Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cầm lấy cây trâm Mặc Thư Kỳ thuận lợi mở cửa mật đạo ra. Mật thất cũng trang trí giống như cái lần trước, bức tranh cũng như thế, chữ viết cũng như thế.
Lâm Khiếu Thiên đi tới trước bức tranh nhìn bức tranh kia, trong lòng âm thầm ấp ủ cái gì, tiếp theo bà lại nhìn thấy những chữ trên tường kia không giống như chữ viết mình quen biết, chỉ vào những chữ viết kia: “Ngươi biết những chữ kia không?”
Sau khi nhìn một chút Mặc Thư Kỳ gật đầu: “Ừ.”
Mặc Thư Kỳ không có giải thích cho bà, trong khi Lâm Khiếu Thiên còn nhìn chằm chằm những chữ kia Mặc Thư Kỳ tự mình đi tới trước sân khấu, cầm lấy cái hộp phía trên mở ra, lấy mảnh bản đồ kho báu cất ở bên trong ra, tinh tế nhìn qua một lần sau đó lại thả trở về. Cầm lấy cái hộp ném cho Lâm Khiếu Thiên: “Đây là thứ ngươi muốn.” Hộp mới vừa cầm lấy mật thất liền chấn động rung chuyển, phía trên mật thất có món đồ gì đó rơi xuống.
Mặc Thư Kỳ ổn định thân hình, nhìn Lâm Khiếu Thiên sau khi nhận hộp liền nói: “Mau đi ra.” Nói xong đi ra khỏi mất thất trước.
Hai người mới ra mật thất, có người tiến lên đón nói: “Chấn động mới vừa rồi rất nhiều người đều cảm giác được, hiện tại thị vệ ở trong cung chính đang chạy về đằng này, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.”
Lâm Khiếu Thiên gật đầu, khi Mặc Thư Kỳ đi qua bên cạnh hắc y nhân khác tay liền âm thầm vung lên một cái, động tác rất gần như không có người phát hiện. Lâm Khiếu Thiên đi đầu trước, Tiểu Ngũ ôm Mặc Thư Kỳ đi theo phía sau, những hắc y nhân khác đi phía sau cùng. Thị vệ trong cung đã đến cửa, lập tức liền sẽ phát hiện các nàng, ngay khi Tiểu Ngũ ôm Mặc Thư Kỳ nhảy ra ngoài tường trên tay Mặc Thư Kỳ lóe qua một tia ánh bạc. Mặc dù hắc y nhân bên cạnh cô không nhìn thấy, thế nhưng bọn thị vệ đuổi theo ở phía sau lại nhìn thấy.
Chỉ nghe một nữ nhân mạnh mẽ gọi to một tiếng: “Thích khách ở nơi đó, đuổi theo.”
Nghe được giọng nói kia, khóe miệng Mặc Thư Kỳ giật giật, rút ra một nụ cười tuyệt đẹp, nhưng là nụ cười này đối với những hắc y nhân kia lại tới báo trước cái chết.
Bởi vì bọn thị vệ đã đuổi theo, cho nên Lâm Khiếu Thiên không thể không lưu lại một phần hắc y nhân ngăn cản các nàng kéo dài thời gian, còn mình và Mặc Thư Kỳ mang theo bản đồ kho báu rời đi trước. Hắc y nhân lưu lại bị bọn thị vệ quấn quít lấy, chỉ có thể trơ mắt thấy các người Mặc Thư Kỳ cách mình càng ngày càng xa.
Hắc y nhân bị lưu lại như một thần chết nóng nảy không chút lưu tình thu gặt mạng thị vệ, nhưng là các nàng càng đánh càng cảm thấy hơi thở cố gắng hết sức dần dần trôi qua. Sau khi thể lực tiêu hao hết lúc sắp bị bắt được các nàng không thể không nuốt kịch độc vào, không lâu miệng liền ói máu đen mà chết, một hắc y nhân trước khi chết còn suy nghĩ ở trong lòng: ‘Chủ nhân lúc này ngài chọc tới một người ghê gớm, chỉ sợ ngài cũng phải bại trên tay của nàng.’
Mặc Thư Kỳ, Lâm Khiếu Thiên, Tiểu Ngũ còn có hai hắc y nhân sau khi trở lại nhà trọ Lâm Khiếu Thiên lấy hộp ra đặt lên bàn. Sau khi ngồi xuống bà đưa tay ra về phía cái hộp, lúc vừa muốn đụng vào lại dừng lại.Giống như đang kiêng kỵ cái gì, thấy cảnh này Mặc Thư Kỳ cười lạnh một tiếng, không để ý tới ánh mắt Lâm Khiếu Thiên liền cầm lấy hộp mở ra sau đó đặt ở trước mắt Lâm Khiếu Thiên. Lâm Khiếu Thiên có chút lúng túng cầm lấy mảnh trong hộp ra, lại móc một mảnh khác từ ngực mình ra, cẩn thận so sánh một hồi, muốn đem hai tấm đặt kề nhau, nhưng là bất luận bà làm sao thì tổ hợp cũng không tới cùng: “Lâm trang chủ cũng quá nóng ruột, lúc này mới chỉ có hai tấm, còn phải từ từ tìm những tấm còn mới được.” Nói xong xoay người rời khỏi phòng.
Khi lúc cô đi về phía gian phòng của Lâm Lam thì chưởng quầy nhà trọ gọi cô lại. Lúc này trời đã hơi sáng, nghĩ đến bây giờ đi vào có thể quấy rầy đến giấc ngủ của Lâm Lam, liền đi cùng chưởng quầy tới gian phòng trước kia.
“Chuyện gì?” Mặc Thư Kỳ nhìn nàng.
Chưởng quầy lấy ra một hộp gấm nhỏ hình chữ nhật từ trong tay áo đưa cho Mặc Thư Kỳ: “Đây là lúc trước người của chúng ta đi tìm tới Chanh, Mặc công tử giao cho chúng ta, nói là có ích với ngài.”
Mặc Thư Kỳ mở hộp ra nhìn thấy đồ vật bên trong sau đó sửng sốt một chút, tiếp theo khóe miệng lộ ra nụ cười sung sướng. Cô cẩn thận tỉ mỉ lấy đồ vật trong hộp ra trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Cái này là của Vong Trần à, thật sự làm cho ta một kinh hỷ* lớn đấy.” Trong hộp chính là cây trâm hoa mai Mặc Thư Kỳ vẫn đang tìm nhưng vẫn chưa có manh mối.
(*Kinh hỷ: kinh ngạc + vui mừng.)
Phía dưới cây trâm có một bức thư Mặc Vong Trần viết cho cô, nội dung trong thư nói là biết Mặc Thư Kỳ đều mạnh khỏe cũng yên tâm, trước đây lúc hai người ở Mặc gia trang Mặc Thư Kỳ cầm cây trâm kia làm cho mình nhìn thấy rất quen mắt, cẩn thận suy nghĩ một chút đây là cây trâm phụ thân mình thỉnh thoảng đeo ở trên đầu. Sau khi phụ thân qua đời thu dọn vật phẩm của phụ thân thì phát hiện cây trâm này, biết phụ thân rất là yêu thích vì vậy liền đem vật ấy chôn dưới mộ bia. Bởi vì đi qua chỗ ở cũ biết vật ấy có ích với Mặc Thư Kỳ cho nên liền đem đào lên.
Xem xong bức thư Mặc Thư Kỳ thẳng tắp nhìn chưởng quầy: “Ta hỏi ngươi, các ngươi gặp Vong Trần và các nàng ở nơi nào?”
“Hồi Các chủ, là ở trấn Thanh Thủy.” Chưởng quầy cung kính trả lời: “Có điều, khi thám tử đi bên kia thật giống như xảy ra chuyện gì không tốt cuốn lấy Mặc công tử và các nàng.”
“Chuyện gì?” Mặc Thư Kỳ nghi ngờ hỏi.
“Giống như là sau khi công tử và các nàng tới đó bên kia liền xảy ra ôn dịch, cho nên người ở đó giống như coi các nàng là thành gieo vạ, cũng may mấy người ở đó võ công không có cái gì quá đáng lo.” Chưởng quầy có nề nếp kể lại.
“Vậy à? Có chuyện như vậy ư? Tại sao Vong Trần không có nhắc tới ở trong thư nhỉ?” Mặc Thư Kỳ khẽ nhíu mày.
“Có thể là công tử không muốn làm phiền đến Các chủ.” Chưởng quầy suy đoán nói.
“Được rồi, ngươi đi xuống đi, tự ta suy nghĩ lại.” Mặc Thư Kỳ một tay xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Mặc Thư Kỳ cũng cảm thấy có chút uể oải.
“Dạ.” Vừa muốn xoay người đi, chưởng quầy lắp ba lắp bắp nói: “Các... Các chủ... mong rằng chú ý giữ gìn thân thể.” Nói xong vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Nhìn bóng người nàng hoang mang Mặc Thư Kỳ không khỏi có chút buồn cười, dưới mặt nạ con mắt cong cong.
Lại vừa ý nhìn cây trâm trong tay, đưa nó cất vào trong lòng thật tốt, cầm lấy bức thư Mặc Vong Trần viết, mới vừa vận khí tờ giấy kia hóa thành bột phấn. Xoay người rời khỏi phòng, nhìn sắc trời bên ngoài liền muốn sáng choang, Mặc Thư Kỳ đi tới phòng bếp nhà trọ muốn tự mình lo lắng chuẩn bị một phần bữa sáng tình yêu cho Lâm Lam.
Sau khi làm xong bữa sáng Mặc Thư Kỳ bưng mâm thức ăn tìm đến gian phòng của Lâm Lam, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đặt mâm thức ăn lên bàn, đi tới bên giường, mở rèm cửa sổ ra treo ở hai bên giường. Lúc này Lâm Lam còn chìm đắm ở trong mơ, trên đầu hắn còn có chút mồ hôi, xem ra giống như là mơ thấy ác mộng gì. Mặc Thư Kỳ lo lắng nhìn hắn, động tác nhẹ nhàng đi tới lau mồ hôi trên đầu cho hắn, lúc này Lâm Lam nhỏ giọng gọi: “Không muốn... không muốn...” Vừa gọi còn vừa lắc đầu.
Mặc Thư Kỳ không đành lòng nhìn hắn chìm đắm đau khổ ở trong giấc mộng, liền lắc lắc thân thể hắn: “Lam nhi, Lam nhi, mau tỉnh lại.”
Lâm Lam bị lay thức tỉnh nhanh chóng ngồi dậy, sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ở bên giường mình, nhanh chóng nhào vào trong ngực của nàng, nghiêm túc ôm eo của Mặc Thư Kỳ, mang theo tiếng khóc nói: “Mặc... ta rất sợ... rất sợ nàng sẽ xảy ra chuyện.”
Nghe thấy hắn lo lắng cho mình như thế lòng Mặc Thư Kỳ hơi nổi lên một cơn ghen tuông, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai Lâm Lam: “Đừng lo lắng, ta không phải đã trở về rồi ư?”