Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuyết rơi ngày càng lớn, ở trên đường có nhân viên đi tuần tra dọn tuyết, để đảm bảo an toàn cho mọi người khi tham gia giao thông, Kỳ Thanh ghi nhớ lời dặn của mẹ, lái xe cẩn thận, đi chậm hơn ngày thường.
Lúc cô về nhà, đèn trong nhà đã sáng lên, Lục Uyển Đình đã về.
Kỳ Thanh đóng cửa lại, nghe được tiếng nước phát ra từ nhà tắm, thay đổi dép trong nhà rồi đi qua đó.
Lục Uyển Đình đang tắm rửa bên trong.
Các cô tắm rửa không có thói quen khóa cửa, Kỳ Thanh cởi áo khoác, thay áo tắm dài, chui vào trong nhà tắm.
Người đang tắm rửa, bị tiếng mở cửa làm cho kinh ngạc, nhìn thấy Kỳ Thanh, lập tức nở nụ cười, không có một chút thẹn thùng nào khi bị người ta nhìn thấy mình đang khoả thân. Lúc Kỳ Thanh đến gần, cô chặn ngang ôm lấy Kỳ Thanh.
"Không phải em về nhà sao?" Lục Uyển Đình nhẹ nhàng kéo Kỳ Thanh vào trong lòng ngực mình, cách một cái áo tắm mà cọ xát.
Áo tắm đã bị nước làm cho ướt, Kỳ Thanh cảm thấy khó chịu, chủ động cởi áo tắm ra, hai cơ thể khoả thân da thịt trực tiếp tiếp xúc với nhau.
"Chị tưởng là đêm nay em không về sao?" Kỳ Thanh bắt đầu hôn hôn lên môi Lục Uyển Đình, trong đó còn có dư vị mát lạnh của bạc hà.
"Bên ngoài tuyết rơi lớn, buổi tối lái xe không an toàn, sao mà ba mẹ lại yên tâm để em đi về?" Lục Uyển Đình vừa nói chuyện vừa điều chỉnh nhiệt độ nước.
Kỳ Thanh cong khoé môi, xuyên qua hơi nước mờ mịt nhìn Lục Uyển Đình không chớp mắt, cười trả lời, "Em nói với ba mẹ, em không thể không có chị."
Ở chung đã lâu với nhau, cô không muốn tách ra khỏi Lục Uyển Đình, cô không có cách nào quay trở lại khoảng thời gian đơn chăn gối chiếc.
Lục Uyển Đình cảm động không thôi, Kỳ Thanh không thể không có cô, mà cô cũng không thể không có Kỳ Thanh.
Vốn dĩ, cô định tắm rửa xong, thay quần áo rồi đi đến nhà ba mẹ vợ, không nghĩ là mới tắm rửa thì Kỳ Thanh đã trở về rồi.
Hai người tắm rửa luôn tốn thời gian, lòng bàn tay ở trên người Kỳ Thanh thám thính hết chỗ này đến chỗ khác, tắm rửa hơn một tiếng, hai người mới chịu từ nhà tắm đi ra.
Kỳ Thanh mệt mỏi ăn vạ ở trên giường, hưởng thụ sự ôn nhu săn sóc của Lục Uyển Đình.
Tóc của cả hai được sấy khô, Lục Uyển Đình thu dọn máy sấy, sau đó chui vào trong ổ chăn, Kỳ Thanh đem chỗ cô đã ủ ấm nhường cho Lục Uyển Đình, sửa lại các góc chăn, ôm lấy Lục Uyển Đình cùng nhau tâm sự.
Lần đầu tiên, mời thông gia đến nhà ăn tết, Kỳ Thanh không có kinh nghiệm, cô véo lấy góc áo Lục Uyển Đình, vừa mong chờ lại khẩn trương, "Uyển Đình, ngày mai, em về nhà cùng chị, sau đó lại đi qua nhà ba mẹ em sao?"
"Em về nhà ba mẹ em trước đi, chị đi qua nhà ba mẹ chị đón mọi người." Lục Uyển Đình may là còn nhớ trong nhà có một cô em gái, "Còn có Vân Tạ nữa, Vân Tạ cũng đến nhà em ăn tết."
"Vậy ba mẹ chị thích ăn cái gì?" Đêm mai là bữa cơm cuối năm sẽ có đầu bếp riêng đến, Kỳ Thanh vẫn muốn tự tay làm vài món, lấy lòng Lục ba Lục mẹ.
Lục Uyển Đình nghe hiểu được ý trong lời nói của cô, ôm chặt lấy Kỳ Thanh, ở giữa mày hôn một cái mới cười nói, "Làm món ăn chị thích là được rồi, chị thích thì mọi người đều thích."
Lời nói này sao nghe giống như đang nói đến chuyện ăn uống vậy, như là đang nói cô vậy?
Kỳ Thanh đẩy đẩy cô ra, "Đừng có mà ngon ngọt, đang nói chuyện chính sự mà."
"Cái này mà là lời ngon ngọt sao?" Lục Uyển Đình lùi về sau một chút, khóe miệng giơ lên, "Chị thích ăn gì thì mọi người đều thích ăn cái đó."
Đã bao lâu rồi không có cảm giác tự mình đa tình, thật xấu hổ mà, gương mặt Kỳ Thanh nóng lên, vùi đầu vào cổ Lục Uyển Đình, "Vậy được rồi, em sẽ nấu đồ mà chị thích."
Dưới ánh đèn vàng nhàn nhạt, lại phác hoạ ra những đường cong mê người, nhìn người trong ngực thẹn thùng, Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, mấy ngón tay tinh tế xuyên vào bên trong tóc, cười đầy yêu thương.
Tiếng cười khẽ bên tai, Kỳ Thanh mới phản ứng lại, mới vừa rồi là Lục Uyển Đình cố ý nói như vậy, Kỳ Thanh thẹn quá cắn lên cổ Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình không hề phòng bị mà hít hà một hơi, Kỳ Thanh đau lòng, liếm liếm qua chỗ vừa mới cắn mà an ủi.
Lục Uyển Đình cười càng lớn hơn, vỗ vỗ lưng Kỳ Thanh, "Sao mà phu nhân của chị đáng yêu quá!"
Giống như con chó nhỏ vừa mới được sinh ra, cảm giác bản thân làm sai làm bộ đáng thương tới lấy lòng ba ba.
Kỳ Thanh ở trong ngực cô mà buồn rầu, không thèm nói lời nào, Lục Uyển Đình cúi đầu hôn bên tóc mai, giọng nói tiếng được tiếng mất, "Cái hành động mới vừa rồi...rất có cảm giác."
Lục tổng là bắt đầu OOC câu dẫn người ta rồi.
Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, Kỳ Thanh có chút chống đỡ không được, cô đè nén cảm xúc của bản thân mà trêu chọc lại Lục Uyển Đình, bàn tay đặt phía sau lưng Lục Uyển Đình, phía sau lưng chẳng có thịt là bao, véo một cái liền đau, Kỳ Thanh ngẩng đầu hơi, "Như vậy có phải càng có cảm giác hơn không?"
Lục Uyển Đình mím môi cười, ôm Kỳ Thanh xoay người, để cho Kỳ Thanh nằm trên người cô, "Ừ, rất có cảm giác."
Cái ừ này từ dây thanh quản mà phát ra, làm Kỳ Thanh thật sự không thể chống đỡ nỗi.
Chuyện của ngày mai, vứt sang một bên, lát nữa có rảnh thì nói tiếp.
Kỳ Thanh thích Lục Uyển Đình để cho cô làm chủ, thân người ở dưới có biết quyến rũ lại ẩn chứa sự dịu dàng, chưa từng có ai được thấy Lục Uyển Đình như thế này cả, Kỳ Thanh ôm lấy gương mặt Lục Uyển Đình, đem từng phản ứng của Lục Uyển Đình khắc sâu vào trong tâm trí.
Cho dù về sau có một ngày, các cô già đến mức không thể động đậy được, thì cô vẫn có thể ở trong tâm trí mà tìm được hình ảnh của các cô thời còn trẻ.
Lục Uyển Đình bị người thương nhìn chăm chú như vậy cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng, cô nghiêng đầu chôn ở gối, né tránh ánh mắt say mê của Kỳ thanh.
Người ở trên từ từ đưa môi đến bên tai cô, ở bên tai mà gọi tên cô, nói những lời yêu thương mà cô thích.
Cơ thể Lục Uyển Đình run lên, nắm lấy áo Kỳ Thanh, cả tâm trí đều chìm đắm trong lời yêu thương của Kỳ Thanh.
Chờ tim phục hồi lại nhịp đập, Kỳ Thanh ôm Lục Uyển Đình tiếp tục cùng cô nói chuyện ngày mai, Lục Uyển Đình cười, Kỳ Thanh nói cái gì cô đều đồng ý. Đến lúc Kỳ Thanh nói mọi người cùng ở lại đón giao thừa ở nhà cô, Lục Uyển Đình trầm mặc hai giây, sau đó mới đáp ứng.
"Sao vậy chị?" Kỳ Thanh phát hiện Lục Uyển Đình trầm mặc, "Ba mẹ phải trở về nhà đón giao thừa sao?"
Hiện tại, Lục Uyển Đình không phải nghĩ đến ba mẹ, mà là cô em gái Lục Vân Tạ.
Đêm giao thừa là đêm gia đình sum họp với nhau, cùng nhau thức để tiễn năm cũ đón năm mới đến. Năm vừa rồi vào ngày này, cô em gái và cô ngủ chung với nhau.
Lục Uyển Đình nói việc này cho Kỳ Thanh, đến lượt Kỳ Thanh trầm mặc.
"Vậy đêm mai, chị nằm ở giữa?" Nghĩ đến cái hình ảnh đó, cô và Lục vân Tạ bên trái bên phải nằm bên Lục Uyển Đình, mới nghĩ thôi mà đã thấy xấu hổ rồi.
Lỡ đâu Lục Uyển Đình mơ mơ màng màng muốn hôn cô, không cẩn thận lại hôn trúng em gái, có phải cô nghĩ quá xa rồi không?
Lục Uyển Đình suy xét một chút, nhớ tới chuyện em gái gửi tiểu thuyết cho Kỳ Thanh đọc, cô dứt khoát cự tuyệt, "Chúng ta ở phòng khách đón giao thừa, rồi ai về phòng người nấy ngủ."
Cô không nghĩ ngày đầu năm mới, nhìn thấy em gái ngủ bên cạnh Kỳ Thanh.
"Nếu Vân Tạ muốn ngủ chung với chị thì sao?" Cái này rất có khả năng.
"Muốn cũng vô dụng." Lục Uyển Đình ôm chặt phu nhân nhà cô, "Chị của con bé đã có người ngủ chung rồi."
Lục Uyển Đình cong khoé môi, nói một câu làm Kỳ Thanh rất quen thuộc, "Chị không thể không có em."
Kỳ Thanh cúi đầu cười.
Trời cũng đã khuya, hai thê thê giờ cũng đã buồn ngủ, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng vỗ sau lưng Kỳ Thanh, giọng nói nhẹ nhàng, giống như ru ngủ, "Khuya rồi, ngủ đi em."
"Ừm." Kỳ Thanh dựa vào lồng ngực cô, rất nhanh mà tiến vào giấc mộng.
Nghe tiếng hít thở đều của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình mới yên tâm ngủ.
...
Ngày hôm sau, các cô ai về nhà người nấy.
Trước khi ra cửa, vẫn còn quấn quít đứng ở cửa mấy phút, Lục
Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh ấn vào trên tường mà hôn sâu, chỉ là tách nhau nửa ngày thôi mà, buổi tối là gặp nhau rồi, mà lại lưu luyến không rời, giống như ai tách đôi uyên ương này ra nửa nửa năm vậy.
Nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người trong thang máy, Kỳ Thanh sờ sờ cánh môi mình, từ khi ở cùng Lục Uyển Đình, cô tiết kiệm không ít tiền mua son, chẳng cần tô son làm gì, mỗi ngày tinh thần sảng khoái, môi luôn đỏ hồng.
Nhìn thấy ý cười trong mắt Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh vội buông tay, Lục dời mắt khỏi vách tường thang máy, quay sang nhìn Kỳ Thanh, rất nghiêm túc mà nói, "Em có muốn bổ sắc lại không?"
"Bổ cái gì sắc?"
"Son môi." Lục Uyển Đình nâng cằm Kỳ Thanh lên, hôn lên đôi môi kia một cái.
Kỳ Thanh che ngực lại, không được, thực sự muốn lấy mạng cô mà, sao Lục Uyển Đình có thể gian manh như vậy chứ.
Hai người ở bãi đỗ xe tách ra, Kỳ Thanh lái xe đi về nhà trước, dọc trên đường cô không cầm lòng được mà nhìn về hướng Lục Uyển Đình mà nhung nhớ.
Tuyết trắng xoá, cũng làm đèn giao thông thay đổi chút, không khí Tết m Lịch tràn ngập khắp đường phố, đèn lồng đỏ treo lên, trên đường đều là nụ cười vui vẻ của mọi người, cuối cùng đều biến thành sự nhung nhớ của cô với Lục Uyển Đình.
Đầu bếp được gọi đến làm bữa cơm giao thừa đang cùng dì Vương ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn, Kỳ Huy ngồi trên sô pha uống trà, cùng tâm sự với vợ, thỉnh thoảng còn liếc nhìn TV.
Tiếng động cơ xe hơi quen thuộc từ xa vang lên, cuối cùng dừng ở trước cửa, Kỳ Huy lập tức vui vẻ, con gái đã về.
Kỳ Thanh đi vào nhà thân mật mà gọi ba mẹ, sau ngồi xuống sô pha.
Kỳ mẹ thay đổi vị trí, ngồi bên cạnh con gái, lôi kéo tay con gái cười hỏi, "Khi nào bên nhà Uyển Đình sang đây?"
Mới ngồi xuống đã hỏi Lục Uyển Đình khi nào qua đây, mẹ thật sự rất thích phu nhân của cô a, Kỳ Thanh nhìn đồng hồ, "Trước giờ cơm tối ạ."
Hai mẹ con không coi ai ra gì mà say mê nói về Lục Uyển Đình.
Lão Kỳ tổng lập tức cảm giác như bị cho vào lãnh cung, hết nhìn vợ rồi nhìn sang con gái, buông chén trà xuống, cũng nhích gần đến chỗ hai người.
Kỳ Huy chen vào nói, "Thanh Thanh, con có mang Uyển Đình đi phóng pháo hoa không?"
Từ khi nhà nước gỡ lệnh cấm bán pháo hoa, mấy năm Kỳ Thanh đều cùng Dương Châm đi phóng pháo hoa, lão Kỳ tổng bỗng nhiên hỏi chuyện này làm Kỳ Thanh cảm giác xấu hổ.
Không đúng, cô và A Châm chỉ là bạn từ nhỏ, cùng với người bạn hàng xóm này đi phóng pháo hoa có gì xấu hổ?
"Uyển Đình không thích nơi quá ồn ào, chắc chị ấy không thích đi phóng pháo hoa." Kỳ Thanh cũng không chắc chắn lắm.
"Đi cùng với người mình thích mà không thích sao?" Kỳ Huy nhíu mày, "Vậy con và Dương Châm đi phóng pháo hoa với nhau, để con bé ở nhà một mình sao?"
Bỏ rơi Lục Uyển Đình ở nhà, cùng với bạn hàng xóm đi phóng pháo hoa, Lục Uyển Đình chắc phải ăn dấm từ năm nay đến năm sau, Kỳ Thanh lắc đầu, "Con ở nhà cùng đón giao thừa với mọi người."
Năm nay là một năm rất đặc biệt, không chỉ phải ở cùng ba mẹ, mà còn có ba mẹ vợ nữa.
Kỳ Huy lắc đầu thở dài, "Năm rồi con ở nhà, không phải đều cùng đi chơi với Dương Châm còn gì..."
"Kỳ tổng!" Kỳ Thanh ngăn cản ba cô lại, không cho nói thêm, Lục Uyển Đình không ở đây, cô vẫn cảm thấy chột dạ, "Con và A Châm chỉ là bạn bè hàng xóm với nhau, ba đừng có nói kiểu như con lén lút kết giao với cậu ấy."
Kỳ Thanh cho mẹ mình một cái ánh mắt, ý bảo bà ấy quản chồng của mình, không cần suốt ngày hố con gái.
Đảo mắt một lát, người bên nhà Lục Uyển Đình cũng đã đến rồi.
Kỳ Thanh ngoan ngoãn ân cần hỏi thăm ba mẹ vợ, ngồi nói chuyện với mọi người một lát, sau đứng dậy đi vào bếp.
Lục Vân Tạ nhìn bóng dáng cô mà tò mò, "Chị, chị dâu đích thân xuống bếp sao?"
"Ừ." Lục Uyển Đình ôn nhu nói, người thì ngồi ở sô pha nhưng mà tâm đã đi theo Kỳ Thanh vào nhà bếp.
Cơm tất niên, hai nhà hợp thành một nhà, ăn uống linh đình, hoà thuận vui vẻ, Lục mẹ ăn những món ăn do Kỳ Thanh làm, quay sang khen Kỳ mẹ một hồi.
Sau khi ăn xong, mọi người lại tiếp tục ở sô pha nói chuyện, lão Kỳ tổng và Lục ba cùng nhau nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Lục Vân Tạ ôm điện thoại chơi game.
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ngồi trong góc sô pha nghe người lớn nói chuyện, canh chuẩn góc các vị phụ huynh không thấy, tay Lục Uyển Đình không an phận và xoa xoa nắn nắn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn nhu, làm cho người ta không nghĩ được, Lục Uyển Đình đang làm càn như thế nào.
Kỳ Thanh cắn môi, "Em đi vệ sinh."
Cô vừa mới đi, thì màn hình điện thoại sáng lên.
Dương Châm: [Đi phóng pháo hoa nào ~]