Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Hành Lá
Beta: Hạt Dẻ
Đang nửa mê nửa tỉnh, điện thoại dưới gối tựa của ghế sô pha reo lên. Hà Ngạn xoa xoa đôi mắt đã muốn sụp mí của mình, theo âm thanh đổ chuông lục lọi tìm kiếm, cầm được điện thoại trên tay, trên màn hình điện thoại hiện ra hai chữ “Trình Tu”.
“Chào buổi tối.”
Hà Ngạn tiếp cuộc gọi, chào hỏi một tiếng.
“Hà Ngạnnnnnnn, tôi nghĩ tôi không thể còn sống để tiếp tục gọi cho cậu được nữa! Tư bản chủ nghĩa độc ác, tên tư bản lãnh huyết tàn bạo, lương tâm hắn cho cẩu gặm 800 lần rồi, chỉ có trợ lý nhỏ là tôi là bị vắt kiệt sức lực, đến ngay cả một khúc xương cũng không còn chút thịt thừa nào!”
Trình Tu vừa mở miệng là âm lượng liền phóng thẳng đến mức cao nhất, một bộ dáng hồn vía sắp về Tây Thiên vậy.
Hà Ngạn không nhịn được mà nở nụ cười: “Làm sao có thể, sức sống của cậu rõ ràng bắn ra bốn phía như vậy.”
“Đó là bởi vì Linh Lan bé nhỏ đang trưởng thành rất khoẻ mạnh nha, tiếp cho cha nuôi dũng khí để tiếp tục sống!” – Trình Tu một bụng đầy nịnh nọt, mở miệng liền nói – “Tuần này như thế nào, Linh Lan có ngoan hay không, lớn thêm một chút rồi?”
Hà Ngạn nhìn xuống bụng của chính mình, độ căng tròn của bụng đã che gần hết hai chân của bản thân.
Cậu ôn nhu trả lời: “Nó ngoan lắm, so với lúc trước đã lớn thêm một chút. Có cảm giác nó ngọ nguậy đầu khá nhiều, không có gì là lại nghịch ngợm tung tăng.”
“Thật ư? – Trình Tu có chút lo lắng – “Cậu có đau không đấy?”
Hà Ngạn đỡ lấy thắt lưng, ở trên sô pha đổi sang một tư thế nằm nghiêng: “Cũng không hẳn là đau, chỉ là tôi… có chút hoảng sợ. Cậu cũng biết đấy, Linh Lan không có tín tức tố của Phi Loan an ủi động viên, thai nhi càng lớn, muốn an thai càng khó, tôi sợ không đủ tháng liền sinh non.”
“Dừng dừng dừng, cậu đừng có mà nói xui vậy chứ!” – Trình Tu đang ngái ngủ tựa đầu bên gối, vừa nghe thấy lời ấy, liền vội vàng nói: “Lúc này mới chỉ chín tháng mà thôi, làm sao liền muốn sinh, tuyệt đối là ảnh hưởng tâm lý! Nhớ kỹ, là ảnh hưởng tâm lý thôi!”
“Nhớ nhớ nhớ, ảnh hưởng tâm lý thôi.”
Hà Ngạn bật cười, liền sửa lại lời nói.
Trình Tu nói xong phát hiện bản thân mình cũng có chút lừa mình dối người, về chuyện của đứa nhỏ thật không dám đối mặt với hiện thực. Trình Tu kêu rên một tiếng, ôm lấy gối gọi to gọi nhỏ: “Hà Ngạn, không cần quan tâm có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, cậu phải cố gắng gượng, có biết không? Tuần này tôi bận rộn quá, đến mạng còn muốn bỏ lại, ăn cơm còn phải giành giật từng giây, từng phút, thật sự là quá bận rộn không đến thăm cậu được. Cậu phải cố gắng, ở một cái nơi địa phương quỷ không hay, chim chóc còn không thèm rải phân, không có kẹt xe nhưng có chuyện gì thì cũng phải một giờ lái xe mới đến được bệnh viện, mà quanh cậu đến một người đưa đi cũng không có. Cậu phải dưỡng sức, cố gắng qua tết nguyên đán, tôi hết bận rồi liền bỏ hết thảy đi với cậu, có được không?”
“Được, tôi biết rồi, hoa linh lan nhất định là bé ngoan.” – Hà Ngạn vuốt bụng, bảo đảm mọi thứ với Trình Tu”, lại hỏi – “Công ty xảy ra vấn đề gì sao? Tôi nhớ năm ngoái cậu cũng không bận như vậy.”
Trình Tu dậm chân tức ngực: “Bởi vì năm ngoái Trịnh tổng hắn không! Có! Điên! Nha!”
Hà Ngạn sững sờ: “Phi Loan? Anh ấy làm sao vậy?”
“Làm sao vậy?!!” – Trình Tu lên cơn tức giận, biến hoá tốc độ lải nhải gấp ba lần rống qua điện thoại – “Hà Ngạn, cậu không biết đâu, hắn ta hai tháng không gặp cậu, bây giờ chính là một thùng TNT di động a, vừa ra khỏi nòng là kích pháo nổ oành oành, hay như lò phản ứng nhiệt hạt nhân, đi một bước nổ một lần, tóm ai mắng người đó, mỗi ngày đều có ai oán, đồng nghiệp trong tổ thư ký của tôi đã người vài người ôm bác sĩ tâm lý khóc lóc rồi!”
*Thùng TNT: là thuốc nổ Trinitrotoluen á, nó là hợp chất hoá học dùng để làm loại chất thử nhưng với phản ứng nổ của TNT, nó rất nổi tiếng trong lĩnh vực quân sự và sức công phá của TNT được xem là thước đo tiêu chuẩn của các loạn bom, thuốc nổ khác. Ở bộ môn hoá học cấp 3, có đề cập trong SGK luôn ý, không biết ai còn nhớ hông =)))
Hắn liến thoắng, mang theo thở dốc, dừng một chút lại tiếp tục nói: “Xế chiều hôm nay, chẳng hiểu hắn bị gì, cứ nhất định phải kiểm tra tiêu chuẩn khách sạn ở trên đường Hoài Ninh, vạch lá tìm sâu, bịa đặt, ép người ta đóng cọc phí phục vụ cao cấp, số tiền cọc thật chẳng đáng bao nhiêu. Người quản lý cấp cao cảm thấy nhân cách bị sỉ nhục, ngay tại đó xin nghỉ việc. Trịnh Phi Loan liền chỉ vào mũi anh ta, chửi cút đi. Trùng hợp thay, quản lý cấp cao kia cũng là một Alpha, máu huyết sôi trào, vung tay lên lọ hoa ngay đó, muốn nhào đến cùng hắn đánh nhau, nếu không phải tôi và một đám người ở đó kéo cả hai tách ra, thì chút nữa liền trở thành án hình sự rồi!”
Lòng của Hà Ngạn liền xoắn lên theo từng câu của Trình Tu, nghe đến “chút nữa” mới thở ra một hơi: “Thế còn cậu? Cậu có bị anh ấy là khó dễ?”
“Tôi?” – Trình Tu liền vui vẻ – “Hắn ta trung bình mỗi giờ đều đuổi tôi cút một lần, mỗi ngày muốn đuổi việc tôi tận 3 lần, tôi cũng quen rồi a. Vốn là nửa đêm hôm nay mới có thể tan tầm, mà mười phút trước hắn ta lại lên cơn bảo tôi cuốn gói rời đi, tôi nhịn không được, liền tạ chủng long ân, thoải mái rời đi. Bây giờ nghĩ một chút còn thấy có chút đau lòng, đoán chừng mất luôn chút tiền thưởng cuối năm rồi.”
“…”
Hà Ngạn không còn gì để nói.
Trình Tu nằm xuống gối đầu mềm mại một lúc, oán khí mới tiêu tán một chút, cậu lại tiếp tục phỉ nhổ: “Trên thực tế, hắn ta đã không kiểm soát được cảm xúc bản thân vào thứ ba tuần trước, nóng nảy, lo lắng, mẫn cảm, mất ngủ, kém ăn, những tin tức khả quan tích cực thì bị hắn ta bỏ lơ, xem như không thấy còn những tin tức tiêu cực thì hắn lại khuếch đại đến vô hạn, không thèm nghe một lời giải thích nào. Trạng thái sang đến tuần này càng nát bét, ngang bướng không nhận bản thân mình có vấn đề, ‘mất cân bằng tín tức tố’ là cụm từ 6 chữ không thể nhắc đến, nhắc đến liền phát nổ. Vốn là hắn còn phải tiếp nhận phỏng vấn chương trình nghị sự với hai nhà truyền thông, tôi thay hắn từ chối hết. Trạng thái hắn như thế này mà đi nhận phỏng vấn, chắc phóng viên cũng phải nhập viện. Còn tiếp tục kéo dài, hắn không có chết, thì tôi liền với tư cách là một trợ lý sẽ bỏ mạng.”
Hà Ngạn nghe đến những triệu chứng ấy, lòng liền tê rần, chống ghế sô pha cố ngồi dậy: “Trình Tu, tôi… tôi nghĩ có thể giúp cậu một chút. Cậu có biết có một loại máy khuếch tán hương thơm*, đem chất dẫn dụ tín tức tố của Omega* để ở bên trong, hương toả ra, có thể động viên, xoa dịu cảm xúc của Alpha. Ngày mai tôi sẽ gửi cho cậu một bình nhỏ chất dẫn dụ, cậu nhờ người mua dụng cụ khuếch tán rồi ở trong phòng làm việc của anh ấy…”
*Máy khuếch tán hương thơm: Trong QT ghi là lò hương / bếp hương liệu. Nhưng mà theo kết quả tìm kiếm thì ý chỉ một loại máy khuếch tán tinh dầu nhé (Aroma Diffusers). Trong số đó có loại Diffuser cũng sử dụng nhiệt lượng đốt từ vòng đèn / nến, để khuếch tán hương nha. Đại khái là như vầy:
*Dành cho một số bạn không hiểu đoạn này: Với thể loại ABO, thì chất dẫn dụ của Omega / Alpha có thể xuất phát từ bất kì thứ gì trên cơ thể nhé, ví dụ: nước miếng, nước mắt, mồ hôi, máu,… thậm chí “thứ đục đục” nha =)))) Nên ý anh Ngạn là đem nó triết suất ra giống như mấy lọ tinh dầu hương liệu á.
“Hà Ngạn! Cậu có còn khí khách như vậy?”
Trình Tu tính tình rất thẳng thắn, không có chút uyển chuyển nói: “Chính Trịnh Phi Loan rõ ràng là người muốn cùng cậu rũ bỏ mọi quan hệ, còn cậu giờ lại vội vội vàng vàng đi gửi chất dẫn dụ cho hắn? Nhìn xem trạng thái cậu bây giờ đi, muốn lấy chất dẫn dụ là lấy cái gì a? Cậu định ôm theo đứa bé khóc một hồi, rồi đẻ non, hay xuống lầu chạy mấy cây số để toát mồ hôi, rồi đẻ non hay là định cắt cứa cổ tay để lấy máu, rồi đẻ non hử? Cậu sắp làm ba rồi, tốt xấu gì cậu cũng phải đến sự an nguy của hoa linh lan đi, còn Trịnh Phi Loan…chính là hắn ta muốn chết, cậu có lòng thì để hắn ta tự tìm đường chết đi!”
Hà Ngạn nghe xong, tay siết thảm, người cứng nhắc ngồi trên ghế sô pha cả nửa ngày vẫn không nói thêm được lời nào.
Hà Ngạn biết cách yêu của mình thật thấp hèn, nhưng biết là một chuyện, bị người khác vạch trần chân tướng như vậy lại là một chuyện khác. Đối diện mấy câu rống la xong, cậu chỉ cảm thấy hai má phát nhiệt có chút rát rát đau, quả thật không phải là cậu và Trình Tu nói chuyện qua điện thoại mà là bị cậu ấy quạt cho một bạt tai.
Trình Tu thấy Hà Ngạn rơi vào im lặng, liền thấy mình đã nói sai, hối hận không kịp, liền cuồng quýt, sắp xếp lời nói trong đầu để xin lỗi. Mới sắp xếp câu chữ được một nửa, chợt nghe Hà Ngạn nói: “Trình Tu, cậu nói đúng a, tôi… tôi không nên như vậy, biết cầm phải biết bỏ xuống. Lần sau, tôi nhất định sẽ tức giận, cậu tin tôi.”
Trời ơi!
Hà Ngạn cuối cùng cũng cảnh tỉnh rồi a!
Mũi Trình Tu đau xót, cảm động đến độ muốn rớt hai giọt nước mắt, nhanh chóng thuận sườn núi hạ lừa*, an ủi Hà Ngạn một buổi. Dỗ dành xong đột nhiên lại nhớ một chuyện rất quan trọng, vỗ chát chát lên tên ót mình: “Hà Ngạn, tôi chút nữa thì quên mất chính sự, tôi gọi điện thoại đến là vì muốn thông báo cho cậu chuyện quan trọng: Vào những này, cậu phải thật cẩn thận, đừng quan tâm là ai gõ cửa, tuyệt đối không thể mở!”
“Tại sao?”
“Bởi vì Trịnh Phi Loan đang tìm cậu.” – Trình Tu thu hồi lại nụ cười, ngữ điệu thêm phần nghiêm túc hơn – “Nửa tháng nay, hắn không rảnh để về nhà, vẫn luôn ở khách sạn Cẩm Nguyên trực thuộc của Cửu Thịnh. Nhưng hôm nay, có một người phục vụ tìm đến tôi mà oán giận, nói Trịnh tổng liên tục ba ngày rưỡi, ra ngoài vào ban đêm, đến sáng sớm mới trở lại, trở lại liền phát rồ mà đập phá mọi thứ trong phòng. Rất nhiều đồ đạc bị đập vỡ, mà sau khi rời giường lần nữa thì hắn lại không nhớ rõ gì nữa, mặt mày tối sầm, chất vấn hỏi các cô sao lại làm cho gian phòng rối tinh rối mù. Tôi nghĩ lúc đó Trịnh Phi Loan đang đi tìm cậu đó, chỉ là tôi vẫn không dám chắc chắn, rồi cuối cùng… cậu biết vừa nãy xảy ra gì không? Tôi có nhận được một cuộc điện thoại từ ngân hàng Mao Thắng, đầu dây bên kia nói, thông tin xác nhận thân phận mà Trịnh tổng yêu cầu không có ở Mao Thắng, nên ngân hàng không cung cấp đầy đủ giấy tờ địa chỉ.”
“Ngân… ngân hàng?”
“Đúng vậy, ngân hàng.” – Trình Tu gật đầu – “Tôi yêu cầu Mao Thắng đối chiếu thông tin thân phận, bọn họ báo ra tên của cậu. Tôi liền gặp Trịnh Phi Loan hỏi bóng hỏi gió, hắn lại nói hắn không hề biết gì về chuyện này. Hà Ngạn, tôi chắc chắn với cậu trăm phần trăm, hắn trong giai đoạn rối loạn tiềm thức đã tìm đến ngân hàng, nỗ lực thông qua giấy tờ địa chỉ để truy tìm ra cậu. Nếu như không tìm được, hắn ta sẽ càng tìm đến cấp bậc quản lý cao hơn, thủ đoạn sẽ mỗi lúc một thô bạo hơn. Dựa vào việc ngày nay hắn đã nắm giữ nền suy thoái kinh tế xã hội, nhiều nhất hai ba ngày, hắn sẽ đứng trước cửa nhà cậu.”
Tim Hà Ngạn đập nhanh lên, theo bản năng quay đầu nhìn ra phía cửa – khoá cửa cùng khoá chống trộm đều đã được chốt kỹ càng. Hắn xác nhận lại nhiều lần, mới tạm thời cảm thấy an tâm.
Trình Tu nói: “Tôi biết cậu rất nhẹ dạ, không chịu được khi nhìn thấy bộ dáng mất lý trí của Trịnh Phi Loan, nhưng cậu phải nhịn, phải cố lên! Lần trước chỉ cần thêm một chút nữa là cậu đã sẩy thai, nhưng nếu để lần này hắn chạm được cậu thì hoa linh lan thật sự khó qua được!”
“Sẽ không như thế, tôi sẽ không cho anh ấy mở cửa.” – Hà Ngạn tay siết chặt lấy điện thoại di động, thần sắc kiên quyết – “ Nếu như anh ấy tìm đến đây, tôi sẽ báo cảnh sát đầu tiên, sau đó gọi điện thoại cho cậu. An nguy của hoa linh lan so với cái gì cũng là quan trọng nhất, tôi… tôi sẽ không dung túng Phi Loan.”
Bất kể là vì đứa bé hay là vì bản thân, cậu cũng sẽ không dung túng nam nhân kia vô điều kiện nữa.
Chắc chắn không.
Kết thúc cuộc trò chuyện, căn phòng cho thuê nhỏ hẹp liền khôi phục yên lặng. Hà Ngạn ở lầu một nên âm thanh ở bên ngoài có thể vang tới, những tiếng bước chân một chút nhẹ một chút nặng. Sắc trời đen ngòm, đưa tay liền không thấy rõ năm ngón, hàng đèn bên ngoài hành lang đã muốn hỏng, thông qua mắt mèo*, một tia sáng xuyên qua. Cậu cảm thấy hãi hùng khiếp vía, sợ hãi chỉ một khắc sau đó sẽ có tiếng đập cửa vang lên.
*Mắt mèo: là một tròn nhỏ trên cửa dùng để quan sát bên ngoài ý.
“Đừng sợ, ở đây rất an toàn… Đừng sợ.”
Cậu kéo thảm lên cao tới nửa khuôn mặt, bọc kín bản thân, nhỏ giọng an ủi đứa bé, cũng như an ủi chính bản thân mình.
Thứ hai là đêm trước giáng sinh, Hà Ngạn lòng vẫn còn rất sợ hãi, không dám ở trong nhà, nên cậu liền đi dạo ở công viên và thư viện gần đấy, né tránh trọn một ngày.
Lúc chạng vạng, màn đêm bao trùm phủ xuống. Đêm nay, tổng bộ Cửu Thịnh có một buổi tiệc rượu. Hà Ngạn tính toán một chút thời gian, gần đến lúc mở màn buổi tiệc, Trịnh Phi Loan khẳng định đã đến, sẽ không ở tây ngoại ô này chặn người, mới dám bạo dạn đi siêu thị mua chút thức ăn tươi mới cùng rau củ, cầm theo túi mua sắm đã ngổn ngang nhiều thứ vội trở về.
Vừa mới đi qua góc nhà khu căn hộ cho thuê, chỉ cách cửa nhà mười mấy bước, Hàn Ngạn liền nhận được điện thoại từ Trình Tu.
“Hà Ngạn!” – Bên kia đầu dây, tiếng kêu rất lớn, doạ cậu xém chút làm rơi túi xách – “Cậu đang ở nhà đúng không? Ở nhà thì liền lập tức khoá kỹ cửa! Chốt cũng phải cài, khoá lại, khoá chống trộm cũng dùng, có thể chặn được gì thì chặn hết!”
Hà Ngạn muốn lập tức bước nhanh về nhà, nhưng thân hình lại tập tễnh chậm chạp: “Làm sao vậy?”
Trình Tu gần như muốn điên mất: “Trịnh tổng không thấy đâu! Đêm nay Cửu Thịnh có tiệc rượu, hắn một giờ trước đáng lý đã phải trình diện, hiện tại đến bóng dáng cũng không thấy! Tôi không liên được với hắn, ngay cả Trịnh phu nhân cũng không liên lạc được với hắn, tất cả mọi người đều không liên lạc được!”
“Tôi… tôi biết rồi, tôi liền về nhà!”
Hà Ngạn vội vã quẹo vào khu nhà, leo lên bậc thang, còn đang cúi tìm chìa khoá căn hộ trong túi quần.
Hà Ngạn không hề để ý tới, ở phía sau hắn cách năm, sáu mét trên lớp tuyết, có một chiếc Maybach* chìm vào trong bóng đêm. Cửa xe chỗ ghế lái mở rộng, chìa khoá vẫn còn cắm bên trong xe, mà trong xe không có một bóng người. Động cơ vẫn còn đang nổ, trầm trầm. Chủ xe như rất gấp gáp rời đi, đem một chiếc xe triệu đô vứt bên đường như vứt rác, tựa hồ căn bản không quan tâm đến việc có bị lấy trộm hay không.
*Maybach: là một thương hiệu độc lập thuộc tập đoàn Daimler. Sau này Maybach trước thềm khai tử được Mercedes Benz đã hồi sinh Maybach, và biến nó thành thương hiêu con của mình. Dòng xe Maybach là dòng xe siêu sang của Mercedes Benz nhé.
Hà Ngạn luống cuống tay chân móc chìa khoá, vừa quay đầu sang hành lang, sắc mặt cậu chợt thay đổi, cậu thu chân lại.
Cậu nhìn thấy Trịnh Phi Loan.
Nam nhân đưa lưng về phía hắn, đầu đang cúi, hai tay chống lên tường, như một con sói đang chờ con mồi, muốn độc chiếm con mồi vậy, quanh thân hắn toả ra âm khí cực kì đáng sợ. Bức tượng cạnh cửa và cả trên cánh cửa đều ngổn ngang những dấu vết đập phá, dấu chân hỗn loạn.
Hà Ngạn cực kì sợ, ước gì có thể quay đầu bỏ chạy, vì cậu sợ chỉ cần một âm thanh bước đi cũng làm kinh động đến giác quan nhạy cảm của nam nhân.
Trong thời khắc mấu chốt này, trong điện thoại di động không khéo truyền ra giọng của Trình Tu vang dội: “Hà Ngạn, người về đến nhà chưa? Tôi vừa biết được từ nhân viên ngân hàng Thái Nghiễm, một giờ trước, Trịnh Phi Loan đã lấy được địa chỉ của cậu từ chỗ bọn họ, hiện tại phỏng chừng đã đi trên đường!”
Hành lang cực kì yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại ồn ào kêu gào phi thường chói tai. Thân thể Trịnh Phi Loan chấn động, theo âm thanh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt ảm đảm khoá chặt lấy Hà Ngạn, trì độn trong phút chốc.
Sau đó, hắn nở một nụ cười.
Trong nụ cười kia có loại dục vọng bản năng, như con thú đói rã đến tận cùng tìm được con mồi, làm người khác phải sởn tóc gáy.
Sơ mi đen phẳng phiu, cà vạt thẳng thớm, giày da đầu nhọn, áo vest trắng tinh khiết – quả là một tên thượng lưu hào loa lưu lạc, đang hướng Hà Ngạn bước tới, như muốn mời cậu khiêu vũ. Đáy lòng Hà Ngạn liền cảm thấy sợ hãi, lui từng bước từng bước về sau.
Khoảng cách giữa bọn họ mỗi lúc một gần hơn, túi xách “bịch” một tiếng rơi xuống đất, đậu hũ, cải xanh, khoai tây lăn lóc mọi chỗ.
“Hà Ngạn, Hà Ngạn! Người về đến nhà chưa?!”
Trình Tu không nhận được câu trả lời, gấp đến độ đầu vã đầy mồ hôi.
Một quãng yên tĩnh ngắn ngủi trôi qua, Trình Tu nghe thấy đầu dây bên kia đột nhiên truyền đến âm thanh thảm thiết kêu gào của Hà Ngạn. Ngay sau đó là âm thanh người va đập vào tường rầm rầm. Chìa khoá bị ai đó thô lỗ đoạt lấy, tra khoá mở cửa vào, tiếng kéo lê đầy thô lỗ, sau đó một tiếng dập đóng cửa, “rầm” kinh thiên động địa. Điện thoại bị bỏ rớt ở bên ngoài cửa, động tĩnh xung quanh tĩnh lặng lại, ngột ngạt và xa xôi, mà dù vậy, Trình Tu vẫn nghe thấy từ ván cửa cũ những âm thanh kêu cứu đầy tuyệt vọng.
Xong rồi.
Trình Tu ngơ ngác nhìn điện thoại di động, lần này liền xong rồi.