Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối lúc hai người mới vừa vào cửa nhà trọ liền được đệ tử của Lâm Khiếu Thiên báo là Lâm Khiếu Thiên tìm Mặc Thư Kỳ, nói là có việc thương lượng. Sau khi đưa Lâm Lam trở về phòng Mặc Thư Kỳ liền đi gặp Lâm Khiếu Thiên.
Lúc Mặc Thư Kỳ nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên bà đang nhàn nhã ngồi ở trước bàn uống trà, sau khi nhìn thấy Mặc Thư Kỳ đi vào cũng cầm lấy một cái chén khác trên bàn rót nước trà cho Mặc Thư Kỳ, đẩy ly trà lên trước mắt Mặc Thư Kỳ, làm một động tác mời.
Mặc Thư Kỳ cũng yên lặng nâng chung trà lên, khinh thường một cái, tẻ nhạt dùng ngón tay ma sát mép ly trà, chờ Lâm Khiếu Thiên uống xong.
"Mặc tiểu thư, không biết ngày hôm nay đi chơi có thể coi là tận hứng chứ?" Lâm Khiếu Thiên nhíu mày hỏi.
"Nhờ phúc của Lâm trang chủ, ngày hôm nay bản tọa đi chơi rất vui vẻ." Mặc Thư Kỳ khách sáo trả lời bà.
"Vậy à? Như vậy rất tốt, Mặc tiểu thư đây là xem cũng xem được rồi, chơi cũng chơi đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu nói một chút chuyện bản đồ kho báu đi." Lâm Khiếu Thiên không chậm trễ chút nào dẫn vào đề tài chính.
Mặc Thư Kỳ dừng lại ngón tay tay thon dài của mình đang trượt trên ly trà, rất hứng thú nhìn Lâm Khiếu Thiên: "Nói như thế, Lâm trang chủ là lại tìm được ví trí của một tấm bản đồ kho báu nữa?"
Lâm Khiếu Thiên mặt già đỏ ửng, trầm thấp giọng nói: "Chuyện này thật không có." Hơi hơi dừng lại một chút, đem tầm mắt dừng lại ở trên người Mặc Thư Kỳ: "Mặc tiểu thư đã nói, ngươi là vì lợi ích hợp tác với chúng ta, vậy Mặc tiểu thư không phải nên vì chuyện tìm kiếm bản đồ kho báu làm chút cống hiến à?"
"Vậy à? Lâm trang chủ muốn bản tọa làm cái gì?" Mặc Thư Kỳ không để ý chút nào đến ánh mắt của Lâm Khiếu Thiên tự mình tự nói tự mình nghĩ.
"Đây là thuốc giải tháng này, độc tháng này của vị người yêu kia của Mặc tiểu thư ngươi cũng sắp phát tác phải không?" Lâm Khiếu Thiên lấy ra một viên thuốc đen sì quơ quơ ở trước mắt Mặc Thư Kỳ, khi phát hiện hô hấp của Mặc Thư Kỳ trong nháy mắt ngổn ngang như vậy, bà gian trá nở nụ cười: "Lâm mỗ đã thương lượng qua với vị kia, một cây trâm kế tiếp và mảnh bản đồ liền do Mặc tiểu thư tìm đến. Lâm mỗ chỉ phụ trách theo ngươi, nghe theo Mặc tiểu thư ngươi chỉ huy, tin tưởng Mặc tiểu thư sẽ không để cho chúng ta thất vọng đúng không?" Vừa nói vừa nhìn về phía viên thuốc trong tay.
Mặc Thư Kỳ dường như làm khó dễ chần chờ một chút, cô nhìn chằm chằm viên thuốc kia không chớp mắt. Cuối cùng cắn răng gật đầu: "Được, bản tọa đồng ý với ngài, có điều xuất phát từ thành ý, Lâm trang chủ là có thể cho bản tọa thêm một viên thuốc giải đúng không, vạn nhất một ngày nào đó độc của Lam nhi phát tác sớm, Lâm trang chủ lại không ở bên cạnh chúng ta. Lam nhi nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?" Trong giọng nói của Mặc Thư Kỳ chứa đầy lo lắng, Lâm Khiếu Thiên nghe được đều có chút thay đổi sắc mặt.
"Được, Lâm mỗ đồng ý với ngươi, nhưng là kính xin Mặc tiểu thư trong vòng một tháng hoàn thành nhiệm vụ, để chúng ta nhìn thấy thành ý của ngươi, được không?"
"Được." Mặc Thư Kỳ sảng khoái gật đầu. Sau khi nhận thuốc, Mặc Thư Kỳ đứng dậy đi tới cửa, cô quay đầu lại nhìn Lâm Khiếu Thiên nói: "Lâm trang chủ, sau ba ngày xuất phát, không biết có được không?"
Nghe được câu nói này của Mặc Thư Kỳ, ánh mắt của Lâm Khiếu Thiên sáng lên, bà hưng phấn gật đầu, lên tiếng trả lời: "Được."
"Như vậy rất tốt." Mặc Thư Kỳ lạnh như băng phun ra bốn chữ sau đó không hề lưu luyến đi ra.
Sau khi rời khỏi gian phòng của Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ cũng không có trở về phòng, mà là đi một phòng khác. Một mình đứng giữa căn phòng trống trải, con ngươi đen kịt trong mắt lóe tia sáng u ám, mở bàn tay ra, hai viên thuốc đen thui nằm vững vàng bên trong. Sau khi cất xong một viên trong đó liền cầm viên còn lại không chút do dự thả vào trong miệng, nhắm mắt lại, cẩn thận phân tích thành phần bên trong. Cuối cùng tư vị cay đắng lan tràn, nhưng Mặc Thư Kỳ cũng rất là hưng phấn, cô khép hờ mí mắt lại con ngươi không ngừng chuyển động, khi thì cau mày khi thì giãn ra, một lát sau, mở cặp mắt đẹp ra, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Còn lại trong ba ngày, Mặc Thư Kỳ đi cùng với Lâm Lam dạo hết toàn bộ kinh thành. Lâm Lam mua nhiều một chút đồ chơi nhỏ, hai người còn rất bất ngờ cứu một nam tử đáng thương Mộc Điệp Tâm bị gia chủ vứt bỏ. Ở trong mắt Lâm Lam, vị nam tử này tên là Điệp Tâm gả vào nhà thê chủ, ba năm còn chưa có mang thai, cho nên bị nhạc phụ đuổi ra khỏi cửa. Trong lúc hắn không hề lưu luyến muốn tự sát thì Lâm Lam đến giúp đỡ hắn, Mặc Thư Kỳ làm chủ, để Điệp Tâm ở lại bên cạnh Lâm Lam, để hắn làm tiểu thị hầu hạ Lâm Lam.
Đương nhiên thân thế này của Điệp Tâm chỉ là vì dùng để qua mặt Lâm Khiếu Thiên, thân phận thật của hắn là ám vệ Mặc Thư Kỳ để Mặc các đơn độc huấn luyện ra bảo vệ Lâm Lam. Hắn võ nghệ cao cường, cơ trí nhạy bén, là ám vệ xuất sắc nhất trong tất cả những nam tử khác. Cho nên Mặc Thư Kỳ mới mượn cơ hội lần này đưa hắn đến bên cạnh Lâm Lam, một mặt là vì bảo vệ Lâm Lam, mặt khác chính là vì chăm sóc hắn. Mặc Thư Kỳ cũng không có nói cho Lâm Lam biết thân phận thật sự của Mộc Điệp Tâm, nếu như xảy ra chuyện gì bất ngờ, Mộc Điệp Tâm sẽ trở thành lá bài tẩy của cô.
* * *
Dọc theo đường đi, trong đội ngũ có thêm một người là Điệp Tâm, hắn lúc nào cũng ở sau lưng Mặc Thư Kỳ. Vốn là Lâm Khiếu Thiên còn cho rằng Điệp Tâm sẽ trở thành phiền toái, cho nên không muốn mang theo hắn. Nhưng là Mặc Thư Kỳ lại nói, Lâm Lam là một nam tử đi cùng một đám nữ nhân, không người cùng tâm sự với hắn sẽ rất cô quạnh, mình lại có lúc không đến chăm sóc được. Cho nên trong đội ngũ lại có thêm một nam tử sẽ rất tiện này, làm cho những câu nói sau này của Lâm Khiếu Thiên cũng không có dị nghị.
Tuy rằng Điệp Tâm gia nhập bớt việc rất nhiều, nhưng là lại cũng gây nên phiền phức không quan trọng. Điệp Tâm mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng là ở trong đội ngũ ngoại trừ Lâm Lam là nam tử duy nhất, trong một đội ngũ tất cả đều là nữ tử khó tránh khỏi sẽ có lúc chịu thiệt.
Ngày hôm nay, lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Điệp Tâm đi vào trong rừng cây đi tiểu tiện, vốn là Lâm Lam cũng định đi theo, nhưng đói bụng bị Mặc Thư Kỳ ngăn cản. Lúc này thì có mấy đệ tử lòng mang ý đồ xấu đi theo. demcodon-ddlqd Lâm Khiếu Thiên và Mặc Thư Kỳ đều chú ý tới, Mặc Thư Kỳ chỉ là nhàn nhạt nhìn các nàng một chút, trong mắt đầy mỉa mai; mà Lâm Khiếu Thiên lại ngầm đồng ý, ở trong mắt bà, Mộc Điệp Tâm chỉ là một người bị người vứt bỏ như giày rách. Mặc Thư Kỳ không sẽ để ý, nhưng là lúc bà nhìn thấy nụ cười mỉa mai kia của Mặc Thư Kỳ, thì trong lòng lại nổi lên một cơn linh cảm không tốt.
Quả nhiên, rất nhanh đã nghe được một tiếng hét thảm thiết, tiếp theo sau đó có mấy đệ tử chật vật chạy trở về, các nàng bước tiến ngổn ngang, đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.
Lâm Khiếu Thiên tiến lên nghênh tiếp, một phát bắt được một người trong đó, hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao lại hoảng loạn như vậy?"
"Sư... sư... sư phụ, nam nhân kia... hắn... hắn... hắn..... " Tên đệ tử kia vừa gấp gáp thở dốc vừa lắp ba lắp bắp nói.
Nhìn thấy dáng vẻ nàng kia trong lòng Lâm Khiếu Thiên tràn đầy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà lại hỏi một người khá cao tuổi khác một chút: "Bình nhi, ngươi nói."
Vị đệ tử tên là Bình nhi này còn chưa mở miệng, Lâm Lam đã hiếu kỳ nhìn về phía Mặc Thư Kỳ hỏi trước: "Mặc, nàng nói xem bọn họ là xảy ra chuyện gì thế?"
Mặc Thư Kỳ dịu dàng vỗ vỗ tay Lâm Lam: "Không có gì, chỉ là gặp con sâu nhỏ đáng yêu một chút." Mặc Thư Kỳ vừa nói vừa nhìn về phía những đệ tử vẻ mặt hoang mang kia, trong mắt phượng đẹp đẽ chứa đầy cân nhắc.