Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đào hôn???
Nghĩ cũng không dám nghĩ nữa chứ đừng nói đào với chả hôn, Kỳ Thanh thực sự phục mẹ của cô, có thể nghĩ ra được chiêu lợi hại như vậy.
Sau một lát sững sờ, Kỳ Thanh bật cười, lấy sự tín nhiệm của Lục Uyển Đình với cô, làm sao mà đi tin lời của mẹ cô cho được.
"Lục tổng sẽ không tin." Kỳ Thanh đi ra ngoài.
Trợ lý Hoa giữ cô lại, "Nếu như mẹ của Lục tổng nói với chị là Lục tổng muốn đào hôn thì sao?"
Kỳ Thanh ngây cả người, nếu Lục mẹ nói với cô như vậy, cho dù là cô không tin đi nữa thì đêm nay cũng không thể ngủ ngon.
Đổi lại vị trí của nhau một chút, nếu mẹ cô nói cho Lục Uyển Đình là cô muốn đào hôn, khẳng định Lục Uyển Đình cũng sẽ phản ứng như vậy.
Có chút tàn nhẫn.
Kỳ Thanh lấy điện thoại ra, hai từ 'đào hôn' này cô phải nói trước cho Lục Uyển Đình nghe, trong vài giây ngắn ngủi, Kỳ Thanh thật sự không biết nên làm thế nào.
Vẫn là nên đi tìm Triệu tiểu thư cái đã.
"Mẹ tôi đâu?" Lúc xuống nhà cô nhìn một vòng, không thấy Triệu tiểu thư đâu, Kỳ Thanh nhìn giờ trên điện thoại, mới có 8h thôi.
Đi qua nhà Lục Uyển Đình ở bên đó khoảng 2 tiếng, sẽ về nhà trước 11h, cái này cũng không gọi là qua đêm đi?
Trợ lý Hoa xoay cổ một vòng, cũng không nghĩ ra được Kỳ mẹ sau khi hạ lệnh xong đã đi đâu rồi, "Hình như là đi lên lầu."
Cô không dám khẳng định, không ở dưới nhà thì chỉ có thể ở trên lầu thôi.
"Tiểu Hoa, em là người tôi đúng không?" Đột nhiên Kỳ Thanh hỏi trợ lý Hoa một câu.
Trợ lý Hoa theo phản xạ lập tức che quần áo mình lại, "Kỳ tổng... chị có ý gì?"
"Có phải hay không?" Mẹ cô không có ở đây, nếu muốn biết cô có đi ra ngoài hay không, sẽ hỏi mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô, Kỳ Thanh có chủ ý khác, cô sẽ lặng lẽ đi từ cửa sau, rồi lặng lẽ trở về.
Trợ lý Hoa tự hỏi một chút mới trả lời, "Đúng, em là trợ lý của chị."
Cô có một dự cảm không được tốt cho lắm.
Mà cái dự cảm này rất nhanh đã đến.
Kỳ Thanh cúi đầu, nhỏ giọng to nhỏ với trợ lý Hoa, trong phòng khách có tiếng nói chuyện lấn át tiếng nói của cô, chỉ có trợ lý Hoa đứng gần mới có thể nghe cô nói cái gì.
Trợ lý Hoa thực sự muốn khóc, đồng ý bao che thì cô sẽ trảm dưới tay lão Kỳ tổng và lão phu nhân, mà không đồng ý bao che, thì cô sẽ trảm dưới tay bà chủ của mình.
Cô mím môi, uỷ khuất mà đáp ứng.
Biệt thự Kỳ gia giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng, sân trước sân sau đều bật đèn lên, nhìn thấy bóng hai người xuất hiện ở sân sau, Kỳ mẹ lập tức im tiếng.
"Sao..." Kỳ Huy mới vừa mở miệng, bị vợ bịt miệng lại.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa theo gió bay vào mũi, nhìn vợ mà đôi mắt cong lên.
Đã lớn tuổi vậy rồi, ngày con gái gả chồng rồi, mà ông còn giống như trai trẻ, đối với vợ vẫn động tâm như ngày nào.
Nhưng mà, vợ ông không phải đang nhìn ông nha.
Kỳ Huy phản ứng lại, theo tầm mắt của vợ mà nhìn xuống dưới lầu.
Con gái của ông đi ba bước thì quay đầu lại nhìn một cái, hướng tới hàng rào, trông giống như muốn trèo rào mà đi ra ngoài.
Kỳ mẹ buông tay ra, Kỳ Huy gọi một tiếng, "Kỳ Thanh."
Kỳ Thanh nghe người có người gọi cả tên mình, giọng nói này giống như là ba cô vậy, cô quay đầu lại ngẩng đầu lên một cái, liền thấy ở ban công phía sau tầng hai, hai vị phụ huynh đang đứng đó.
Chột dạ.
"Kỳ tổng, phu nhân." Trợ lý Hoa từ xa mà chào hỏi hai người, nhanh chân chạy vào phòng khách.
Kỳ mẹ chắp tay sau lưng nhìn con gái cười trìu mến, "Con muốn đi đâu vậy con gái?"
Còn có thể đi đâu được nữa? Đương nhiên là đến nhà Lục Uyển Đình a.
Kỳ Thanh đi lên lầu hai, "Trước 11h con sẽ về nhà, muộn nhất là 11h30, con đảm bảo không quá 12h."
"Bà xã..." Kỳ ba đều nghe theo vợ mình.
"Ngoan nào con gái, đi về phòng ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trở thành cô dâu xinh đẹp." Kỳ mẹ dỗ dành cô, "Hôn lễ diễn ra cả ngày, so với đi làm còn mệt hơn."
Kỳ Huy phụ hoạ, "Mẹ con nói không sai."
"Nhưng mà con không ngủ được." Kỳ Thanh bây giờ như cô con gái nhỏ trong nhà, muốn được ba mẹ cưng chiều, "Con muốn đi gặp Lục Uyển Đình."
"Con a, chỉ có một buổi tối thôi mà cũng không chịu được sao?" Kỳ mẹ nhìn Kỳ ba, "Thật là giống ba con."
Đừng nhìn thấy Kỳ ba thương yêu con gái, đem con gái thành tiểu áo bông, thật ra trong lòng hy vọng con gái mau trưởng thành, có bản lĩnh một mình tiếp quản Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.
Kỳ ba ngốc một lát, "Sao lại nói tôi?"
Kỳ mẹ cười cười, "Về sau sẽ có lúc con bé đi công tác hoặc là con đi công tác, đêm nay tách ra một buổi tối, coi như là tập thích ứng với những lúc không có con bé ở bên cạnh con đi."
Kỳ Thanh im lặng, Lục Uyển Đình đi công tác, đương nhiên cô cũng sẽ đi theo.
Tách ra sao? Không có khả năng đâu, nhớ tới đoạn thời gian 8 năm đã trôi qua thật lãng phí, hiện tại, cô hận mỗi ngày không thể mỗi một giây một phút đều phải ở bên Lục Uyển Đình.
Kỳ ba thấy cô không nói lời nào, suy nghĩ hai giây, đưa ra cách mà bản thân cho là tốt nhất, "Nếu không thì tôi đưa con gái qua nhà Uyển Đình, trước 11h mang con bé về nhà được không?"
Có ông quan sát, đảm bảo con gái sẽ không ở lại nhà bên kia không chịu về.
Kỳ Thanh: "....." Nghe thì có vẻ ổn nhưng mà vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Cũng được ạ." Kỳ Thanh đáp ứng, ít ra vẫn có thể gặp được Lục Uyển Đình.
Kỳ ba đã nói vậy rồi, thì Kỳ mẹ làm sao có thể cản được, Triệu tiểu thư cười lắc đầu, "Hai cha con ông thật là a."
Như vậy là đồng ý rồi.
"Ba, đưa con đến nhà Uyển Đình đi!" Cô không muốn lãng phí một giây phút nào, Kỳ Thanh lôi kéo Kỳ ba xuống lầu.
Kỳ ba nhìn con gái với ánh mắt đầy yêu thương, nhớ tới lần đầu tiên đưa con gái đến trường mẫu giáo.
Khi đó cô vẫn còn là một đứa bé, thân hình nho nhỏ, xúng xính quần áo xinh đẹp, cũng vui vẻ mà lôi kéo ông đi như vậy, còn giục ông mau đưa cô đến trường mẫu giáo.
Đương nhiên, chỉ vui được ngày đầu.
Sau đó bảo đi trường mẫu giáo, chân liền không bước ra khỏi cửa.
"Con đứng ở đây chờ ba." Kỳ ba nói Kỳ Thanh đứng ở cổng chờ ông lái xe lại đây.
"Dạ." Tâm Kỳ Thanh thật vui vẻ, sắp được gặp Lục Uyển Đình rồi.
Bỗng có một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài, có một người phụ nữ dáng người cao gầy, khí chất lỗi lạc từ ghế sau xuống, đứng ở bên cửa xe, dịu dàng mà gọi, "Kỳ Thanh."
Tất cả mọi thứ xung quanh không có gì để đáng nhìn, trong đôi mắt người phụ nữ ấy chỉ có một người ở trước mặt.
Nghe được giọng nói của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh quay đầu nhìn, đúng là Lục Uyển Đình rồi.
Lục Uyển Đình đi đến trước mặt cô, nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình cười rộ lên mà ôm lấy Kỳ Thanh.
Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, làm tim Kỳ Thanh nhảy nhót đập điên cuồng, cô ôm chặt lấy Lục Uyển Đình, "Sao chị lại đến đây?"
"Chị nghe nói mẹ vợ không cho em ra khỏi cửa." Lục Uyển Đình hôn lên bên má Kỳ Thanh một cái, cánh môi lạnh chạm vào da mặt ấm áp, liền dung hoà nhiệt độ với nhau.
Trợ lý Tô từ trên xe xuống, Kỳ Thanh nhìn cô, biết được Lục Uyển Đình nghe ai nói rồi.
Kỳ Thanh cong môi lên, nói cho trợ lý Tô, "Phụ Tuyết ở trong phòng khách."
"Vậy...tôi đi vào tìm cô ấy." Mặt trợ lý Tô trầm ổn, nhưng mà bước chân thì đã vội vã, đi tìm bà xã nhà mình.
Kỳ ba lái xe đi đến, thấy hai người đang ôm nhau, lặng lẽ đem xe trở về chỗ cũ.
Ông đã hết việc.
Trong phòng khách, Tần Phụ Tuyết đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp nói chuyện, cái người trước nay ở trước mặt người lạ luôn lạnh lùng, giờ đây khoé môi còn cong cong, cười như cơn gió ấm tháng ba, dịu dàng lại ấm áp.
Thực sự muốn trợ lý Tô tức chết mà.
"Hoài Sương." Tần Phụ Tuyết sửng sốt vài giây, vứt bỏ người phụ nữ xinh đẹp kia, lập tức đi đến bên cạnh trợ lý Tô, "Sao chị lại đến đây?"
"Làm phiền đến em sao?" Trợ lý Tô kìm chế giọng nói đầy ghen tuông của mình lại, cảm giác cứ quái quái thế nào đó.
"Chị nói cô ấy sao?" Tần Phụ Tuyết nhìn lại chỗ vừa rồi, chị họ của Kỳ Thanh đã đi đến, Tần Phụ Tuyết giới thiệu với Hoài Sương, "Đây là chị họ của Kỳ Thanh, ngày mai sẽ đến Lục gia đón dâu."
"Xin chào cô, tôi là Tô Giản." Chị họ của Kỳ Thanh tự giới thiệu.
Trùng hợp vậy sao, cũng là họ Tô? Trong lòng trợ lý Tô càng khó chịu, trên mặt vẫn cố bảo trì nụ cười, đáp lại xin chào.
Tần Phụ Tuyết đứng ở bên cạnh trợ lý Tô, nắm lấy tay trợ lý Tô rất tự nhiên, trên gương mặt nụ cười càng vui vẻ hơn, "Đây là phu nhân nhà tôi, vừa rồi có nói với cô đó, Tô Hoài Sương."
"Tôi đã biết." Chị họ của Kỳ Thanh nhìn trợ lý Tô mỉm cười, "Mới vừa rồi, tôi có nghe cô gọi cô ấy là Hoài Sương."
Gương mặt trợ lý Tô nóng lên, tự nhiên đi ăn dấm vớ va vớ vẩn, đều là hiểu lầm hết.
Tần Phụ Tuyết vẫn còn nhớ việc tại sao trợ lý Tô đến đây, cô nghiêng đầu hỏi trợ lý Tô, "Sao chị lại đến đây?"
Cũng không nói với cô tiếng nào.
"Tôi đưa Lục tổng đến đây." Mọi người ở trong phòng khách nghe được Lục tổng đến đây, lập tức mấy đôi mắt nhìn vào các cô, trợ lý Tô nhìn nhìn lại họ, "Hiện tại, đang ở bên ngoài."
Một đống người như vịt con xổng chuồng, chạy ra cửa mà nhìn người.
Trợ lý Tô: "... Sao mấy người đó lại kích động như vậy?"
"Đương nhiên là muốn nhìn người phiên bản thực chứ còn gì nữa." So với mấy cô gái kia, thì Tô Giản bình tĩnh hơn nhiều, chỉ liếc mắt ra cửa nhìn một cái, rồi mời trợ lý Tô ngồi xuống.
Dì Vương pha trà mang đến cho trợ lý Tô.
Trái tim bé bỏng vừa rồi của trợ lý Hoa bị làm kinh động, phải đi vào nhà vệ sinh trốn, đến giờ mới đi ra, liếc mắt nhìn thấy trợ lý Tô ngồi trên sô pha, phản ứng của cô rất khoa trương, "Trợ lý Tô, sao cô lại đến đây!"
Trợ lý Tô đến vậy thì Lục tổng cũng đến.
Lại nhìn mấy mấy cô chị em bạn dì đứng ở cửa, "Lục tổng ở bên ngoài sao?"
Cái này không cần đoán cũng biết được.
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của trợ lý Tô, trợ lý Hoa đấm đấm vào ngực tự trách, "Sớm biết Lục tổng sẽ qua bên này, tôi đã không đáp ứng Kỳ tổng rồi."
Lục Uyển Đình thấy có mấy cô gái đứng ở cửa, cười hỏi Kỳ Thanh, "Bọn họ là chị em họ của em sao?"
"Ừ, đúng rồi." Kỳ Thanh quay đầu nhìn, "Đây là em họ của em."
Ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn lại các cô, thoải mái mà cười, cười đến mức mấy cô em họ của Kỳ Thanh thẹn thùng gọi 'chị dâu', sau đó liền đi vào nhà trốn.
"Mấy cô em họ của em cũng rất giống em nha, rất dễ thẹn thùng."
Kỳ Thanh nhịn không được lại ghen, "Chị nói cái gì?"
"Nói em đáng yêu." Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, lôi kéo cô đi lên phòng.
Ở dưới nhà có nhiều người, Kỳ Thanh mang Lục Uyển Đình đi qua phòng khách gặp chị em họ của mình, sau mang cô đi lên lầu.
Cửa vừa đóng lại, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, chôn ở trên cổ cô mà hôn, từng nụ hôn nhẹ nhàng hôn lên, làm cho cơ thể Kỳ Thanh nóng lên.
"Uyển Đình." Kỳ Thanh hơi hơi ngửa đầu ra sau.
Lục Uyển Đình ngẩng đầu, nhìn chữ hỷ ở trong phòng, ôm chặt lấy Kỳ Thanh, dịu dàng mà vuốt ve, cắn lỗ tai Kỳ Thanh nói nhỏ, "Chị không muốn đi."
Kỳ Thanh mềm lòng.
"Khi nào chị về nhà?" Kỳ Thanh cũng không muốn để cô đi.
"Trước 10h phải trở về." Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, "Chúng ta chỉ có hơn 1 tiếng."
Ôm hôn rồi tâm sự, đảo mắt một cái liền phải đi.
9h30, Kỳ Thanh đưa Lục Uyển Đình xuống nhà, lúc đi ngang qua phòng khách, vẫn bị mấy đôi mắt nhìn chăm chú.
Trợ lý Tô lưu luyến không muốn buông Tần Phụ Tuyết ra, Lục tổng đi thì cô cũng phải đi.
Hiện tại, Lục Uyển Đình có một cái ý tưởng, đem trợ lý Tô đặt ở đây, còn cô sẽ đổi Kỳ Thanh đi.
Nhưng mà nghĩ chỉ là nghĩ.
Đưa người đến bên cạnh xe, Kỳ Thanh nắm chặt tay Lục Uyển Đình không buông, "Em đưa chị về nhà nha."
"Như vậy cực cho em lắm." Lục Uyển Đình nhéo nhéo tay Kỳ Thanh, "Ngày mai gặp lại." Cô cúi người dán môi lên tai Kỳ Thanh mà thì thầm, "Nếu nhớ chị ngủ không được, chúng ta có thể gọi video cho nhau."
"Chỉ là video thôi." Kỳ Thanh vẫn luyến tiếc buông ra.
Lục Uyển Đình cười khẽ, lấy mấy cái móng tay mà cào cào lòng bàn tay của cô, "Có một số việc thông qua video vẫn làm được."
Không biết là cố ý hay vô tình mà nói từ được, Kỳ Thanh chỉ nghe rõ mất cái chữ sau, nghĩ đến hình ảnh kia, sắc mặt Kỳ Thanh lập tức ửng đỏ.
———
Giới thiệu truyện:
Trong chương này có đề cập đến một nhân vật ở bộ truyện khác của tác giả là Tô Giản - chị họ của Kỳ Thanh trong truyện "Phu Nhân, em đã thích tôi lần nữa chưa."
Bạn nào thích thể loại truyện này có thể qua đó đọc tiếp nha.
Giới thiệu văn án:
Trong mắt toàn công ty họ là một đôi thê thê ân ái với nhau, ai cũng có thể ly hôn nhưng các cô thì không đời nào. Nhưng đột nhiên Tần tổng ly hôn.
Sau ly hôn, Tần Nguyệt Phong phát hiện mình vẫn luôn yêu phu nhân của mình là Tô Giản. Nhưng mà... phu nhân của cô thì không nghĩ vậy, mới ly hôn được ba ngày, phu nhân của cô đã vui vẻ đi tìm niềm vui mới.
Tần Nguyệt Phong muốn theo đuổi Tô Giản lần nữa, không nghĩ đến Tô Giản lại thay đổi, từ khẩu vị đến những thứ yêu thích cũng khác xa. Khác biệt to lớn.
Thể loại: Ngọt văn, yêu sâu sắc, gương vỡ lại lành.
Mình chưa đọc hết truyện này nữa nên cũng không biết review sao, nhưng đối với mình nó không ấn tượng bằng Kỳ tổng và Lục tổng.