, không nhịn được mỉm cười. Ông nghiêng người, rót thêm cho Hà Ngạn một tách trà, vừa châm trà vừa nói: “Bác hy vọng không phải vì bác mà cháu thay đổi ý định.”
“Không phải.” – Hà Ngạn lắc đầu – “Nói ra bác đừng cười cháu, vốn dĩ khi anh ấy ở đây suốt nửa năm qua, cháu vẫn luôn có cảm giác xoắn xuýt…”
“Cháu xoắn xuýt cái gì?”
“Chính là… trong lòng rõ ràng là đã động tâm, nhưng không muốn thừa nhận, muốn rũ sạch mọi quan hệ với anh ấy, nhưng tổng thể lại không thể nhẫn tâm xuống tay được.”
Hà Ngạn nhận lấy tách trà ấm, cảm ơn Yến Ninh, nhấp môi một chút: “Nhưng bây giờ thì cháu đã không muốn suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Bác nói đúng, thời gian không thể lãng phí, mỗi một ngày trôi qua thì sẽ ít đi một ngày. Trịnh Phi Loan đã tỉnh ngộ sớm, không giống như bác và bác Hoằng Minh vây nhốt nhau trong hẻm cụt suốt hai mươi năm. Cho nên, cháu cũng phải đi ra khỏi hẻm cụt ấy, cho dù kết cục không nhất định viên mãn.”
“Bác thật sự muốn biết một chuyện, con trả lời thật được không: Con có yêu Phi Loan chứ?”
Hà Ngạn trầm mặc rất lâu rồi gật đầu.
“Có yêu.”
Yến Ninh vui mừng cười rộ lên: “Hai đứa đều là tâm ý tương thông, cùng nhau nhẫn nhịn vượt qua chắc chắn kết quả sẽ không thể tệ hơn được nữa.”
Hà Ngạn nhìn chăm chú theo Yến Ninh, nghiêm túc nói: “Thưa bác, có điều này cháu cũng muốn nói rõ ràng với bác. Nếu như Trịnh Phi Loan lập lại quá khứ hoặc là phạm vào sai lầm cũ thì cháu sẽ không thể tha thứ lần hai. Nhưng dù gì xảy ra chuyện gì, cháu rất quý mến bác và Linh Lan là cháu gái ruột của bác, chỉ cần bác muốn gặp con bé, muốn con bé, muốn gặp hay nuôi dạy con bé thì bất cứ lúc nào hai cha con cháu luôn chào đón ạ.”
Yến Ninh nhìn đôi mắt trong trẻo của Hà Ngạn, từ ánh mắt ấy mà ông có thể nhìn thấy được một tâm hồn quật cường, dẻo dai. Đứa nhỏ thật giống giống với bản thân ông năm hai mươi tuổi, thậm chí còn có phần sáng suốt hơn.
–
Sáng sớm ngày hôm sau, sương mù còn chưa tiêu tan, đến ngày Yến Ninh rời khỏi Lạc Đàm.
Chuyến bay về vào lúc tám giờ rưỡi.
Đợi Linh Lan đã ngủ say, Hà Ngạn rời giường sớm, chạy xuống bếp nấu một nồi cháo, thêm những món ăn kèm như dưa muối, xì dầu và củ sen xào. Hà Ngạn cùng dùng bữa sáng với Yến Ninh, sau đó tự mình tiễn Yến Ninh ra ngoài xe.
Ở khu vực ngoài rìa lạc đàm trấn có bảy, tám chiếc xe chở khách loại nhỏ, đa phần đều đã cũ không có xe mới.
Trong số đó có một xe SUV*, cửa xe đóng chặt, thân xe đen kị, tài xế xe là một người rất biết để ý, luôn giữ quy củ canh giữ ở cạnh cửa xe. Anh ta không có dùng điện thoại, cũng không có tán gẫu, hai tay bắt chồng lên nhau, sống lưng thẳng tắp, hoàn toàn làm tròn bổn phận trách nhiệm.
*Xe SUV (Sport utility vehicle): Xe thể thao đa dụng, hay xe SUV là một loại xe gia đình với khung xe là khung xe tải nhẹ. Loại xe này rất được chuộng bắt đầu từ Mỹ và sau đó lan truyền qua châu Âu và các nước khác.
Khi trông thấy Yến Ninh, anh ta bước nhanh về phía trước, tay đón lấy hành lý của Yến Ninh: “Thưa phu nhân, lão gia bảo tôi đến đón ngài trở về.”
Hà Ngạn mặt mũi đều cười: “Cháu còn đang rầu rĩ không biết phải gọi taxi ở đâu thì vừa khéo không cần nữa rồi. Bác mau lên xe đi.”
Yến Ninh có chút không đành lòng: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không cần tài xế riêng đưa đón, tự tôi có thể mua vé máy bay quay về.”
“Ngài đừng sốt ruột, không phải tôi chỉ vì đến đón ngài mà đặt một chuyến bay xa như vậy.” – Tài xế cười hiền lành, giải thích – “Là thiếu gia vội vã đến đây, một chút cũng không chịu chờ. Lão gia nói nếu đã như vậy thì tiện thể cùng đi một chuyện đỡ phải nhọc công sức, chưa kể lão gia sợ đến sân bay đông đúc chen chúc.”
Thiếu gia? Là…là Trịnh Phi Loan sao?
Anh ta đến rồi sao?
Hà Ngạn hơi kiễng ngón chân, ngó trái phải một vòng lại không thấy người đâu.
Yến Ninh lên tiếng hỏi: “Vậy người đi đâu rồi?”
Tài xế quay về chiếc xe, mở ra cửa xe sau, rất cung kính gọi: “Thiếu gia.”
Không hề có động tĩnh.
Có vẻ người bên trong xe đang chuẩn bị tâm lý vẫn không chịu lộ diện. Mãi lâu sau mới cúi người bước ra khỏi xe.
–
Hà Ngạn từ phía xa nhìn thấy Trịnh Phi Loan, bỗng tâm cậu bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Trịnh Phi Loan vẫn như trước đây, cao lớn kiên cường, có điều đã gầy gò hơn trước, hốc mắt sâu, lộ ra bộ dáng uể oải, có vẻ một tháng vừa rồi không dễ dàng gì.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía sau đã dán miếng cách ly tin tức tố, dán rất chặt rất dày, không biết được người này đã dán bao nhiêu lớp. Trên cổ có một sợi dây đen tuyền, ngay tại trước lồng ngực là một lọ thủy tinh trong suốt.
Trong lọ thủy tinh là một chất lỏng đỏ đậm, giống như huyết thanh tươi chói mắt.
Bên cổ tay trái cũng không phải để trống, do sợ vết thương sẽ dọa sợ người khác nên có đeo một vòng bao cổ tay hoặc là dán miếng dán có hình ảnh hoa văn.
Trịnh Phi Loan đứng ở phía đó cũng nhìn chăm chú nhìn theo Hà Ngạn, bên môi là một nụ cười ôn hòa.
“Hà Ngạn, anh đã trở về.”