Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông Phương Quận chúa là cháu gái của Hoàng hậu, biểu muội của Thái tử. Trước khi xuất giá, nàng ta rất được sủng ái ở kinh thành, ngày ngày giống như một con chim trĩ lộng lẫy, nghênh ngang khoe mấy cái lông đuôi đẹp đẽ khắp nơi.
Trước khi thành thân, ta và nàng không biết đã giao đấu bao nhiêu lần.
Trên đầu nàng bây giờ vẫn còn một vết sẹo, đó là do ta dùng chén trà ném vào. Tất nhiên, ta cũng chịu thiệt thòi bởi nàng. Có lần nàng dẫn theo bốn, năm tên gia đinh chặn ta trong một con hẻm và đánh ta.
Hôm đó, chân của ta bị nàng đánh gãy, nằm dưỡng thương ba tháng liền. Khi chân vừa khỏi, ta cùng nhị tẩu đến tìm nàng báo thù, khiến nàng phải trốn trong nhà suốt nửa năm không dám ra ngoài.
Dù là ở bất kỳ buổi tiệc lớn nhỏ nào trong kinh, có ta thì không có nàng, có nàng thì không có ta. Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải cân nhắc. Dù sao, phụ thân ta là Thủ phụ, đệ tử khắp nơi, điều quan trọng nhất là người có mối quan hệ rất tốt với Thánh thượng. Hoàng hậu nương nương dù có thiên vị, cũng không dám công khai.
Mâu thuẫn giữa ta và Đông Phương Quận chúa bùng nổ lớn nhất khi Thánh thượng ban hôn cho ta và Tấn Vương. Nàng thích Tấn Vương, từ khi mười tuổi đã đuổi theo chàng khắp nơi. Hoàng hậu cũng có ý định ban hôn cho nàng và Tấn Vương, muốn dùng cuộc hôn nhân để trói buộc chàng.
Nhưng không ngờ, Tấn Vương lại cầu Thánh thượng ban hôn cho ta và chàng. Nghe nói Đông Phương Quận chúa tức giận đến nỗi đập phá hết đồ đạc trong một gian phòng, sau đó lao đến nhà ta đòi quyết đấu.
Ta và nhị tẩu hai người đánh một, ném nàng ra ngoài.
Ta gả cho Tấn Vương, ban đầu không mấy hào hứng, vì lúc đó ta và chàng không quen thuộc lắm, đơn giản là vì chàng nói chàng thường xuyên không ở nhà, ta gả qua sẽ không có ai quản, chắc chắn sẽ tự do thoải mái hơn ở nhà.
Nhưng sau khi Đông Phương Quận chúa gây chuyện, ta hoàn toàn vui vẻ, thậm chí còn mong chờ cuộc hôn nhân này hơn.
Từ đó, Đông Phương Quận chúa trở nên im lặng. Trước khi ta và Tấn Vương thành thân, nàng đã gả đi nơi khác. Bốn năm không gặp, không biết nàng đã thay đổi như thế nào.
“Ta có đẹp không?” Ta vuốt lại mái tóc.
Tấn Vương gật đầu khẳng định, “Tiên nữ!”
Ta phất tay cho chàng lui xuống, chàng cảm động mà về phòng nằm giả vờ chết.
Đông Phương Quận chúa vẫn như xưa, mặc đồ hoa hoè hoa sói, rất chói mắt, nhưng nhan sắc và tinh thần rõ ràng không còn tốt như thời còn làm tiểu thư, đặc biệt là đôi quầng thâm dưới mắt, lớp phấn dày cũng không che nổi.
“Hừ, ngươi vẫn chưa chết à, thật đáng tiếc.” Đông Phương Quận chúa vừa nhìn thấy ta liền đánh giá từ trên xuống dưới, “Ta vốn định đốt pháo ăn mừng cơ.”
“Giờ đốt cũng chưa muộn, mừng ta sống tốt.” Ta đáp.
“Ngươi mơ à” nàng tiến lên, định đẩy ta ra, “Ta muốn vào thăm Vương gia, tránh đường đi.”
Tất nhiên, ta không đời nào để nàng vào.
“Phu quân của ta, mà ngươi còn muốn nằng nặc muốn làm thiếp? Cũng được, quỳ dập đầu trăm cái, ta sẽ suy xét.”
“Phu quân của ngươi?” Nàng cười lớn, kiêu ngạo lấy từ trong tay áo ra một phong thánh chỉ, vung trước mặt ta, “Thánh thượng ban hôn cho ta và tam biểu ca, ngươi nhìn cho kỹ, bây giờ chàng là phu quân của ta.”
Quả thật là thánh chỉ ban hôn.
Đông Phương Quận chúa đẩy mạnh ta rồi chạy vào phòng, ta theo sau, thấy nàng đã nắm tay Tấn Vương, nhìn ta đầy khiêu khích.
“Tống Ngọc, ta nói cho ngươi biết, trên đời này chỉ có ta mới thật lòng yêu tam biểu ca, chỉ có ta mới cùng chàng chia ngọt sẻ bùi. Ta sẽ không bao giờ như ngươi, giả chết rồi bỏ rơi chàng.”
Tấn Vương ngay khi nàng vừa chạm vào tay, đã hất mạnh nàng ra, ngay sau đó bật dậy, nhảy xuống giường, trốn sau lưng ta.
“Phu nhân, ta đã tự bảo vệ mình rất tốt.”
“Làm tốt lắm, nếu để loại người này chạm vào, tay cũng đừng giữ lại nữa.”
Tấn Vương gật đầu.
Đông Phương Quận chúa ngồi dưới đất, phản ứng đầu tiên không phải là giận dữ vì bị Tấn Vương đẩy ngã, mà là vui vẻ nói, “Tam biểu ca, chàng tỉnh rồi, thật là tốt quá!”
Tấn Vương không cảm động, chàng nghiêm mặt nói, “Sau này nếu không có sự cho phép của ta, ngươi không được phép vào Vương phủ.”
“Tam biểu ca, chàng đừng để nàng lừa, thời gian chàng hôn mê, đều là ta chăm sóc. Thánh thượng cảm động nên mới ban hôn cho ta và chàng.” Nàng nói, rồi chỉ vào ta, “Tống Ngọc, đưa thánh chỉ ban hôn cho tam biểu ca xem.”
Ta nhíu mày, đầy vẻ khó hiểu, “Thánh chỉ gì? Ta có thấy gì đâu.”
“Ý ngươi là gì?” Đông Phương Quận chúa nhìn quanh không thấy thánh chỉ, tức giận chỉ vào ta, “Ngươi giấu nó ở đâu rồi?”
Ta liếc mắt, “Ta đâu phải tổ tông của ngươi, đồ của ngươi ta phải giữ hộ sao? Huống hồ, Vương gia đã có ta, Thánh thượng sao lại ban hôn cho các ngươi?”
“Đông Phương, ngươi có phải bị loạn trí rồi không, hoang tưởng à!”
Tấn Vương phụ họa gật đầu.
Nàng nghĩ ta sẽ sợ thánh chỉ mà nâng niu, giữ gìn như báu vật. Đúng là ngu ngốc, gả một lần rồi mà vẫn chưa học khôn.