Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lục Vân Tạ đứng dậy muốn trốn đi, chưa bước được hai bước, cổ áo đã bị nắm lại, quay lại thấy ra rơi vào ma trảo của chị mình.
Lục Uyển Đình bắt cô lại, nhét ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn, ngữ khí lạnh lẽo như cấp trên giáo huấn cấp dưới, "Đã gửi tiểu thuyết gì?"
"Một chút tiểu thuyết hay ho." Lục Vân Tạ cười nịnh nọt, "Chị bận như vậy, không có thời gian xem tiểu thuyết đâu."
Công ty có nhiều sự việc như vậy, chị cô căn bản không có thời gian mà xem tiểu thuyết, cho dù có thời gian thì những tiểu thuyết đó không thích hợp với chị cô.
Đôi mắt Lục Uyển Đình liếc nhìn người trên ghế, tay phải Lục Vân Tạ đang nắm lấy điện thoại, tay trái thì cào lên mặt ghế, mỗi lần nói dối hay khẩn trương đều làm động tác này.
Lục Uyển Đình cúi người, khóe miệng lộ ra nụ cười uy hiếp, "Vân Tạ, nếu chị đi hỏi Kỳ Thanh, em ấy có thể sẽ gửi tiểu thuyết cho chị?"
Lấy quan hệ thê thê giữa hai người, nếu cô muốn mấy cái tiểu thuyết đó không phải việc khó.
Lục Vân Tạ chớp mắt lắc đầu.
Cô và chị dâu đã nói trước, không thể đem chuyện này nói cho chị cô biết, còn đem lịch sử trò chuyện cùng nhau xóa, tuy rằng việc này do cô lỡ miệng khai ra, nhưng phải tin tưởng nhau, Kỳ Thanh là người nói lời giữ lời, khẳng định sẽ không mang mấy truyện đó gửi cho chị cô.
Đúng, khẳng định là vậy.
"Chị, em đói bụng." Thấy chị mình nhìn cô không chớp mắt, cả người Lục Vân Tạ không được tự nhiên, nỗ lực nói sang chuyện khác, "Chị có muốn ăn cháo hải sản không? Em sẽ làm."
Lục Uyển Đình nhìn cô thờ ơ, Lục Vân Tạ lôi kéo tay cô nói, "Em học được từ chị dâu, chị dâu biết chị thích ăn cháo hải sản, mấy trước mới nấu."
Nhắc tới Kỳ Thanh, biểu cảm trên mặt Lục Uyển Đình ôn nhu lại, không đúng cô chưa từng được ăn qua cháo hải sản Kỳ Thanh nấu, Lục Uyển Đình sắc mặt trở nên âm trầm.
Không đợi cô hỏi, em gái đã giải thích, "Là do chị mấy đêm về khuya, không ăn được cháo chị dâu nấu thôi."
Trong lòng chợt đau, giống như có mấy ngàn sợi cước quấn lấy tâm cô, từng sợi từng sợi một cứa vào.
Mấy ngày nay, cô bận chuyện ở công ty, trước kia trong nhà chỉ có một mình cô, trở về lúc nào cũng được. Hiện tại, cô còn có Kỳ Thanh, về nhà trễ sẽ vẫn có Kỳ Thanh chờ cô.
"Chị, có phải chị thấy thật xót xa không?" Lục Vân Tạ nắm lấy tay cô, "Chị dâu ở nhà chờ chị cũng xót xa, có em thì không giống vậy, em sẽ cùng chị ấy chờ chị."
Đề tài vòng tới vòng lui là câu chuyện ăn ké nhà chị gái.
"Sẽ không, về sau sẽ không bận như vậy nữa." Lục Uyển Đình rút tay về, đem đề tài quay lại tiểu thuyết, "Em gửi cho Kỳ Thanh tiểu thuyết gì?"
Nhìn phản ứng lúc nảy của em gái cô quá kịch liệt, chắc chắn những cái tiểu thuyết kia có vấn đề.
Lục Vân Tạ lắc đầu, đánh chết cô cũng không dám nói, không nói cho chị mình biết cô gửi cho Kỳ Thanh là tiểu thuyết em chồng chị dâu, những cái bộ đó siêu thịt, đọc là làm nhiệt huyết của người ta sôi sục.
Nếu để chị cô biết cô xem loại tiểu thuyết này, liền sẽ biết, cái người em gái ngây thơ không hiểu chuyện đời này, kỳ thật là tay lái lụa.
Mà tay lái lụa này, còn đem chị dâu mang lên xe.
"Không nói thật à?" Lục Uyển Đình nhắm ngay điện thoại trong tay Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ gật đầu một cái, tay cô như chim bay trên mặt nước xẹt qua bắt trúng ngay con cá, xẹt qua người Lục Vân Tạ, lúc Lục Vân Tạ còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì điện thoại trong tay đã rơi vào tay chị gái mình.
Lục Uyển Đình lấy điện thoại của cô, giả vờ giọng điệu của cô nhắn cho Kỳ Thanh [Mấy cái tiểu thuyết trước gửi cho chị hay không, có muốn tôi gửi thêm mấy bộ nữa không?]
Kỳ Thanh đi xuống nhà ngồi ở phòng khác, vẻ mặt nghiêm túc mà cùng với lão Kỳ tổng nói chuyện công ty, nhận được tin nhắn của Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh cười như hoa.
Cô em chồng kiêu ngạo kia tới cầu cô a.
Kỳ Thanh [Có gửi nhiều đi nữa thì em cũng sẽ bị đưa về nhà ~]
"Chị, trả điện thoại lại cho em!" Lục Vân Tạ nhìn thấy nội dung trò chuyện khẩn trương vô cùng, giống như đang đứng ở trên sân thượng, sai lầm một cái liền ngã xuống đất, cô nhanh tay đoạt lại điện thoại.
Trước khi hai người lại nói ra cái gì, nhất điện phải cướp điện thoại về.
Không thể nào đoạt được, chị cô có thể tránh né dễ như trở bàn tay, cơ thể linh hoạt giống như một con cá.
Trong lúc quá trình giành giật, Lục Vân Tạ bị ép gắt gao, ngay cả cái xác điện thoại còn chưa chạm vào được.
Tuy rằng không cướp được điện thoại, nhưng chị cô cũng không thể nhắn tin tiếp được, Lục Uyển Đình chỉ cần soạn tin nhắn thì cô sẽ cản trở.
Lục Uyển Đình quay sang, thái độ phức tạp, Lục Vân Tạ cầu xin chị mình, "Chị, chị muốn cùng với Kỳ Thanh nói chuyện phiếm, thì dùng điện thoại của chị đi, dùng của em làm gì."
Cô nói như vậy thì chị cô đã trả lại điện thoại cho cô, Lục Vân Tạ nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt đảo qua màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Kỳ Thanh nhắn lại, cô ngây ngẩn cả người.
Trên màn hình có một cái tin nhắn rất chói mắt đến không thể chói hơn xuất hiện trước mặt cô, Kỳ Thanh nói, [Hơn nữa, em gửi mấy cái chuyện em chồng chị dâu, tôi không thích xem.]
Như tự vả vào mặt, vài phút trước cô còn thề ở trong lòng, Kỳ Thanh sẽ không lộ ra một từ nào, ai có thể nghĩ được, chị dâu cô đối với cô lại không phòng bị, nhanh như vậy đã làm chị cô biết.
Cái này chưa tính, Kỳ Thanh còn đem cốt truyện nào đó thảo luận, [Cái gì mà chị dâu với chị tôi hơn hai năm không có làm, loại chuyện này chị em mà nhìn thấy, sẽ hiểu lầm chúng ta.]
Hiện tại đã bị hiểu lầm, chị dâu tốt của tôi ơi.
Không khí lâm vào trầm mặc, một cổ xấu hổ trong khắp văn phòng, Lục Vân Tạ khẩn trương nuốt nước miếng không biết làm sao.
Một lát sau, Lục Uyển Đình mở miệng, "Em gửi cho Kỳ Thanh truyện em chồng chị dâu gì?" Lục Uyển Đình cảm giác trong nhà mình có một đại thảo nguyên, trên đại thảo nguyên đó có một con ngựa lao nhanh, chính là em gái của cô.
Tiêu rồi tiêu rồi, cái này không rõ.
Nhưng không rõ cũng phải nói cho rõ a.
Lục Vân Tạ ngoan ngoãn giao điện thoại ra, "Chị, em gửi chị dâu ít tiểu thuyết, không chỉ có chị dâu em chồng, còn có thầy trò, trọng sinh, Kỳ Thanh nói cái tiểu thuyết kia, em một chút nào cũng không biết, đều là bạn bè chia sẻ cho em, em không đọc đã gửi cho chị dâu."
Cô không chỉ không xem qua mà còn xem rất mùi mẫn.
Việc này không thể để chị cô biết.
Chị cô không tiếp nhận điện thoại, Lục Vân Tạ cầm lấy tay chị cô, đặt điện thoại vào đó, "Nếu chị không tin có thể hỏi chị dâu, em không có câu dẫn chị dâu a."
Lục Uyển Đình tin tưởng em gái cô và Kỳ Thanh không có quan hệ mờ ám gì, em gái cô từ nhỏ đã thích người chị này, thích nhất chính là đi theo cô, Lục Uyển Đình xoa xoa tóc, "Em đó, luôn gây rối, về sau làm mấy chuyện này, phải nói cho chị biết."
"Gì? Chị không tức giận a?" Lục Vân Tạ lấy điện thoại về bỏ trong túi, ôm lấy chị cười nói, "Chị, em biết ở trong lòng chị, em là số một."
"Em cảm thấy chị không giận sao?" Lục Uyển Đình cạn lời mà đẩy cô ra, sửa lại quần áo đã làm bị rối, "Việc này sẽ không dễ buông tha cho em."
"Không...không buông tha em?" Lục Vân Tạ bị dọa đến run chân, ánh mắt của chị cô hiện tại, thật đáng sợ.
Mặt trời đã xuống núi, khắp nơi đã vào đêm tối, tâm trạng của Lục Vân Tạ lúc này, cô cảm giác như cuộc đời của cô cũng đi vào con đường tối tăm.
Lục Uyển Đình ấn điện thoại nội tuyến của thư ký, hiện tại đã tan làm, nhưng cô chưa đi, cũng không nói cho bọn họ tan làm cho nên mấy thư ký và trợ lý đều đang chờ lệnh của cô.
Thư ký Phó tiếp điện thoại, Lục Uyển Đình mở loa ra nói, "Đến văn phòng của tôi."
Lục Vân Tạ còn chưa rõ chị cô muốn làm cái gì, Lục Uyển Đình đã dựa vào bàn làm việc nói, "Em không phải sắp tốt nghiệp muốn đến công ty sao. Bắt đầu từ ngày mai, trước tiên đi theo thư ký Phó làm quen với mỗi bộ phận, sau đó ở từng bộ phận mà làm, chị sẽ sắp xếp cho em."
"Chị, luận văn của em còn chưa làm xong." Lục Vân Tạ nhìn cô lúng túng, "Luận văn còn hơn hai mươi vạn tự chưa viết xong, em không có thời gian."
Lục Uyển Đình nhướng mày, "Chị là người từng trải, em có thời gian hay không, chị còn không biết rõ sao?"
Thư ký Phó gõ cửa, nghe Lục tổng mời vào, lập tức đẩy cửa vào, "Lục tổng, người tìm tôi?"
"Ừ." Lục Uyển Đình chỉ vào Lục Vân Tạ cười nói, "Bắt đầu từ ngày mai, em ấy đi theo cậu học tập công việc của thư ký, cậu mang theo con bé hướng dẫn cho tốt."
"Đi theo tôi?" Thư ký Phó sợ hãi, Lục nhị tiểu thư về sau sẽ là người cầm quyền tập đoàn Lục Thị, đi theo một cái thư ký nhỏ như hắn, lỡ như có đắc tội, về sau sợ không có trái cây mà ăn, nhưng nếu không hướng dẫn tốt hoặc làm Lục tổng không hài lòng, hiện tại kết cục cũng không tốt, thư ký Phó cẩn thận mà đề nghị, "Tôi cảm thấy, nhị tiểu thư vẫn nên do Lục tổng dạy bảo."
Lục Vân Tạ gật đầu mạnh, "Đúng vậy chị, chị để em đi theo chị đi." Nếu ngày mai cần thiết đến công ty, cô chỉ nghĩ muốn đi theo chị cô
Lục Uyển Đình quyết định thì sẽ không dễ thay đổi, cô nhìn thư ký Phó nói, "Cứ như vậy đi, ngày mai bắt đầu, trước đi theo cậu, cùng cậu một thời gian, sau lại đi cùng trợ lý Tô."
"Vâng, được." Thư ký Phó chỉ có thể đáp ứng, "Lục tổng, còn có việc gì khác nữa không?"
"Không có, chỉ vậy thôi. Bảo mọi người tan làm đi, lát nữa tôi cũng đi rồi."
Thư Ký Phó đi rồi, tâm Lục Vân Tạ rất lạnh, thấy chị cô cười như không cười, Lục Vân Tạ dùng kỹ năng quen dùng —— làm nũng.
Cô ôm lấy cánh tay Lục Uyển Đình, mềm mại nói, "Chị, em đến công ty để hỗ trợ chị, chị không cho em đi theo chị, vậy em không đến công ty."
Không đến công ty này, cô còn muốn đến công ty Kỳ Thanh.
Lục Uyển Đình liếc mắt một cái biết được ý đồ của em gái mình, đẩy Lục Vân Tạ ra, "Đừng có nghĩ đến việc đến công ty Kỳ Thanh, chỉ cần chị nói một câu, em đừng hòng vào được công ty em ấy."
Lục Uyển Đình quay sang nhìn về két sắt ở một góc kia, cái két sắt kia bên trong chính là hợp đồng chuyển nhượng, mặt trên còn có chữ ký và con dấu của Kỳ Thanh.
Cô bỗng nhiên hiểu rõ, lúc trước vì sao Kỳ Thanh lại muốn mang cổ phần chuyển qua cho cô.
Đây là một loại tín nhiệm hay là một loại bày tỏ tình yêu.
Lúc trước, Kỳ Thanh tìm đến cô, chính là lấy bản thân ra đổi lấy công ty không bị thu mua.
Lục Vân Tạ còn lải nhải làm nũng. Lục Uyển Đình nhìn két sắt mà nhớ đến Kỳ Thanh, thất thần hỏi một câu, "Em thích tôi từ lúc nào?"
Lục Vân Tạ sửng sốt "Chị? Chị nói cái gì?" Cô nhớ lại lời lúc nãy nói lại "Chị em hỏi thích chị từ lúc nào sao?"
Cô đi qua hùng hổ ôm, đem chị cô ôm chặt vào lòng nói, "Em từ nhỏ đã thích chị nha, chị chính là tấm gương của em, chị là..."
Lục Uyển Đình cười lắc đầu "Chị không hỏi em."
Cô hỏi, là Kỳ Thanh cơ.