Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 9: Mặt người dạ thú
Tôi giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui về sau một bước, sau lưng giống như đụng vào bức tường thịt, không đợi tôi phản ứng, cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo tôi.
“Dọa cô sao?” Bàn tay của anh vuốt ve cơ thể tôi dọc theo làn váy ngay sau đó tiến sâu vào bên trong. Hơi thở ấm áp phà bên tai, một nụ hôn nhàn nhạt rơi trên cổ tôi. . . . . .
Nghe ra giọng nói của anh, tôi run rẩy nhắm mắt lại, chờ đợi một màn hành hạ giống như sáng nay, chỉ hy vọng lần này kết thúc nhanh một chút là được rồi.
“Đói bụng chưa?” Anh khẽ cắn vành tai của tôi, hỏi tôi cứ như trêu đùa.
“Anh hỏi tới phương diện nào?” Tôi học theo giọng điệu của anh, trêu đùa ngược lại.
Anh khẽ cười, không nhanh không chậm rút tay về, theo thói quen đặt bên hông tôi, khuôn mặt tiến gần tới tôi: “Tôi nghĩ là cô đang đói bụng, ăn một chút gì rồi tiếp tục!”
Mượn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến, tôi nhìn khuôn mặt mờ ảo của anh, như có thể cảm giác, ánh mắt thâm sâu của anh đang truyền tín hiệu về phía tôi, cả căn phòng tràn ngập hơi thở mập mờ.
Tôi nhíu chặt mày, tại sao dục vọng của người đàn ông này lại mạnh mẽ đến vậy? Hồi sớm gặp mặt đã làm chuyện đó, hiện tại lại. . . . . .
“Tới đây!” Anh đi tới cạnh bàn, ga lăng lịch sự kéo ghế ra, mời tôi ngồi xuống.
Tôi đi tới ngồi xuống, anh sải bước tới bên kia bàn, ngồi xuống đối diện.
Anh vỗ tay mấy cái, cửa phòng được mở ra, một người ngoại quốc mặc đồng phục làm việc đẩy theo chiếc xe đựng thức ăn đi vào.
“Muốn ăn cái gì? Món ăn nước Pháp, món ăn nước Đức. . . . . . Hoặc là, cô muốn ăn món Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông …?” Anh hỏi tôi.
“Món nào cũng được, tôi không kén ăn.”
Anh suy nghĩ một lát, dùng ngôn ngữ Pháp tôi nghe không hiểu trao đổi vài tiếng, đầu bếp gật đầu liền có phần beefsteak thơm ngon đem tới bàn ăn của tôi.
Thật sự tôi rất đói bụng, cầm lên dao nĩa lên ăn ngay lập tức.
“Dùng với rượu vang đỏ 1982, mùi vị sẽ ngon hơn, cô nếm thử xem sao.” Khóe miệng anh cong lên, rót ly rượu đưa cho tôi, chẳng quan tâm tới cách ăn thiếu lịch sự của tôi.
“Cám ơn.” Tôi nhận lấy ly rượu đỏ, nhấp môi một miếng.
“Cô mới vừa ở bệnh viện ra?” Anh đột nhiên hỏi.
“Vâng.” Tay cầm dao nĩa của tôi hơi khựng lại, sau đó tiếp tục cắt miếng thịt bò.
“Là bởi vì tôi quá mạnh bạo?” Thời điểm nói câu này, trên mặt anh mang theo nụ cười trêu chọc.
Chương 10: Tôi quá mạnh bạo.
Thiếu chút nữa tôi đã cắt vào tay, tôi ngẩng đầu lên, trong lòng âm thầm liếc anh một cái, rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ gì! Đầu óc không thể nghiêm chỉnh một chút sao?
“Tôi không có yếu đến vậy!”
“Vậy sao?” Khóe môi anh dâng lên nụ cười, cười như không cười. nhìn tôi: ngược
Tôi bị anh nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, thật sự chịu không nổi: “Anh có thể đừng dùng ánh mắt háo sắc đó nhìn tôi được không!”
“Háo sắc?” Anh mỉm cười, cười vô lại cực kì không đàng hoàng: “Lần đầu tiên có người phụ nữ hình dung về tôi bằng hai chữ này, đủ thẳng thắng, tôi thích thế!”
Đây có được gọi là bị coi thường không?
Tôi không còn lời nào để nói, không quan tâm đến thái độ của anh, càng không muốn đối diện ánh mắt háo sắc của anh, không thể làm gì khác là cố gắng cúi đầu thấp hơn!
Không khí có phần kì lạ, tôi cảm thấy ánh mắt háo sắc của anh đang nhìn tôi từ trên xuống dưới, thậm chí còn dừng lại ở một vị trí trên cơ thể tôi, cuối cùng, tôi không nhịn được, ngẩng đầu nhìn anh một cái, tôi dõi theo ánh nhìn của anh, lúc này mới phát hiện, hôm nay tôi mặc chiếc đầm cổ chữ V!
Do động tác cắt thịt bò, nên cảnh xuân trước ngực lộ ra bên ngoài, tôi vội vã chỉnh lại cổ áo.
“Thân thể của cô rất đẹp, thật sự rất ít phụ nữ có thể hấp dẫn được tôi, cô là người thứ nhất.” Anh cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp, ánh mắt nhìn về tôi, vẫn nhìn trắng trợn như vậy, không chút che giấu sự quyến luyến đối với cơ thể của tôi.
“Anh ——” Tôi vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, vị đầu bếp còn đứng bên cạnh, anh không thể nói chuyện khiêm tốn một chút sao? Mặc dù, có vẻ vị đầu bếp không hiểu tiếng Trung, nhưng lời nói như vậy, sao có thể tùy tiện nói ra chứ?
Hình như anh nhận ra sự lo lắng của tôi, quay sang nói vài câu tiếng Pháp với vị đầu bếp bên cạnh.
Đầu bếp rất lễ phép gật đầu một cái, đẩy xe đi ra ngoài.
Cửa mới vừa khép lại, tôi lập tức nói với anh: “Sau này, đừng nói với tôi những lời như thế có được không?”
“Tôi chỉ khen cô thôi.”
“Tôi không cần lời khen của anh!” Tôi hơi tức giận, giọng nói cũng có phần lớn tiếng, nghĩ đến mình còn đang cầu xin anh, hít sâu một hơi, đè thấp giọng nói: “Tôi không thích nghe những lời đó! Cũng không quen được khen ngợi!”
Khen kỉểu đó, khiến tôi cảm thấy rất nhục nhã!
Anh mấp máy môi không nói lời nào, trên mặt vẫn phóng túng nhữ cũ, cười như không cười.
Tôi chịu hết nổi, đột ngột đứng dậy: “Tôi vào phòng rửa tay trước, xin phép vắng mặt một lát!” Nói xong, liền đi tới phòng vệ sinh.
Đóng cửa phòng vệ sinh, tôi liên tục hít sâu, cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng!