Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Nhiên tỉnh lại sau ngày thứ hai, chưa cử động thân thể nhưng đỡ đau hơn nhiều.
Nếu cố gắng có thể ú ớ một vài câu, mọi người đều thở phào vì phẫu thuật thành công, vài ngày nữa là có thể tháo băng.
Time bay đi bay lại thế mà đến nơi họ đổi ý không hiến mắt nữa đành phải quay về, đến nơi thì ca mỗ đã xong được hai tiếng.
Lòng anh dấy lên nỗi lo lắng khó tả, làm sao Doãn Bách Thần tìm được người hiến phù hợp thế chứ? Vội gọi về trụ sở thì họ nghe thuộc hạ báo rằng anh đã lên máy bay đến Pháp trước ca mổ một tiếng đồng hồ rồi.
Time cùng K8 và Will thông báo cho nhau tình hình, cứ nghĩ mọi điều thành công rồi.
Trước giờ anh đi làm việc riêng họ đều không can thiệp, có khi chuyến đi tận bốn tháng mới về cũng chẳng liên lạc được, họ cũng dần quen với việc đó nên chẳng nghi ngờ.
Rất nhanh đến ngày tháo băng, Hạ Nhiên lo lắng hồi hộp không thôi, vì chỉ thiếu mỗi mình anh ấy.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi được người nhà nắm lại.
Cô từ từ mở mắt, ánh sáng chói mắt từ từ rõ dần, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhìn ba mẹ.
Time vội nhắc nhở cô đầy thận trọng.
“Này, đừng khóc đấy, mắt mới hồi phục đừng làm tổn thương nó, phụ lòng người hiến mắt đấy”
“Là ai đã hiến vậy?”
“Thông tin bệnh nhân được giấu kín nên cũng không rõ, đừng có lo, xác nhận là người ta tự nguyện”
Một tháng sau đó, Doãn Bách Thần vẫn chưa về, cô chăm chỉ tĩnh dưỡng thật tốt, sức khoẻ dần hồi phục một cách nhanh chóng.
Có điều chẳng ai biết tung tích của anh, hỏi về anh cũng chỉ nhận được câu trả lời như nhau.
“ Anh ta là vậy đó, đừng có lo.
Công việc mà”
Time và hai người kia đều nhận được mail của anh phân phó công việc đều đặn hàng tháng nên họ cứ nghĩ anh đang làm việc ở đâu đó.
Họ không biết đây là tin nhắn đuoejc cài tự động từ một tháng trước.
Cuối bảng nhiệm vụ còn hỏi thăm Hạ Nhiên mà điện thoại luôn bị ngắn kết nối.
Hạ Nhiên ngoài mặt vẫn cười cười nói nói rất hồn nhiên nhưng trong lòng lại nhớ anh vô cùng, đanh phải điều trị sớm để khoẻ lại.
Sáu tháng sau cô mới hoàn toàn hồi phục khoẻ mạnh, lúc này họ lo lắng cho Doãn Bách Thần đến mất ăn đến mất ngủ.
Tin nhắn vẫn đều đặn mỗi tháng nhưng không thấy người về.
Một buổi tối họ đến trun sở bàn chuyện tìm anh, đúng lúc Time nhận được mail, là kết quả xét nghiệm giác mạc của anh lúc trước, dòng cuối để lại câu nhắn.
/Time, phiền cậu tìm người hiến giác mạc phù hợp.
Nhớ là họ tự nguyện, không bắt ép ai cả, Hạ Nhiên em ấy sẽ không vui vì điều đó.
Thật xin lỗi mọi người, khi nào tìm được hãy thông báo ra bên ngoài, tôi sẽ tự khắc nhận được.
Tạm biệt./
Time đọc xong lập tức bật dậy đập bàn ghế, bộ dáng tức giận trông đáng sợ vô cùng.
Ba người còn lại đến đọc tin nhắn trên laptop, ai nấy đều bàng hoàng.
Hạ Nhiên run rẩy đưa tay ôm lấy hai mắt mình, nước mắt rơi lã chả nói không nên lời.
K8 và Will há mồm trợn mắt không tin.
K8 giơ cao máy tính lên định đập nát nhưng bị Will ngăn lại.
“Để im, tôi phải tra địa chỉ cái mail này”
Mọi người tụ lại nhìn màn hình máy tính, chết tiệt! Địa chỉ là ở biệt thự tư nhân của anh.
Khốn kiếp thật! Doãn Bách Thần lên kế hoạch cả rồi! Thảo nào đều lừa mọi người đi hết.
Hạ Nhiên từ buồn bã chuyển sang tức giận, bị anh ấy lừa, bị anh ấy lừa một cú đau nhói tận tâm can, nhưng anh ấy lại mang ánh sáng từ tình yêu của anh ấy đến cho cô.
Bất lực, xúc động, tức giận, Hạ Nhiên ra sức đấm vào đồ vật trong phòng, tức tối vừa khóc vừa mắng người.
“Được, được lắm Doãn Bách Thần! Để xem khi tìm được anh tôi có đánh chết anh không”
*Ting…Ting*
Một cái mail nữa được gửi đến, là văn bản chia tài sản trước kia anh soạn.
Chẳng ai quan tâm đến khối tài sản đó cả, anh cũng thật là ngốc hết sức.
Cô giận dữ cùng đau lòng mà rơi nước mắt không ngường, trong lòng là một mớ hỗn độn, tay cuộn thành nắm đấm nổi cả gân xanh.
Cô không về nhà mà lái xe đến biệt thự riêng trước kia hai người sống.
Bước vào phòng làm việc, cầm bức thư tay anh ấy viết cho mình mà đọc.
Bước chân chậm rãi đến phòng ngủ ngả lưng xuống giường.
Cô cứ nằm yên lặng trên chiếc giường mà anh từng nằm, không gian yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được tiếng gió thổi.
Đứng dậy đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, lấy luôn đồ ngủ của anh mặc vào rồi nằm lên giường.
Anh ấy nói đúng, trên giường tràn ngập mùi hương quen thuộc của người mình yêu thích chính là loại cảm giác an toàn nhất.
Nhưng đã nửa năm rồi, nơi đây chỉ đọng lại chứ chẳng còn mùi hương nào.
Cứ như vậy không đóng cửa ngoài ban công mà từ từ thiếp đi.
Sáng hôm sau lái xe đến trụ sở thấy ba người họ đang tìm tòi những nơi có khả năng là nơi anh đang ở.
Nhìn đôi mắt cô ửng đỏ chắc đêm qua đã khóc rất nhiều, ba người họ im lặng không nói gì chỉ thở dài.
Hạ Nhiên đóng cửa phòng lại bước đến bên ghế ngồi xuống im lặng nhìn họ làm việc.
Không khí im lặng chỉ nghe tiếng bàn phím máy tính vang lên lạch cạch não nề, cô đột nhiên mở mắt nói một câu xé tan bầu không khí ngột ngạt.
“Tôi muốn thay anh ấy quản lí công việc, một người trong số chúng ta am hiểu về địa lí hãy đi tìm thông tin của anh ấy, hai người còn lji hướng dẫn tôi.
Chúng ta phải tiếp tục giữ cho nơi này hoàn hảo đợi đến khi anh ấy khoẻ mạnh quay về”
_________________________.