Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hành Lá
Nhìn thấy gương mặt trước mặt, bên tai Trịnh Phi Loan vang lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, tuyến thần kinh đẩy cao cảnh giác.
Tạ Nghiễn.
Đã bao lâu rồi hắn chưa từng thấy người này?
Lần trước khi nghe thấy hai chữ Tạ Nghiễn trên đài TV còn có mặt Hà Ngạn tại đó, người dẫn chương trình cũng chỉ nhắc tới bốn, năm câu nhưng cũng thiếu chút nữa là hắn đã bị nhồi máu cơ tim mà đột tử rồi. Lúc này người thật tìm đến cửa, vạn nhất Hà Ngạn biết, mọi khổ cực mà hắn tích góp bao lâu trong mùa hè chắc chắn sẽ tan biến.
Trịnh Phi Loan như lâm trận gặp kẻ thù, gằn giọng hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Ngược lại, Tạ Nghiễn không hề coi mình là người xa lạ, tùy tiện đặt kính râm và khẩu trang lên quầy bar, cũng không chờ lời mời, cậu đã bắt chéo chân ngồi lên ghế tựa cao của quầy: “Em đang đóng phim điện ảnh ở phía Bắc của thị trấn nha. Em nghe được tin anh đang nghỉ phép ở, cũng đã bảy năm không gặp nhau, nên em ghé qua tới xem anh một chút.”
Dứt lời còn thật sự đánh giá trái phải, bộ dáng rất dạt dào hứng thú.
Hàng mày của Trịnh Phi Loan vì không vui mà nhíu lại.
Nghe tin?
Ở đâu mà nghe được tin này?
Việc hắn nghỉ phép ở Lạc Đàm không phải là tin tức công khai, mười người thì cũng phải chín người không biết. Ngay cả nội bộ Cửu Thịnh cũng xem đều xem này như tin mật không tiết lộ ra ngoài.
Tạ Nghiễn quanh co hỏi thăm tin tức về hắn, không thể nào chỉ đơn giản đến ôn chuyện xưa.
“Các tên đồ uống trong cửa hàng của anh thật là dễ thương, logo hay tranh minh họa đều thật đáng yêu, đặc biệt là quả dâu tây đỏ này.” – Tạ Nghiễn tay nâng cằm, vẻ mặt thưởng thức tán dương – “Phi Loan, anh không mời em một ly sao?”
Đương nhiên không.
Trịnh Phi Loan cúi đồng nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt ra cửa sổ sát đất, nhìn qua khách sạn Thanh Quả phía bên kia bờ sông – 2:26 phút chiều chắc hẳn Linh Lan đã tỉnh ngủ. Cái miệng nhỏ của công chúa nhà hắn là được nuông chiều thành quen, ngủ trưa dậy là sẽ muốn uống sữa ăn bánh ngọt, vậy nên Hà Ngạn bất cứ lúc nào cũng có thể ôm bé con qua đây.
Nếu gặp nhau thì nơi đây xác định là tu la địa ngục.
Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.
Tạ Nghiễn thấy Trịnh Phi Loan vẫn không hề phản ứng gì với cậu ta nên mặt mũi tối sầm, không thể làm gì khác ngoài gượng cười điều chỉnh bầu không khí: “Anh xem em đãng trí không cơ chứ, thức uống mà em thích ở đây không có món nào…”
“Đúng vậy, không có.”
Vậy nên, sao cậu còn chưa mau đi đi?
Thái độ Trịnh Phi Loan lạnh nhạt, tiếp tục công việc dọn dẹp của mình, biểu cảm lộ ra vài phần thiếu kiên nhẫn.
Biểu tình Tạ Nghiễn cứng đờ, nụ cười cứng đơ ở khóe miệng nhưng bây giờ không phải là lúc trước: “Phi Loan, anh có còn nhớ à, em trước đây thích uống rượu nho trắng, anh lúc nào cũng mua tặng em. Anh còn đưa cho loại rượu thượng hạng, đến giờ em vẫn chưa bao giờ quên.”
“Khi đó em vẫn còn quá trẻ để hiểu được loại rượu đó tốt như thế nào, những năm tháng vừa qua em mới phát hiện, anh luôn dành cho em những món đồ tốt nhất. Hơn nữa, tên của nó thật sự rất dễ nghe “Trường tương tư”, không phải ý tứ của nó rằng tình si, tình không đổi, kéo dài mãi mãi sao…”
“Xin lỗi, tôi hoàn toàn quên rồi.”
Trịnh Phi Loan làm bộ không nghe ra lời nói bóng gió của cậu ta, nói: “Con người của tôi từ trước đến giờ vốn luôn bạc tình, cũng không hoài niệm, đã bảy tám năm trôi qua, khẩu vị đã sớm thay đổi vài lần rồi.”
Tạ Nghiễn hoàn toàn nghẹn lời, hai má trắng nhợt, tầm mắt vì bối rối quẫn bách mà đảo chung quanh.
Lúc lâu sau, cậu ta dùng giọng điệu không xác định hỏi: “Phi Loan, anh có người mới rồi sao?”
Trịnh Phi Loan cười cười: “Cậu đoán xem.”
Hắn cũng không phải là phụ nữ cần phải thủ thân như ngọc. Hắn đã bị một omega đá chẳng lẽ còn phải cấm dục bảy tám năm chỉ để đổi lấy một thanh danh “giữ trinh tiết” ư?
Buồn cười chính là đối phương còn hoàn toàn khiếp sợ với suy đoán này. Tạ Nghiễn luôn cho rằng – những năm tháng qua, Trịnh Phi Loan đã bị cậu làm cho say mê, không muốn tìm đến một ai. Cậu luôn là người chỉ cần tùy tiện nói “Em yêu anh” là có thể ngay lập tức thu được hàng trăm hàng ngàn tiếng gào thét khát vọng.
Tạ Nghiễn luôn cho rằng như vậy, chính mình là một báu vật, một viên kim cương, một hòn ngọc quý, mà mọi người đều muốn có. Chỉ cần cậu muốn sẽ không có một ai có thể thờ ơ không động lòng.
Loại tự tin huyền huyễn này, cậu cũng mặc định Trịnh Phi Loan cũng như vậy.
Hiện tại, Tạ Nghiễn rốt cuộc cảnh tỉnh không ít nhưng vẫn không cam lòng: “Nếu vậy…vậy, vậy thực sự là tốt quá. Đã qua nhiều năm như vậy, em vẫn luôn sợ anh không dứt ra được ái tình. Nếu như anh đã có thể gặp được chân tình của mình, em đương nhiên muốn chúc mừng cho anh. Phi Loan, không biết em có thể hay không có vinh hạnh được gặp mặt omega của anh một chút?”
Cậu muốn xem thử, người tình mới của Trịnh Phi Loan là một mỹ nhân chói mắt đến nhường nào.
Không ngờ rằng, Trịnh Phi Loan trực tiếp cự tuyệt: “Tôi cảm thấy điều này là không cần thiết. Bớt được chuyện nào thì hay chuyện đó, tôi không thích tình cũ quấy rầy em ấy.”
Quấy rầy?
Tạ Nghiễn nén giận trong lòng khi nghe được lời này.
Có biết bao nhiêu người, chỉ vì mong muốn được tận mắt thấy cậu một vài giây mà đã phải chen lấn nhau ở sân bay bốn năm tiếng đồng hồ. Có biết bao nhiêu người vượt ngàn dặm xa xôi để có thể bay tới Lạc Đàm đến có thể gặp mặt cậu, xin chụp hình cùng. Vậy mà cậu làm sao đến nơi này xin gặp mặt lại được tính là “quấy rầy”?
Trong lòng khó chịu nhưng vẻ ngoài của Tạ Nghiễn vẫn luôn duy trì bộ dáng hào phóng, tỏ vẻ mình đã hiểu ý: “Phi Loan, em biết anh đang lo lắng điều gì. Anh sợ người ấy và em gặp mặt nhau thì người ấy sẽ hiểu lầm anh đúng không. Mà dù thế nào cũng không có gì để có thể hiểu lầm được, nếu người đó thật sự nghi ngờ thì rõ ràng người đó…”
“Không phải vấn đề là hiểu lầm hay nghi ngờ mà là tôi không muốn tạo một bầu không khí ngột ngạt cho em ấy, không có gì tốt lành.”
Trịnh Phi Loan cứng rắn mà đánh gãy Tạ Nghiễn, năm chữ cuối câu còn đặc biệt nhấn mạnh.
Tạ Nghiễn nghẹn lời, cắn chặt răng, đến nửa ngày đều không nghĩ ra được chủ đề gì tán gẫu.
Cậu thật sự không ngờ tới, bản thân mình đã từng được xem như là tâm can bảo bối trong lòng hắn, hắn đã từng cam tâm tình nguyện vung tiền hơn mười triệu để đổi lấy nụ cười của cậu. Ấy vậy khi bên cạnh có người mới lại có thể tuyệt tình đến mức độ này, đến một chút thái độ hòa nhã cũng không được.
Thế nhưng…
Phải nhịn xuống.
Cậu hiện tại là đang cần người này, nhất định phải nhịn xuống. Chờ cậu đoạt lại được Trịnh Phi Loan, khi hắn sủng ái cậu lần nữa, cậu sẽ đoạt lấy tất cả từ Trịnh Phi Loan. Hôm nay đụng mặt là bản mặt lạnh, cũng sẽ không nhượng bộ để cậu có thể gặp mặt được tên omega kia.
Việc cấp bách bây giờ không phải là bán rẻ tiếng cười mà là cậu cần phải giữ chừng mực, giữ lại hình tượng thật tốt trong ấn tượng của Trịnh Phi Loan.
Ngày hôm nay xuất trận có bất lợi, nhưng trước hết cứ dừng lại ở đây.
Tạ Nghiễn bước xuống ghế cao, nhẹ giọng nói: “Em không hề có ác ý, chẳng qua em rảnh rỗi nên mới muốn gặp lại trò chuyện. Nếu như anh vẫn đang sống rất tốt vậy em cũng không còn gì để lo lắng. Anh làm việc tiếp đi nhé, em quay về đoàn phim đây, bên đoàn phim chắc đang chờ em.”
Vừa nói vừa nở nụ cười hiền lương với Trịnh Phi Loan, lấy đồ đạc cải trang của mình rồi rời khỏi tiệm bánh Cranberry.
Loại kỹ năng diễn xuất cùng với những thủ đoạn tâm cơ như vậy hiển nhiên không hề có tác dụng với Trịnh Phi Loan. Hắn đứng phía sau quầy bar, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Tạ Nghiễn, đến khi đảm bảo cậu ta đã hướng xa cánh cửa khách sạn Thanh Quả mới yên tâm.
Không, vẫn không thể yên tâm.
Nếu như Tạ Nghiễn đã sớm đánh hơi được sự việc của Hà Ngạn, nếu thừa cơ hội hắn không chú ý, đi trước một bước, nhân cơ hội đục nước béo cò thì phải làm sao bây giờ?
Vậy thì hắn chỉ thể đến đêm mà quỳ gối vò quần áo ư?
Trịnh Phi Loan càng nghĩ lòng càng bất an, lập tức, ném cây chổi lông nhuyễn, chạy vèo qua khách san tra xét tình địch.
–
Kết quả khi hắn vừa đặt chân bước vào cánh cổng khách sạn Thanh Quả, chưa đi được bao nhiêu bước. Hắn nhìn thấy cảnh tượng trong sân, tâm trạng giật thót, ngưng thở, hắn muốn rón rén quay đầu trở về.
Ước gì mình chưa từng đặt chân qua đây.
Chỉ tiếc rằng…
“Phi Loan?”
Vẫn là bị Hà Ngạn phát hiện.
Bước chân cứng đờ, không thể không bước tiếp.
Hà Ngạn ôm Linh Lan ôm ngồi trên đệm lót bên dưới bóng mát tàng cây, bàn gỗ bên cạnh bày biện một chén trà thảo mộc còn thêm một giá đỡ máy tính bảng.
Màn hình đang phát sáng, trong màn hình là gương mặt của Yến Ninh.
“…Ba”
Trịnh Phi Loàn chào hỏi nghiêm túc.
Yến Ninh nở nụ cười: “ Chạy cái gì mà chạy hả? Không muốn nhìn mặt ba sao?
“Không phải chạy mà…” – Trịnh Phi Loan sờ sờ cần cổ, thiếu chút nữa cào bung miếng dán cách ly tin tức tố phía sau cổ – “Này là con sợ quấy rầy bầu không khí gia đình hạnh phúc của hai người đó.”
Yến Ninh rất nhớ Hà Ngạn và cháu gái, cứ cách hai ba ngày là sẽ tìm bọn họ tán gẫu một phút chốc, thông thường sẽ gọi điện vào buổi chiều, thông thường giờ này Trịnh Phi Loan đang làm việc ở bên tiệm bánh Cranberry. Ngày hôm nay chính là hắn chạy tới “tra xét tình địch” mà chó ngáp phải ruồi đụng phải cảnh tượng này.
Nói thật thì không phải Trịnh Phi Loan sợ Yến Ninh.
Cùng ở một mình với Yến Ninh cũng được, cùng ở một mình với Hà Ngạn cũng được, nhưng nếu mà Yến Ninh và Hà Ngạn cùng đồng thời xuất hiện thì hắn không chống đỡ nổi. Chưa kể đến Linh Lan nữa, cái này chính là “Liên minh dòng tộc ba đời Omega”, cường đại, mạnh mẽ không gì có thể phá hủy – chỉ cần một chút tùy ý của một trong ba người cũng có thể bóp chết hắn, huống hồ cả ba hợp lực thành đồng minh.
Trịnh Phi Loan tay đút túi, đứng bên cạnh Hà Ngạn, rõ ràng là một alpha cao to vạm vỡ nhưng tâm hồn của hắn bây giờ lại tứ cố vô thân giống như một con sói con bị ném vào hang ổ của một bầy thỏ hung tàn.
Hà Ngạn dịch chuyển người, nhường thêm chỗ cho hắn. Trịnh Phi Loan không thể nói không, đành phải chịu áp lực cực lớn mà ngồi xuống.
Cũng không biết phải qua bao lâu mới có thể chạy khỏi đây.
Yến Ninh cũng đang ở một mái đình gọi điện thoại qua đây, cầu gỗ bắc ngang, sỏi đá lấp lánh, cát trắng tinh sạch, ở những hàng rào còn cắm những chong chóng giấy đủ sắc màu. Xa xa bờ hồ là bãi cỏ xanh thẳm, còn có cây phong lá đỏ, đẹp như một ngọn lửa.
Một phong cách cổ điển đơn giản.
Hà Ngạn nhìn thấy rất thích, hỏi: “Đây là đâu vậy ạ? Con nhớ lần trước chúng ta cùng nhau trò chuyện phong cảnh không có phong cách như thế này.”
Yến Ninh trả lời: “Đây là nhà riêng của bác, ở khu vực Uyên Đại có con đường Hoa sơn chi tây, con có biết chỗ này không?”
“Dạ biết ạ, có một nhà sách Bùi Ký ở khu vực đó, còn có một tiệm cà phê với phong cách rất đặc biệt, nơi đó chỉ chấp nhận thanh toán tiền mặt, trước đấy con đã từng làm việc ở đó.” – Hà Ngạn gật đầu liên tục, hơi mông lung một chút hỏi lại – “Cơ mà ở trên con đường ấy cũng có nơi ở sao? Con tưởng rằng ở đó là khu vực sinh sống trước đây của những danh nhân nổi tiếng.”
“Bác là người đã mua nơi này.” – Yến Ninh mỉm cười – “Đôi khi bác đi dạy xong rất lười quay về nhà, thì sẽ đến đây ngủ lại. Thỉnh thoảng bọn nhỏ ở câu lạc bộ thơ văn cũng sẽ ghé qua đây, mỗi người mang theo chút quà nhỏ như túi trà, mượn phòng của bác để đàm luận thơ văn. Chị Chu rất thích bọn nhỏ nên cũng hay làm bánh quy và không hiểu sao, buổi hội thảo đó luôn đến giữa chừng là bị biến đổi thành hội đàm luận làm bánh ngọt.”
Hà Ngạn nhịn không được mà bật cười, rất hâm mộ nói với ông: “Ban đầu con gia nhập câu lạc bộ thơ thì tốt rồi, không chừng con chắc sẽ được bác sớm hơn một chút… hoặc là, hoặc là có thể đi dạo ở nơi Hoa sơn chi tây…”
“Nếu Phi Loan không xằng bậy, sớm đem con đón về nhà thì chúng ta cũng đã thể đổi một loại phương thức gặp mặt tốt hơn rồi.” – Yến Ninh nói.
Trịnh Phi Loan nằm không cũng trúng đạn, đỡ trán nói: “Con sai rồi, ba à, xin ba đừng có nói nữa mà.”
Yến Ninh mỉm cười.
Hà Ngạn hỏi thêm: “Vậy rất nhiều phòng còn lại, bình thường một mình bác sinh hoạt sao?”
Yến Ninh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có mình bác thôi. Hoằng Minh không có chìa khóa ở đây, không vào được mà ông ta cũng không dám bước vào. Dĩ nhiên, Phi Loan cũng không có chìa khóa đâu, sau này hai con mà lỡ cãi nhau…”
“Ba à!”
Trịnh Phi Loan nỗ lực ngăn cản.
“…Con cứ ôm Linh Lan đến đây sinh sống, nơi này vừa an toàn vừa thanh tịnh, còn có chị Chu phụ trách một ngày ba bữa, còn có thể nuôi vài bé mèo hay bé cún.”
“Có thật không ạ?” – Hà Ngạn kích động – “Vậy thì tốt quá…”
Trịnh Phi Loan xoa xoa mi tâm, nhìn lên trời cao mà than thở.
Ba ơi, này là ba không định giúp con trai mình theo đuổi vợ mà là ba định theo đuổi con dâu có đúng không?
“Quay về hiện tại thì biểu hiện Phi Loan đần đây thế nào?” – Yến Ninh quan tâm hỏi thăm.
Hà Ngạn nhìn về phía Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan nào dám nhíu mắt trước mặt Yến Ninh, hắn chỉ dám ở góc khuất tầm mắt Yến Ninh mà vẫy vẫy tay ra hiệu cho Hà Ngạn. Hà Ngạn suy nghĩ, quyết định vẫn nên giữ lại mặt mũi cho Trịnh Phi Loan, đánh giá: “Vẫn tạm được ạ, khoảng bảy mươi điểm.”
Yến Ninh vui mừng, ông nói với Trịnh Phi Loan: “Xem ra, ba không cần lo lắng con ở đó một mình sẽ sớm bị đuổi về Uyên Giang nữa rồi.”
–
Bọn họ cùng nhau trò chuyện qua video call suốt một giờ, Trịnh Phi Loan ngồi bên cạnh làm một học sinh dự thính. Thỉnh thoảng còn bị điểm mặt đảm nhiệm đề tài, quả thực là sức cùng lực kiệt.
Vất vả lắm mới có thể chào tạm biệt, kết thúc cuộc gọi, Hà Ngạn đang thu lại máy tính bảng thì Trịnh Phi Loan đã đứng lên hoạt động giãn gân cốt, cảm giác toàn thân đều sống lại.
“Vậy rồi anh đến kiếm tôi có chuyện gì à?” – Hà Ngạn đột nhiên hỏi.
“Hả?”
Cố gắng hồi tưởng lại ba, bốn giây, mới nhớ lại mục đích mình đến đây là vì “tra xét tình địch”.
“À, cũng không phải chuyện gì quan trọng, Cranberry hôm nay vắng vẻ cho nên anh định về đây xem chút. Hà Ngạn, ngày hôm nay…hôm nay có…” – Trịnh Phi Loan giả bộ lơ đãng hỏi – “…có ai đến tìm em hay không?”
“Tìm tôi?” – Hà Ngạn rất mơ hồ với câu hỏi này – “Tìm tôi làm gì?”
Xem phản ứng này chắc chắn là không có.
Cục đá ở trong lồng ngực Trịnh Phi Loan cũng được bỏ xuống.
“Không có chuyện gì.” – Hắn phẩy phẩy tay, trả lời bừa – “Gần đây thị trấn có rất nhiều du khách, anh sợ có người đến làm phiền em.”
“…”
Giấu diếm cậu à.
Hà Ngạn nhíu mày, suy tư —— điều này, chẳng lẽ ở bên kia đã xảy ra chuyện gì sao?