Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Nga." Đồ Thập Mị có lệ đáp lại, lời nói của tỷ tỷ, khiến người nghe không vui.
"Thập Muội!" Đồ Cửu Mị nhìn thấy muội muội không ngay mặt đáp lại, có chút nóng lòng.
"Qua vài ngày nữa liền cho ngươi theo nàng trở về." Đồ Thập Mị tránh nặng tìm nhẹ hơn nữa ngữ khí lãnh đạm, dày vò hết ngày hôm nay thì mặc kệ Lý Trì Nguyệt đi, nàng cũng không có nhiều tâm tư để hao trên người Lý Trì Nguyệt.
"Thực sự?" Đồ Cửu Mị vừa nghe, đại hỉ, cho rằng muội muội quyết định không dày vò phu nhân nữa.
Đồ Thập Mị gật đầu, nói dối cái gì thì hiện giờ đối với nàng mà nói hoàn toàn không có gánh nặng.
"Ta đã biết Thập Muội tốt với ta nhất." Đồ Cửu Mị yên tâm ôm lấy thân thể Đồ Thập Mị, hài lòng nói.
Đồ Thập Mị nhàn nhạt mỉm cười.
"Trì Nguyệt, ngươi không sao chứ, có cần truyền ngự y hay không." Lý Minh Nguyệt nhìn sắc mặt Lý Trì Nguyệt tái nhợt liền có chút lo lắng, muội muội này từ nhỏ đã là ấm sắc thuốc, mấy năm gần đây thân thể mới khá lên, nhưng vẫn luôn làm cho người ta không yên tâm.
"Thân thể không sao." Lý Trì Nguyệt lắc đầu cự tuyệt.
"Nếu không phải thân thể khó chịu, vậy nhất định là trong lòng, nàng đã nói gì với ngươi?" Lý Minh Nguyệt mở miệng hỏi.
Lý Trì Nguyệt không đáp, ngũ công chúa cùng Đồ Thập Mị đi cùng một thuyền, nếu như để nàng biết Đồ Thập Mị đưa ra điều kiện như vậy ngũ công chúa còn ước gì nàng lập tức khuất phục Đồ Thập Mị, nàng vốn là không muốn khuất phục Đồ Thập Mị lại càng không muốn bị áp bức mà khuất phục như vậy. Có thể bản thân Lý Trì Nguyệt chưa từng phát hiện, bản thân nàng trời sinh mang huyết thống hoàng thất luôn cảm thấy bản thân ưu việt, sâu trong nội tâm vẫn xem nhẹ cùng miệt thị Đồ Thập Mị xuất thân bình dân thậm chí đối với Đồ Cửu Mị nàng vẫn cảm thấy bản thân là người ưu việt hơn. Nhưng hôm nay, Đồ Thập Mị dùng Đồ Cửu Mị là người cùng huyết thống với nàng ta đến áp bức Lý Trì Nguyệt muốn nàng cúi đầu khuất phục trước người nàng từng coi thường, bảo Lý Trì Nguyệt tâm tính cao ngạo làm sao dễ dàng cúi đầu. Sau khi Lý Trì Nguyệt ý thức được điểm ấy nàng không thể không thừa nhận Đồ Thập Mị đi một nước cờ rất cao.
"Nàng muốn cho Đồ Cửu Mị thị tẩm?" Lý Trì Nguyệt mặc dù không nói nhưng Lý Minh Nguyệt cũng có thể đoán được đại khái.
Lý Trì Nguyệt nghe đến hai chữ thị tẩm trong lòng liền bị đâm một cái, phiền muộn càng sâu, Lý Minh Nguyệt nhìn thấy phản ứng của Lý Trì Nguyệt biết biết bản thân đoán đúng rồi.
"Ta nghĩ, Đồ Thập Mị ngược lại cũng không phải nhất định muốn giữ Đồ Cửu Mị lại trong cung, dụng ý của nàng đại khái chính là muốn cho ngươi khuất phục, ngươi đi cầu xin nàng, có thể nàng sẽ để Đồ Cửu Mị trở về với ngươi." Lý Minh Nguyệt khuyên bảo, đối với tâm tính của Đồ Thập Mị nàng vẫn có chút hiểu biết.
"Sĩ khả sát, bất khả nhục." Lý Trì Nguyệt kiên quyết cự tuyệt, nàng thế nào cũng ném không được cảm giác khuất nhục này, nàng hận thấu cảm giác bất lực lúc này.
"Đã như vậy, liền buông tha Đồ Cửu Mị là lựa chọn đơn giản nhất." Lý Minh Nguyệt dĩ nhiên biết tâm tính của Trì Nguyệt rất cao ngạo, sinh tử đối với người thường xuyên giằng co giữa ranh giới sinh tử như Trì Nguyệt căn bản không phải vấn đề lớn, nhưng nếu muốn Trì Nguyệt khom lưng uốn gối đại khái cũng khó khăn như muốn Lý Lăng Nguyệt khom lưng uốn gối, có người thà rằng kiêu ngạo mà chết đi cũng không muốn sống cẩu thả.
Lý Trì Nguyệt nghe được Lý Minh Nguyệt nói như vậy đau đớn nhắm mắt lại, không phải nàng chưa từng nghĩ buông bỏ Đồ Cửu Mị, nhưng nàng vừa nghĩ đến buông bỏ Đồ Cửu Mị trong lòng sẽ đau đớn không ngớt, không muốn, nàng chưa bao giờ không đành lòng như vậy.
"Cá cùng tay gấu cho đến bây giờ cũng không thể có cả hai, chính ngươi có thể hiểu rõ." Lý Minh Nguyệt nói những lời này xong cũng không nói nhiều nữa, nếu không phải đau lòng Trì Nguyệt thì nàng một câu cũng sẽ không nói.
Lý Trì Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại, trước đây đã từng cảnh cáo bản thân không thể dùng tình quá mức đối với một người, nếu không lúc mất đi sẽ đau giống như trong lòng bị cắt mất một miếng thịt, tựa như lúc này phải từ bỏ Đồ Cửu Mị, so với năm đó lúc con mèo nàng nuôi chết đi đau đớn hơn rất nhiều, nếu như nói con mèo đó chỉ là trong lòng bị nhéo một cái thì lúc này chính là trong lòng bị đâm dao dao, đau đến là người ta không thể chịu được.
Thời gian càng lúc càng gần giờ hợi, ngực Lý Trì Nguyệt vừa đau lại khó chịu, đau đến nàng khó có thể chịu được, trên mặt càng không có huyết sắc, theo trong lòng khó chịu lựa chọn vốn dĩ đã kiên định càng lúc càng dao động, lại càng thêm khó chịu.
"Ngươi nên dùng bữa đi, bất quá một nữ nhân mà thôi, tội gì khiến bản thân phải chịu dày vò như vậy, nếu đã lựa chọn kiêu ngạo thì nên bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, nếu không sẽ khiến Đồ Thập Mị chê cười, còn không phải đúng ý nàng sao?" Lý Minh Nguyệt cho người mang cơm nước đến, sắc mặt Lý Trì Nguyệt tái nhợt, dáng vẻ lung lay sắp đổ khiến nàng nhìn thấy có vài phần không đành lòng.
Lý Trì Nguyệt nhìn bóng đêm bên ngoài, giờ hợi cũng sắp đến rồi, nếu như theo quy tắc lúc này Đồ Cửu Mị đang tắm rửa thay y phục, vừa nghĩ đến Đồ Cửu Mị thiên kiều bá mị bị người khác chiếm đoạt, Lý Trì Nguyệt liền cảm thấy không thở nổi, nàng vô cùng chán ghét bản thân, đã quyết định từ bỏ Đồ Cửu Mị nhưng trong lòng tất cả đều là khó chịu. Có thể là tiềm thức bất mãn đối với quyết định bản thân, Lý Trì Nguyệt tâm tình hậm hực giống như phát điên, nàng đập vỡ tất cả những đồ vật trong phòng, thậm chí bàn tay cũng bị mảnh vỡ bình hoa làm bị thương, nhưng nàng vẫn không cảm nhận được nửa điểm đau đớn.
Lý Minh Nguyệt nhìn thấy Lý Trì Nguyệt không khống chế được bản thân, trong lòng thở dài, nàng nhìn Trì Nguyệt trưởng thành, Trì Nguyệt luôn luôn bình tĩnh tự giữ sẽ vì một người mà như vậy thực sự chưa từng xảy ra, Đồ Cửu Mị thật sự đã đi vào Trì Nguyệt, nàng biết trong lòng Trì Nguyệt hẳn là đã có lựa chọn khác, chỉ là còn thiếu một lý do thuyết phục bản thân thay đổi lựa chọn mà thôi.
"Nếu luyến tiếc, luyến tiếc thì đi đoạt về, thanh cao cùng kiêu ngạo có ích lợi gì? Năm đó, chúng ta cũng phải khúm núm nịnh nọt lấy lòng Hoàng Hậu cùng công chúa Lý Lăng Nguyệt, để phụ vương cảm thấy chúng ta hiểu chuyện mới có thể có được càng nhiều sủng ái. Khi đó kiêu ngạo có là gì, ngạo khí có là gì, huyết thống hoàng thất có là gì, trong hoàng thất, mệnh có thể tự phụ so với bất cứ ai, nhưng cũng có thể thấp kém hơn bất cứ ai, theo ý ta, sự kiêu ngạo lớn nhất chính là sống, hơn nữa là có được thứ bản thân muốn." Lý Minh Nguyệt mở miệng, nàng vẫn cảm thấy làm người đạt được thứ mình chân chính mong muốn mới là thắng lợi, còn lại tất cả đều có thể không màn, kết quả mới là quan trong nhất, quá trình như thế nào cũng không trọng yếu, cho nên nàng chưa bao giờ đem kiêu ngạo cùng nguyên tắc để vào mắt. Năm đó nàng không thèm để ý mà khúm núm lấy lòng mẹ con Lý Lăng Nguyệt, nhưng Lý Lăng Nguyệt cũng không cảm kích, dáng vẻ cao cao tại thượng khiến người ta sinh ghét.
"Tỷ tỷ, đa tạ ngươi thay ta tìm một lý do, cho dù không có lý do gì ta nghĩ ta vẫn sẽ luyến tiếc nàng, thật ra ta sợ đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì có một người khiến ta luyến tiếc như vậy, cũng có thể cho ta sinh ra tâm tình cường liệt như vậy, chứng minh ta còn sống, ấm áp mà sống, tuy rằng trong lòng vẫn vô cùng không cam lòng bị người áp bức." Thật ra trong lúc Lý Trì Nguyệt đập phá những thứ trong phòng nàng đã biết ý nghĩa của hành động này, bởi vì khuất phục mà mang đến không cam lòng, cần phát tiết, sau khi phát tiết xong nàng hiểu rõ trong lòng bản thân lựa chọn thế nào.
"Nàng đáng giá cho ngươi khuất phục, ngày khác, sau khi ngươi nhìn thấy Lý Lăng Nguyệt bị nàng hạ nhục có lẽ trong lòng ngươi sẽ dễ chịu rất nhiều." Lý Minh Nguyệt khuyên giải an ủi, chí ít Lý Minh Nguyệt tin tưởng vững chắc có một ngày như vậy.
Lý Trì Nguyệt nở nụ cười không có độ ấm, sau đó xoay người bước nhanh đến trong điện của Đồ Thập Mị, sắp đến giờ hợi rồi.