Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người gọi cho cô chính là người bạn từ nhỏ Dương Châm, Kỳ Thanh đi xuống lầu đến bên cạnh chiếc xe vừa hô một tiếng A Châm thì đã bị Dương Châm nhét vào trong xe.
"Làm sao vậy?" Ai mà không biết tưởng đâu có người ức hiếp con gái nhà lành.
"Vừa đi vừa nói." Dương Châm đeo dây an toàn rồi đánh tay lái, di chuyển xe ra khỏi tiểu khu.
Lúc này đang trong thời gian đi làm cho nên xe trên đường không nhiều lắm. Dương Châm tay ở vô lăng liếc mắt thì nhìn Kỳ Thanh "Cậu đã biết rồi à?"
"Biết chuyện gì?" Kỳ Thanh nghiêng đầu nhìn cô có chút nghi vấn "Cậu... lại chia tay à?"
Tại sao mà cô lại nói vậy bởi vì cô bạn nhỏ này của cô, hai ba ngày lại đổi bạn gái mới... muốn chia tay cũng là cô gái này mà bị đá cũng là cô gái này.
Dương Châm nghe vậy quay sang liếc nhìn Kỳ Thanh một cái, Kỳ Thanh trên gương mặt chẳng có biểu hiện thương tâm khổ sở xem ra cô gái này còn chưa biết người mình thích kết hôn.
"Không phải mình mà là cậu đó. Người kia, đoá hoa cao lãnh kia đã kết hôn." Dương Châm thở dài trong lòng trộm cười một cái.
Đợi bao nhiêu năm rồi, cuối cùng chờ được "Bạch Nguyệt Quang" của Kỳ Thanh kết hôn.
"Lục Uyển Đình?"
"Uh."
Tim của Kỳ Thanh đột nhiên co rút trong lòng tự dưng buồn. Vài giây sau cô phản ứng lại, người kết hôn với Lục Uyển Đình không phải là cô à?
Hơn một tiếng trước, hai người vừa mới đăng ký kết hôn xong.
"Hiện tại, cậu muốn mang mình đi đâu?" Kỳ Thanh hỏi.
Dương Châm liếc mắt nhìn cô một cái, "Đi nhà mình uống rượu. Mang cậu đi giải sầu."
Trên weibo chính thức và website của tập đoàn Lục Thị vừa mới công bố tin tức Lục Tổng đã kết hôn. Thông tin đối tượng kết hôn là nam hay nữ, gia thế như thế nào cũng không lộ ra. Nhưng theo suy đoán thì từ nửa tháng trước, trong một buổi tiệc Lục Uyển Đình cùng với một người trò chuyện vui vẻ chính là Phó Giám Đốc tập đoàn Phong Tập - Nhị thiếu gia của Cận Gia - Cận Phong.
Vừa thấy tin tức này, Dương Châm lập tức đi tìm Kỳ Thanh. Trên đường còn gọi thêm mấy bạn nhậu đến uống chung.
"A Châm, làm sao cậu biết được chị ấy đã kết hôn?"
Dương Châm ném điện thoại cho cô tự xem "Cậu tự xem đi."
Điện thoại mở ra giao diện còn đang ở Weibo của Lục Thị.
Nhìn weibo đó đã lâu không có bài đăng nào hôm nay lại đăng một cái. Phong cách bài đăng không giống những bài đăng khác.
"Lục Tổng của chúng ta, cuối cùng cũng đã kết hôn." Đi kèm theo là một cái icon e thẹn bán manh.
Thời gian đăng chính là hai mươi mấy phút trước, Kỳ Thanh nhìn thời gian này ngẫm lại chính là lúc hai người ở trong thang máy.
Kỳ Thanh cười... chắc là trợ lý của chị ấy đăng rồi.
Vừa đến nhà Dương Châm thì những bạn nhậu kia cũng đã tới.
Lấy ra từ quầy rượu hai chai vang đỏ một chai một chai được sản xuất tại xưởng rượu Luis Khoa và một chai vang ý của DOCG. Dương Châm mang hai chai này mở ra.
Dương Châm rót rượu cho Kỳ Thanh trước. Kỳ Thanh tiếp nhận rượu, đảo mắt nhìn những người ở trong phòng khách bắt đầu chơi vui vẻ lại nâng ly rượu lắc lắc nói, "A Châm, thật ra mình..."
Phanh... Dương Châm nâng ly rượu lên chạm một cái vào ly của cô... tri kỷ nói, "Mình biết...cạn ly."
Nhìn Dương Châm ngửa đầu một hơi uống sạch rượu trong ly. Kỳ Thanh bất đắc dĩ...có lẽ tạm thời không nói cho cô ấy biết người kết hôn với Lục Uyển Đình lại chính là cô. Kỳ Thanh cũng ngẩng đầu uống sạch rượu trong ly.
Ăn uống linh đình, Kỳ Thanh bị Dương Châm và các bạn nhậu của Dương Châm chuốc say... 1 ly rồi lại 1 ly nữa...trong chốc lát đã say.
Kỳ Thanh uống say, cô dựa vào một góc sô pha. Đôi mắt vì say mà mông lung, bộ dạng yếu ớt làm cho mấy người thấy giống như bị tình làm tổn thương... tiểu đáng thương.
Dương Châm đi qua, nghiêng người đối mặt với cô. Tay đặt ở trên lưng sofa, đem Kỳ Thanh vỗ về trong ngực, giọng nói ôn nhu hỏi "Cậu có ổn không?"
Nhưng lúc này bên tai Kỳ Thanh lại vang lên tiếng của Lục Uyển Đình, ánh mắt cô ôn nhu mà lại kiên nghị, từng câu từng chữ trầm ổn mà đọc lời thề kết hôn, "Chúng tôi tự nguyện kết làm bạn đời của nhau, hoạn nạn nâng đỡ, giúp đỡ lẫn nhau..."
Thấy Kỳ Thanh thất thần kèm theo hoảng hốt, Dương Châm vỗ nhẹ nhẹ mặt cô "Kỳ Thanh, uống say à? Có muốn vào phòng mình nghỉ ngơi không?"
Kỳ Thanh lấy lại tinh thần, né tránh tay Dương Châm đang đặt lên người cô, tách ra khỏi cái ôm, "Không cần, mình ngồi ở đây nghỉ ngơi một lúc là ổn rồi."
"Kỳ Thanh." Dương Châm thấp giọng gọi tên cô, ôm lấy cô hướng vào trong ngực lần nữa, nhẹ nhàng xoa tóc cô, ở bên tai tiếp tục khuyên nhủ cô, "Đi vào phòng mình nghỉ đi."
Kỳ Thanh đẩy Dương Châm ra ngước mắt nhìn cô. Hôm nay, cô bạn nhỏ này thật lạ thường, đối xử với cô giống như là đi quán bar gặp được con mồi, chuốc say sau đó mang đi thuê phòng làm loạn. Tính gây rối đồ đệ à.
"A Châm, chúng ta là bạn bè."
Tóc của hai người quấn quanh nhau. Dương Châm cúi người nuốt nước miếng, thừa dịp lúc say dũng cảm làm chuyện đã cất giấu trong lòng, "Kỳ Thanh, mình muốn hôn cậu."
Một đôi mắt ngập đầy sương mờ, nhiễm thêm tầng ý tình. Cô nhịn lâu lắm rồi, lúc biết được người trong lòng của Kỳ Thanh kết hôn. Cô không nhịn được nữa.
Đám bạn của Dương Châm uống say thần trí đã không rõ ràng, nghe được câu nói đó mà huýt sáo vỗ tay ồn ào kêu, "Hôn một cái, hôn một cái đi nào."
Mọi người hưng phấn hận không thể lên hỗ trợ xé quần xé áo giúp.
Kỳ Thanh mặt đỏ bừng do say, thấy Dương Châm mặt ngày càng tiến lại gần giống như muốn hôn cô thật. Kỳ Thanh đưa tay chặn lại, "A Châm, từ nhỏ đến lớn mình xem cậu là bạn bè, trước nay không nghĩ tới sẽ phát sinh bất cứ sự tình nào, nằm mơ cũng chưa từng thấy."
Quen biết nhau hai mươi năm, nếu muốn phát sinh cái gì thì đã sớm có rồi. Bị người mình yêu cự tuyệt mãnh liệt như vậy, ngực Dương Châm thật đau. Dương Châm bắt lấy tay Kỳ Thanh rồi dựa trên vai cô buồn rầu nói, "Cô ta đã kết hôn, mình vứt bỏ công việc để an ủi cậu, vừa mới lúc nãy...chỉ là muốn trêu cậu."
Đôi môi mang chút hơi rượu lơ đãng nhẹ nhàng đặt lên cổ Kỳ Thanh.
Ý thức dần mất, Dương Châm dần dần lặng đi. Kỳ Thanh phải tốn nhiều sức mới đem Dương Châm nghiêm chỉnh ngồi trên sofa còn cô thì chống đỡ đứng dậy.
Phải đi sao?
Dương Châm duỗi tay bắt lấy tay của Kỳ Thanh... mơ hồ mà nói, "Đừng, đừng đi." dùng sức mà đem Kỳ Thanh ngồi lại trên ghế sofa.
Kỳ Thanh chưa bao giờ thấy được Dương Châm trẻ con như vậy. Đầu cô muốn ngất đi, đè tay Dương Châm lại rồi tách ra, "Ngoan, mình đi vệ sinh."
"Uh." Nghe được chữ ngoan, Dương Châm nghe lời, khoé môi lại giơ lên nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh lảo đảo đi hướng nhà vệ sinh với đôi mắt say mê.
Rất nhanh trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước. Kỳ Thanh mở nước hất lên mặt mình, rồi nhấp mấy ngụm nước như muốn tẩy sạch đi mùi rượu trong miệng mình. Rốt cuộc cũng có chút tỉnh táo.
Nhưng phút chốc men say lại dâng lên lần nữa. Mặt lại bắt đầu nóng, nếu giờ này có Lục Uyển Đình ở đây thì tốt biết mấy.
Kỳ Thanh tắt vòi nước. Lấy điện thoại ra nhìn đến dãy số điện thoại chưa từng động vào bao giờ, nếu như cô gọi cho Lục Uyển Đình, liệu người ấy có đến đón cô không?
Kỳ Thanh ngây người thì có tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số cô có chút mất mát, chống tay lên bồn rửa tay rồi nghe điện thoại.
"Alo."
"Xin chào, cô là Kỳ Thanh tiểu thư sao?"
"Đúng vậy là tôi."
"Xin chào cô, cô Kỳ. Khoảng 5 phút nữa, cô sẽ nhận được một khoản tiền gửi, mời cô chú ý kiểm tra và nhận. Nếu có bất cứ vấn đề gì có thể liên hệ tôi mọi lúc."
"Được."
Gửi tiền? Gửi tiền gì? Kỳ Thanh tắt điện thoại, nắm điện thoại nghi hoặc đi ra ngoài.
Ngồi trên sofa một lúc thì đã có tin nhắn từ ngân hàng báo có tiền chuyển vào. Kỳ Thành nhấn mở thì sợ ngây người.
Lục Uyển Đình chuyển vào tài khoản cá nhân cho cô... đếm một cái thì 10 con số... một tỷ ba...
Chị ấy điên rồi sao! Một tỷ ba! Chuyển một lần.
Kỳ Thanh cẩn thận đếm lại...tổng cộng là 1 tỷ 300 triệu 1462 vạn 7000.
Hoá ra ngân hàng gọi điện thoại nhắc nhở cũng không phải không có lý do.
Kỳ Thanh nhắm mắt lại... nín thở... tim lại đập ác liệt hơn.
Mở to mắt nhìn lại tên Lục Uyển Đình vẫn còn ở đây, số tiền chính là từ tài khoản cá nhân của Lục Uyển Đình chuyển tới tài khoản cá nhân của cô. Cô không có nhìn lầm.
Cô lại lấy di động mở ra số điện thoại kia... tay Kỳ Thanh run rẩy mà nhấp vào đó gọi.
Điện thoại có người bắt máy, Kỳ Thanh tự báo tên mình...ẩn giấu sự khẩn trương mà trong lòng lại rối bời hỏi đối phương "Tại sao lại chuyển tiền cho tôi?"
Lục Uyển Đình mới từ phòng VIP của ngân hàng đi ra, liếc mắt nhìn gương mặt tươi cười của Giám Đốc Triệu nên không trả lời nguyên nhân mà hỏi lại, "Nhận được rồi à?"
Nghe được Kỳ Thanh ừ một tiếng, Lục Uyển Đình nói, "Vậy là tốt rồi. Tôi còn có việc, không có gì gấp nói sau."
Đang muốn cắt điện thoại thì đầu bên kia thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, "Tôi say rồi."
"Cậu gọi điện thoại với ai vậy?" Dương Châm từ trên sofa ngồi dậy, ánh mắt không vui nhìn về Kỳ Thanh.
"Một người bạn." Kỳ Thanh nhìn thấy điện thoại đã tắt, khẽ thở dài... có lẽ người bên kia không nghe được cô nói.
Cảm giác say lại bắt đầu, Kỳ Thanh có chút mệt, xoa xoa giữa mày rồi gọi cho trợ lý Hoa Cẩm Nghiên nói cô đang ở đâu đến đây đón cô về nhà.
Lúc trợ lý đến, trừ Kỳ Thanh thì tất cả mọi người đều ngủ rồi, trên sofa, bàn trà, thảm đủ loại tư thế ngủ.
Dương Châm ở sofa ngủ, Kỳ Thanh mang một tấm chăn đắp cho cô, lấy điều hoà chỉnh cao lên rồi mới rời khỏi đó.
Trên đường, Trợ lý Hoa Cẩm Nghiên chuyên tâm lái xe. Kỳ Thanh ở ghế sau giờ mới thả lỏng người để cảm giác say xâm chiếm, chậm rãi tiếng vào mộng đẹp.
"Kỳ tổng, tới rồi." Xe dừng ở dưới lầu. Trợ lý Hoa Cẩm Nghiên quay đầu nhìn lại thấy Kỳ Tổng đã ngủ rồi.
Nhìn thấy thân mình nhỏ nhoi của mình rồi nhìn lại Kỳ Tổng thân hình cũng mảnh khảnh cho nên cô thấy bản thân cô có thể mang Kỳ Tổng lên nhà.
Nhưng cô lại đánh giá quá cao sức mình, nhìn Kỳ tổng mảnh khảnh như vậy nhưng nặng không ít. Đem Kỳ tổng từ xe ôm ra cảm thấy sức tàn lực kiệt.
Từ cửa đến thang máy hẳn là 10 mét. Nếu không hay là đem nhét Kỳ Tổng vào xe lại chờ người tự tỉnh lại rồi tự về nhà?
Hoa Cẩm Nghiên trong lòng suy nghĩ về tính khả thi, cho nên cô định làm như vậy.
Vừa muốn đem người nhét vào, một bàn tay đã nhanh chóng ôm lấy Kỳ Thanh, đem Kỳ Thanh ôm vào trong lòng ngực.
"Lục...Lục Tổng?" Nhận ra Lục Uyển Đình, Hoa Cẩm Nghiên kinh ngạc không biết nên làm sao.
Lục Uyển Đình bình đạm nói, "Người giao cho tôi, cô về đi."
Cô ở vị trí cao cao tại thượng nhiều năm như vậy, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái của người ra lệnh. Ra lệnh cho trợ lý người khác cũng giống như ra lệnh cho trợ lý của mình.
"Kỳ Tổng, người..." Không biết Lục Uyển Đình cùng với Kỳ Tổng có quan hệ gì nên cô có chút lo lắng.
"Tôi sẽ chiếu cố em ấy." Kỳ Thanh đầy mùi rượu, bị người này đến người khác ôm mà cũng chưa tỉnh lại. Lục Uyển Đình khom người xuống rồi bế con ma men này lên. Bước chân ổn định đi đến chiếc xe đang dừng ở đó không xa.
Hoa Cẩm Nghiên đứng tại chỗ suy tư, cứ như vậy mang Kỳ Tổng mang đi đến lúc Kỳ Tổng tỉnh dậy... sẽ tức giận sao?
Khẳng định sẽ tức giận! Nói không chừng còn nguy hiểm!
Lúc Lục Uyển Định định buông người mở cửa, Hoa Cẩm Nghiên đuổi theo cản cô lại. Lấy hết sự can đảm kiêu ngạo mà ngăn lại, "Lục Tổng, vẫn là để tôi chiếu cố Kỳ Tổng."