Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, ánh mắt hai người nhìn nhau, thấy Lục Uyển Đình không có động tác kế tiếp, Kỳ Thanh hơi nhích nhích gần đến.
Lục Uyển Đình bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nghiêm túc, "Cho dù công ty có xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ giúp em giải quyết."
Trong lòng Kỳ Thanh chợt lạnh, dừng động tác của cô lại. Vừa rồi, Lục Uyển Đình cho rằng cô nhìn chị ấy là bởi vì cô khó mở miệng chuyện công ty sao?
Chị đang suy nghĩ cái gì vậy Lục Uyển Đình!
Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu, thất bại mà ngồi dựa vào ghế, kéo đai an toàn xuống khoá chốt, "Vậy cảm ơn Lục tổng trước, chờ tôi trở về công ty, có gì không giải quyết được sẽ nói cho chị."
Lúc cô nói không thèm nhìn Lục Uyển Đình, nói cảm ơn nhưng lòng lại không có chút biết ơn. Lục Uyển Đình vẫn luôn nhìn cô, cô phát hiện được thái độ của Kỳ Thanh. Do dự một lát, cởi bỏ dây an toàn hướng người tới gần Kỳ Thanh, ánh mắt ôn nhu nhìn Kỳ Thanh, nhẹ nhàng kêu tên cô.
"Kỳ Thanh."
"Hửm?" Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, lúc này Lục Uyển Đình đã hôn lên môi cô một cái nhẹ.
Trên mặt Lục Uyển Đình tươi cười, trong lòng nhộn nhạo giống như con gấu vừa mới được thưởng thức mật ong. Mang dây an toàn lên rồi đánh xe rời đi.
Lục Uyển Đình hôn mình! Chị ấy hôn mình rồi!
Kỳ Thanh sửng sốt, duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn Lục Uyển Đình, nửa bên mặt của Lục Uyển Đình vẫn duy trì nụ cười nhẹ, đôi mắt sâu vẫn luôn nhìn về phía trước. Hôn người ta xong lại im lặng không nói gì.
Kỳ Thanh nhấp nhấp môi nhớ lại dư vị vừa rồi, môi Lục Uyển Đình mềm mại hơi lạnh. Còn đôi môi của cô sau khi bị hôn, có một cảm giác tê dại từ khoé môi tản ra, trái tim ngưng đập nửa giây sau đó đập nhanh liên hồi.
Chỉ đáng tiếc là thời gian quá ngắn, trình độ có hạn.
Đối với Lục Uyển Đình mà nói thì như vậy đã là hành động thân mật gần gũi nhất rồi. Kỳ Thanh nghĩ như thế trong lòng thở dài, lại nở nụ cười. Hai người hôm qua mới muốn thử yêu đương, hôm nay đã có thể thân mật như vậy, thực không dễ dàng, làm người không thể quá tham được.
Huống chi, cái này là Lục Uyển Đình chủ động hôn cô.
Trợ lý Tô và nhị tiểu thư bị vứt bỏ ở công ty, hai người nhìn nhau bất mãn. Thời gian này, trong công ty tất cả mọi người đều đi ăn cơm, các cô cũng muốn đi ra ngoài ăn cơm, còn phải gọi xe.
Giữa trưa, gọi taxi thực sự rất khó.
"Nhị tiểu thư, chúng ta còn đến cái nhà hàng kia ăn sao?" Thực sự không được thì chỉ có thể ở nhà ăn của công ty ăn thôi.
Lục Vân Tạ do dự rồi gật đầu quyết đoán, "Đương nhiên đi."
Các cô đang định ra ngoài gọi xe thì giám đốc hành chính không biết từ nơi nào xông ra, nhìn thấy hai người kinh ngạc hỏi, "Nhị tiểu thư, trợ lý Tô, hai người còn đợi Lục tổng a?"
Hai người nhìn nhau rồi nhìn đến giám đốc hành chính, đồng thời ăn ý mà cười, không cần gọi xe rồi!
"Giám đốc Trương, chìa khoá xe của công ty có phải đều do ông giữ không?" Trợ lý Tô ý tứ rất rõ ràng, mau đưa chìa khoá xe đưa cho cô đây.
"Chìa khoá xe công ty đều do tài xế giữ." Giám đốc Trương đáp xong mới phản ứng lại, ý tứ của trợ lý Tô, "Hai người muốn dùng xe sao?"
"Ừm." Trợ lý Tô gật đầu.
Giám đốc Trương nhếch miệng cười, nhiệt tình nói, "Hai người ở đây chờ tôi một chút, tôi lên văn phòng lấy, chỗ tôi còn một chiếc xe dùng cho công ty." Nói xong chạy chậm lên văn phòng, từ một cái ngăn kéo lấy ra một cái chìa khoá.
Đem chìa khoá xe đưa cho trợ lý Tô, giám đốc Trương nhiều chuyện hỏi một câu, "Đúng rồi, người phụ nữ kia là ai, Lục tổng đi cùng cô ấy sao?" Nói xong mang các cô đi lấy xe.
Mục đích của hắn, liếc một cái ai cũng nhìn ra được ý đồ, trợ lý Tô đi phía sau mắt nhìn Lục Vân Tạ. Lục Vân Tạ nhướng mày, chị cô đã nói với cô, tạm thời đừng cho ai biết mối quan hệ của hai người.
Trợ lý Tô hiểu ý đáp lại chính chủ một câu trả lời, "Cô ấy là tổng tài Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật. Công ty chúng ta muốn hợp tác với Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, vừa vặn cô ấy ở Tấn Thiên cho nên Lục tổng muốn cùng cô ấy lại đây."
"Cô ấy là tổng tài? Nhìn không ra tới a!" Trương Hổ cười mấy tiếng. Theo hắn nhận thức, tổng tài đều phải như Lục tổng không nóng giận nhưng uy quyền, thủ đoạn quả quyết, nữ nhân sấm rền gió cuốn. Còn Kỳ tổng mở họp còn làm việc riêng, mọi chú ý đều hướng lên người Lục tổng, thất thần, một chút ra dáng tổng tài cũng không có.
"Chính là chiếc xe này." Trương Hổ dừng ở lại bên chiếc xe màu đen phổ thông, xoay người đối với Nhị tiểu thư cùng trợ lý Tô nói, "Xe này đậu ở đây vào cuối tuần, hai người khởi động xe chú ý xăng còn bao nhiêu, khả năng phải đổ thêm xăng."
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Từ công ty về khách sạn khoảng cách không tính là xa, Lục Uyển Đình đem xe dừng ở cửa khách sạn, bảo Kỳ Thanh xuống xe trước còn cô đi tìm nơi đỗ xe. Đỗ xe xong Kỳ Thanh vẫn còn đứng ở cửa, không có lên lầu trước.
"Không phải gấp sao? Sao em không lên trước?" Lục Uyển Đình có chút nghi hoặc.
"Em chờ chị." Hai người chỉ còn có một tiếng ở bên nhau thôi, Kỳ Thanh không muốn lãng phí giây phút nào.
Hai người sóng vai đi vào thang máy đi đến phòng Kỳ Thanh.
Đồ vật cũng không nhiều lắm, đa số đều được đặt trong rương hành lý, chỉ cần thu thập một cái thì xong. Kỳ Thanh kéo khoá vali lại, Lục Uyển Đình cúi người giúp cô nâng hành lý đứng lên.
Khoảng cách giữa hai người giờ đây rất gần, Kỳ Thanh ngước mắt nhìn môi Lục Uyển Đình, nhớ lại nụ hôn lúc trên xe, trong lòng rung lên. Cô buông rương hành lý, nắm lấy mu bàn tay của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình theo bản năng rụt tay lại.
Tình huống có chút xấu hổ.
Sợ Kỳ Thanh hiểu lầm cô ghét Kỳ Thanh chạm vào cô, Lục Uyển Đình nhanh tay nắm lại mu bàn tay của Kỳ Thanh, nhìn cô cười ôn nhu, giống như không có việc gì xảy ra, "Đi thôi, chúng ta đến sân bay." Hành động rất tự nhiên giống như vừa rồi không có rụt tay lại.
Nói xong đẩy rương hành lý đi ra ngoài.
Kỳ Thanh nhìn bóng dáng cô, đột nhiên cười lên, "Lục tổng, nhìn chị thật giống con mèo nha."
Lục Uyển Đình đã đi ra tới ngoài cửa, nghe Kỳ Thanh nói giống mèo liền quay đầu lại hỏi, "Em có ý gì?"
Kỳ Thanh đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi lên ôm lấy eo Lục Uyển Đình ở bên tai nói, "Móng vuốt của mèo luôn nằm ở trên còn tay chị thì nhất định phải nằm ở trên em."
Cô nói chuyện cố ý đem cái gì gọi là tự trọng vứt đi, trêu đến Lục Uyển Đình mặt đỏ tai hồng, tâm loạn như ma.
Chị, nhất định phải nằm trên em.
Rõ ràng ý tứ nói chính là sự việc mới xảy ra, Lục Uyển Đình nhịn không được hiểu sai quay đầu muốn giải thích thì môi Kỳ Thanh đã áp lên hôn trên môi cô một cái, cười hớn hở, "Cảm ơn Lục tổng đã giúp em lấy vali."
Tay nắm chặt tay kéo vali nắm, Lục Uyển Đình không muốn để Kỳ Thanh đi "Em..." Em ngày mai hãy đi... lời nói đến miệng lại biến thành, "Nhanh lên, còn phải đuổi kịp chuyến bay."
Nói xong lập tức đi đến thang máy, giống như đang muốn trốn.
Trả phòng, Lục Uyển Đình đưa Kỳ Thanh ra sân bay, Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn Lục Uyển Đình, ánh mắt không dời đi nửa giây.
Đường dài như vậy, đảo mắt đã tới sân bay.
Lục Uyển Đình cùng Kỳ Thanh đi làm thủ tục check in, nhìn Kỳ Thanh đem chứng minh thư ra để kiểm tra đối chiếu. Cái suy nghĩ không muốn Kỳ Thanh đi ngày càng mãnh liệt.
Cũng may vẫn còn lý trí ngăn đi xúc động, chờ Kỳ Thanh làm thủ tục xong, Lục Uyển Đình đem vali trong tay đưa cho Kỳ Thanh "Đến nơi thì nhắn cho tôi."
Tiễn Kỳ Thanh đi, Lục Uyển Đình không có lập tức rời sân bay, cô đứng ở đại sảnh chờ đến lúc phát tin tức chuyến bay đã cất cánh. Cô mới rời đi.
Trên đường về, chỉ có một mình cô, Lục Uyển Đình lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào vị trí bên cạnh đã không còn người ngồi đó nữa. Từ trên đường đến sân bay, cô biết Kỳ Thanh luôn nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.
Có chút phân tâm... cô thiếu chút nữa đụng vào đuôi xe phía trước.
Lục Uyển Đình thắng xe gấp dừng lại, nhìn chiếc xe phía trước, đã không còn nhìn thấy đuôi xe, Lục Uyển Đình nắm chặt tay lái thở gấp, cũng may tốc độ xe không nhanh. Bằng không đã bị đụng xe.
Đèn đỏ chuyển xanh, Lục Uyển Đình điều chỉnh tốt trạng thái của mình, rồi cẩn thận lái xe đi.
Buổi chiều, tiếp tục mở họp.
Kỳ Thanh đi rồi, Lục Vân Tạ ngồi ở vị trí buổi sáng cô đã ngồi. Sau một tiếng mở họp, có người phát hiện so sánh Lục tổng buổi sáng quả thực quá ôn nhu, buổi chiều mới chân chính là mưa rền gió dữ mà nổi trận lôi đình.
Những người liên can mồ hôi ướt đẫm, vâng vâng dạ dạ mà cúi đầu. Bị mắng chửi nửa giờ sau, rốt cuộc mới có cơ hội thở.
"Cho các người mười phút chuẩn bị, báo cáo lại lần nữa các vấn đề của các bộ phận." Lục Uyển Đình bưng chén trà trong tầm tay lên uống, uống một ngụm nước rồi nói "Mười phút sau, nếu còn kiểu nói không có vấn đề gì thì trở về mà dọn dẹp chỗ ngồi, lập tức cút cho tôi."
Lục Vân Tạ đôi tay vòng lại, cười như thiếu nữ thanh xuân đến, nhìn Lục Uyển Đình không chớp mắt.
Chị cô phát giận đẹp dễ sợ.
Trợ lý Tô đã quen với sóng to gió lớn, trong cuộc họp sẽ ghi nhớ một số lưu ý trọng điểm đưa cho Lục Uyển Đình "Lục tổng, của chị."
Lục Uyển Đình tiếp nhận cuốn notebook đọc những ghi chú trong đó, đọc lướt qua rồi lại lật sang trang khác, mày cau chặt lại. Mấy người ngồi trong phòng họp thấy vậy, trong lòng bắt đầu run sợ, trợ lý Tô viết cái gì lại làm Lục tổng không cao hứng?
Bỗng nhiên, mày Lục tổng giãn ra, trong mắt có ý cười.
Điện thoại đặt trên bàn màn hình bỗng sáng lên, Lục Uyển Đình nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Thanh nhắn lại đây, trên mặt bao nhiêu phẫn nộ trong nháy mắt đều biến mất, trong ánh mắt lại trở nên nhu hoà.
Kỳ Thanh [Em đến rồi.]
Xem phản ứng của Lục tổng, mọi người nhìn nhau. Trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, xem ra là đối tượng kết hôn của Lục tổng.
Chỉ là ánh mắt ôn nhu này có chút quen thuộc, giống như buổi sáng đã nhìn thấy.
Tầm mắt mọi người dừng lại trên người Lục Vân Tạ. Đúng vậy ánh mắt đó đã từng xuất hiện, là buổi sáng đối với cái người ngồi đối diện với nhị tiểu thư, Lục tổng cười cũng ôn nhu như vậy, không chỉ có ôn nhu mà còn có cưng chiều.
Trước sau đều có liên quan, không thể không làm người ta nghĩ nhiều, cho nên người cùng Lục tổng kết hôn không phải là phó tổng Cận của Thêm Phong mà chính là quý cô lúc sáng kia.
Từ từ, không đúng a, buổi chiều lúc Lục tổng chưa đến, giám đốc hành chính Trương Hổ cùng bọn họ bát quái nói, quý cô buổi sáng kia chính là tổng tài Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, sắp tới có hợp tác chung với tập đoàn của bọn họ. Chỉ là quan hệ hợp tác thôi.
Lục Vân Tạ lén nhìn màn hình điện thoại của cô mà than thở, cầm lấy điện thoại mình gửi tin nhắn cho chị mình [Chị, lúc mở họp không cần với chị dâu em em tôi tôi đâu.]
Sao trước kia cô lại không phát hiện, chị cô lén lút nói chuyện yêu đương chứ.
Xe Kỳ Thanh đậu ở bãi đậu xe của sân bay, sau khi lên xe việc đầu tiên cô làm là nhắn cho Lục Uyển Đình.
Đợi hai giây sau, Lục Uyển Đình nhắn lại cho cô [Tôi đang họp.]
Được rồi, chị ấy đang họp, cô đây không quấy rầy.
Kỳ Thanh đem điện thoại đặt vào nơi đựng ly kế bên, không thấy được tin nhắn Lục Uyển Đình nhắn lại lúc sau, lập tức lái xe đi đến công ty, nhà cũng không về.
Đợi một phút, Kỳ Thanh không có nhắn lại, Lục Uyển Đình nhìn tin nhắn mình đã nhắn sau câu [Tôi đang họp.] là [Tôi nhớ em.], lặng lẽ mà rút tin nhắn lại.
Kỳ Thanh đến công ty, mới có thời gian nhìn di động một cái, nhìn khung thoại có một tin nhắn bị thu hồi, tò mò hỏi [Chị thu hồi lại tin nhắn gì vậy?]
Lục Uyển Đình đang nghe giám đốc tài chính báo cáo, nhìn tin nhắn của Kỳ Thanh, giơ tay vuốt nhẹ thái dương, mặt vô cảm mà hồi lại tin nhắn [Không có gì, không cẩn thận đụng phải, đã gửi qua mấy cái ký tự loạn]
Tính toán được thời gian Kỳ tổng trở lại, trợ lý Hoa sớm đã đứng bên cửa sổ chờ, nhìn xe Kỳ Tổng vào công ty, cười đến hai mắt thành hàng chỉ, như con samoyed thấy chủ nhân về. Chạy một mạch xuống lầu.
Kỳ Thanh từ trên xe xuống, trợ lý Hoa đã vội chạy tới bên người nói, "Kỳ tổng, chị trở về nhanh nha!"
Kỳ Thanh không tức giận, "Còn không phải do em đặt vé máy bay sớm sao?"Chứ nếu không làm sao mà cô nhanh trở về như vậy.
Đóng cửa xe, vừa đi vừa giao việc, "Thông báo bộ phận nghiên cứu hai mươi phút sau mở họp."