Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay, Lý Ánh Tương phải rời đi sao?
Khang Mộc Vân cũng không biết chính mình đang trốn tránh điều gì, sáng sớm nàng đã tới hậu viện. Tối hôm qua, Quý Duy Lễ không biết vì sao, lại muốn nàng nhiều lần như vậy, lúc nhiệt liệt ôn nhu, lúc lại bá đạo cuồng dã, chỉ mới nghĩ tới đây, người nàng phút chốc nóng bừng lên, mặt cũng vì vậy mà đỏ ửng. (Kat: ha ha, tỷ thông cảm, bị cấm vận mí hum roài mừ.)
Không nên nghĩ nữa ah, lúc này cũng đã giữa trưa, Lý Ánh Tương đã đi rồi sao? Có lẽ bởi vì quá khẩn trương lo lắng, nàng không tự giác mà ôm chặt con thỏ nhỏ trong lòng. Con thỏ nhỏ không thoải mái, giãy dụa thoát khỏi cái ôm của nàng, nhảy từ trên lòng nàng xuống, hướng phía bên kia đình viên mà chạy tới.
Nàng vội vàng đuổi theo, ngồi xuống ôm lấy con thỏ nghịch ngợm, sau liền đứng thẳng dậy. Khi ngước lên, nàng mới phát hiện nơi này cách phòng khách ở Tây Sương không xa …
Nàng do dự trong chốc lát, ôm con thỏ đi tới.
Đi tới phía trước phòng khách, nàng có chút ngượng ngùng đẩy cửa mà vào, nếu người chưa đi mà nàng xông tới đây thì thật là xấu hổ nhá.
Nàng đi đến bên cửa sổ, vụng trộm nhìn xem, không ngờ lại nhìn thấy Lý Ánh Tương đem một gói bột phấn màu vàng bỏ vào chén trá trước mặt, nàng ta muốn làm cái gì?
Trong phòng, Lý Ánh Tương thực khẩn trương, nàng ta hít thật sâu, trong lòng liên tục trấn an chính mình, không có việc gì. Nàng ta đã gọi người đi thỉnh Quý Duy Lễ tới đây, tính toán canh giờ, trưởng bối của Quý gia cũng sắp trở lại. Nếu lúc này nàng uống xong chén rượu độc này, chỉ cần uống một ngụm nhỏ, dược liệu trân quý và đại phu đều có sẵn ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không thể chết được. (Kat: ta thấy trình xảo trá của mềnh hem cóa bằng mụ nì a *tự kỷ trong giây lát*)
Ngay lúc nàng ta vừa nâng chén rượu, ngửa đầu định uống thì đột nhiên có một lực đẩy vọt tiến vào, một phen hất tung chén rượu trên tay nàng. Bàn trà trong phút chốc bị chấn động, bụi khói màu vàng như sương phảng phất bay ra, mặt bàn cũng ngay lập tức bị ăn mòn, nàng ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bật dậy lùi lại.
Khang Mộc Vân cũng bị dọa đến, trực giác của nàng cũng cảm thấy bột thuốc này có vấn đề, không nghĩ tới lại đáng sợ như vậy. Một lúc sau định thần lại, nàng hầm hầm nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Ánh Tương, "Ngươi điên rồi à, ngươi muốn chết sao?"
Lý Ánh Tương không thể ngờ người ngăn cản nàng ta lại là Khang Mộc Vân, nàng ta phẫn hận nghiến răng nói, "Ta không thể muốn chết được sao? Ta không muốn rời đi, Duy Lễ lại muốn ta đi, ta muốn làm cho hắn phải áy náy cả đời!"
"Ngươi sao có thể nghĩ đến làm chuyện như thế?" Khang Mộc Vân không thể tin nổi "Nguyên bản ta vẫn tưởng muốn thành toàn cho ngươi cùng phu quân, nhưng ta thật sai lầm rồi, ngươi rất ích kỷ, ngươi chỉ biết nghĩ tới bản thân mình!"
"Ta chỉ để ý chính mình? Ngươi có biết có biết bao nam nhân si mê ta? Ta là thiên hạ vô song đại mỹ nhân, ai mà lại không muốn ta …" (Kat: bà này mắc chứng tự kỷ trầm trọng còn hơn ta)
"Vậy ngươi đi tìm mấy nam nhân đó a, làm gì cứ bám theo phu quân của ta?" Khang Mộc Vân không thể kìm được, nổi trận lôi đình.
Sắc mặt Lý Ánh Tương phút chốc khó coi, "Ngươi biết cái gì! Nếu không phải hắn xuất thân tốt, là quý tử của Quý gia giàu có, thì trên đời này có nữ nhân nào muốn yêu hắn, muốn có một vị hôn phu tàn phế?"
"Có! Ta sẽ, ta sẽ thương chàng!"
"Ngươi đừng tự dối mình, chúng ta đều là nữ nhân, ai muốn gả cho một kẻ tàn phế? Lúc xuất môn không tránh khỏi bị người ta chỉ trỏ, không chừng còn bị người ta đánh đồng, bị ánh mắt mọi người chán ghét coi thường, như thể chính mình cũng là kẻ tàn phế vậy!"
Tả một câu tàn phế, hữu một câu tàn phế, chính bởi nàng ta, bởi nữ nhân nông cạn này mới làm cho Quý Duy Lễ tự ti đến vậy!
Khang Mộc Vân bị chọc giận, lớn tiếng "Thật là nông cạn, nhưng ta và ngươi hoàn toàn không giống nhau. Hơn nữa, phu quân không phải tàn phế. Chàng ôn như, thiện lương, kiên cường. Chàng bác học tinh thông, hiếu thuận. Ưu điểm của chàng ta nói ba ngày ba đêm cũng không hết." Nói một thôi một hồi, nàng dừng lại hớp hơi rồi lại tiếp tục tức giận nói "Mấy ngày nay, ta đối với ngươi nhân nhượng, đơn giản là muốn thành toàn cho ngươi cùng phu quân. Nhưng tâm địa ngươi thật rất xấu, ta không bằng lòng, cũng sẽ không nguyện ý thành toàn. Muốn ta đồng ý cho ngươi gả vào Quý gia, trừ khi là cây vạn tuế ra hoa! Hừ, thật tức chết ta mà!"
"Nha! Nói được như vậy thật tốt quá!"
Nàng mới vừa nói xong, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay và lời trầm trồ khen ngợi của Quý Tinh Tinh, hơn nữa tiếng vỗ tay nghe rất nhiệt liệt, giống như không chỉ có mình Quý Tinh Tinh vậy.
Khang Mộc Vân ngây ngốc quay đầu lại, mặt nháy mắt phiến hồng, lão thiên gia, khi nào phía sau nàng lại có một đám người vậy?!
Thật sự là một đoàn người nha, trừ bỏ Quý Tinh Tinh, còn có trưởng bối của Quý gia đã trở về, là còn có thêm nhiều người hầu trong dược trang, nhưng đang sợ nhất chính là, Quý Duy Lễ đang đứng gần nàng nhất.
Quý Duy Lễ tuy trong lòng căng thẳng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú lúc này phảng phất ý cười nhỏ nhoi, con ngươi đen mang theo vẻ ôn nhu mà ai nhìn vào cũng biết ẩn chứa bao nhiêu tình cảm sâu sắc. Ánh mắt ôn nhu ấy đang chuyên chú nhìn Khang Mộc Vân.
Thiên! Nàng bị hắn nhìn chăm chú đến nỗi tim đập thình thịch không thôi, lại nhớ tới những điều mình vừa nói một tràng vừa rồi, nhìn tới Quý Tinh Tinh đang hướng nàng giơ ngón cái khiến nàng không khỏi rên rỉ một tiếng. Mà khi tầm mắt nàng lướt qua cha, nương, bà nội, trên gương mặt họ đều không dấu được ý cười.
Nàng thật ngu ngốc a! "Ta, ta có việc phải đi!" Nàng trì độn nghĩ ra biện pháp rời đi, chân tay cứng ngắc muốn đi ra ngoài.
Nhưng Quý Duy Lễ không nói không rằng đem chính nàng ôm vào trong lòng, lãnh đạm nhìn sắc mặt trắng bệch của Lý Ánh Tương nói: "Tinh Tinh, cấp cho nàng ta túi bạc, đưa nàng rời đi."
"Vâng."
Quý Tinh Tinh vui vẻ, lôi kéo Lý Ánh Tương ra ngoài, nhưng Lý Ánh Tương lại thê lương kêu khóc, "Không cần, đừng để Phùng Quý Phúc đạp hư ta! Ta sẽ đi tìm cái chết, các người sẽ phải áy náy cả đời."
"Cùng nàng ta hảo hảo nói chuyện một chút đi." Khang Mộc Vân nhịn không được đẩy Quý Duy Lễ ra, mở miệng thay nàng ta thỉnh cầu.
Quý Duy Lễ nhíu mày nhìn nàng.
"Thật sự, nếu ta không có ngăn cản, nàng ta thực sự sẽ đem chán trà độc kia mà uống." Sự tình liên quan đến mạng người, không thể nói giỡn, tuy rằng nàng cực kì ghét loại người không biết quý trọng tính mạng bản thân.
Trưởng bối Quý gia cũng có chút do dự.
Nhưng Quý Duy Lễ thì rất kiên định, hắn nhìn chằm chằm kẻ muốn sống chết Lý Ánh Tương, "Đối với một nữ nhân vẫn cố chấp nghĩ ta là tàn phế, ta còn muốn nạp nàng ta làm thiếp? Ta không có điên!" (Kat: ồ ze *khoái chí cười man rợ*)
Lý Ánh Tương vừa nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Sinh mạng là của nàng, sính lễ Phùng gia cùng là người nhà Nàng nhận, kẻ tàn phế như ta không xử lý được, nếu còn muốn lấy cái chết mà bức ta, ta không ngại mà cho người trói nàng mang tới cho Phùng Quý Phúc, coi như lễ vật làm hoàn giữa hai nhà, nàng cho là như thế nào?"
Lý Ánh Tương không thể tin được hắn sẽ nói ra lời tàn nhẫn như vậy, nhưng nhìn đôi con ngươi đen lạnh lùng của hắn, nàng lập tức hiểu ra hắn hoàn toàn không có nói đùa, trong lúc nàng còn chưa biết phải làm gì, tim đập loạn nhịp trong lồng ngực, thì đã bị Quý Tinh Tinh cùng quản sự kéo ra ngoài.
Mọi người ở đây cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại đột nhiên phát hiện, Khang Mộc Vân không thấy đâu nữa.
Quý Duy Lễ đang muốn đi ra ngoài tìm người, chợt nghe đến bên ngoài truyền đến một tiếng hô "Ôi", lại nghe người hầu hô lớn "Thiếu phu nhân, người như thế nào lại chạy nhanh như vậy? Bị trặc chân rồi sao?"
Hắn bước ra ngoài, liền thấy kẻ cố tình chuồn êm Khang Mộc Vân đang ngã ngồi trên đất, biểu tình có điểm thống khổ.
Mất mặt, thật sự mất mặt! Nàng nghe được tiếng bước chân đến gần, lại càng cúi đầu không dám nhìn ai. Nàng thật ngốc như vậy, lại vụng về a! Tâm trạng nàng lại càng thêm ảo não cực kỳ.
Mọi người cùng nhau xông tới, quan tâm hỏi "Có khỏe không? Không có việc gì chứ?"
"Không có việc gì, chỉ hơi trặc chân thôi." Nàng cúi đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Không nghĩ tới, Quý Duy Lễ lại ngồi xổm xuống, cởi giày thêu của nàng, đem bàn chân nhỏ nhắn của nàng đặt lên đầu gối hắn, cẩn thận kiểm tra, nhẹ nhàng xoa nắn chân nàng, làm nàng vừa thẹn vừa ngại ngùng, thật sự không dám ngẩng mặt nhìn ai!
"Không có việc gì." Nói là vậy, nhưng hắn đột nhiên đem nàng cả người nàng ôm vào trong lòng, giấu mình trong lồng ngực ấm áp của hắn, mặt nàng phút chốc đỏ bừng lên. Vậy càng ấm nha, ngoài trời lúc này bông tuyết cũng đang bắt đầu rơi.
"Nha, còn con thỏ của ta!" nàng đột nhiên nhìn thấy con thỏ nhỏ của mình đang nhảy nhảy bên kia.
Con thỏ? Quý Duy Lễ nhướng mắt nhìn một gã người hầu, người lập tức đi qua, ôm con thỏ nhỏ lên nhưng cũng rất thông minh không đem nó trả lại cho thiếu phu nhân, dù sao nàng cũng đang được thiếu chủ ôm nha!
Người ở trong lòng Quý Duy Lễ lòng dạ xốn xang, muốn nói lại thôi, Khang Mộc Vân muốn lấy lại con thỏ nhưng lại không dám mở miệng, người nàng không khỏi toát mồ hôi lạnh bởi vì Quý Duy Lễ đang trừng con ngươi đen nhìn nàng, mắt bừng lửa giận …
Quý Duy Lễ ôm Khang Mộc Vân trở lại Đông các, đem nàng ôm vào tẩm phòng, để nàng an tọa ở trên giường.
Hắn đứng ở trước mặt nàng, nhìn nàng đang cúi đầu, mắt nhìn chăm chú đầu gối của mình "Nàng yêu ta, muốn ta, ưu điểm của ta nàng nói ba ngày ba đêm cũng không hết?"
Nàng khốn quẫn cúi đầu, hay tay bối rối lồng vào nhay, không ngừng oán trách ở trong lòng, đều đã nghe rõ như vậy, còn muốn hỏi lại làm gì! (Kat: cái đóa gọi là tự sướng tỷ à)
"Nhưng làm sao bây giờ, ưu điểm của nàng thật thiếu đến đáng thương, khuyết điểm thì như một chuỗi dài."
Cái gì? Nàng vội vàng ngẩng đầu, lắp bắp nói "Thực vậy sao? Khuyết điểm của ta nhiều như vậy sao?"
Khẩu khí hắn thật hậm hực "Không thực lòng, nói dối, dễ dàng chọc giận người khác, làm người ta chán ghét …"
"Đừng nói nữa!" Hốc mắt nàng ửng đỏ, lại cúi đầu.
"Ta muốn nói, khuyết điểm lớn nhất của nàng chính là …. Ngốc đến chết! Nàng nghĩ chuồn êm nhưng lại té ngã bị thương, không lo cho bản thân lại chĩ nhớ tới con thỏ, nàng thật sự là có đầu sao?"
Nàng sửng sốt, là nàng bị ảo giác sao? Sao nàng lại cảm thấy thanh âm của hắn tựa hồ như có điểm bất đắc dĩ, lại mang theo chút ý cười?
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên vẻ mặt hắn trông thật bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười!
"Nhưng trời biết ta cũng vì thế mà yêu nàng." Hắn thẳng thắn mà tuyên bố.
Nàng không thể tin vào tai mình, nhưng nước mắt cũng đã nhanh chóng dâng lên "Là thật sao? Nhưng chàng đã từng nói chán ghét ta, sao lại …" Hắn lại ở bên nàng thì thật là tốt, nàng cũng không dám hỏi nhiều nữa, tâm nàng lúc này bị hắn làm cho mơ hồ rồi.
Hắn nhìn nước mắt dâng đầy trong mắt nàng "Chán ghét vì nàng không cần ta." Cứ nghĩ tới những lời nàng từng nói, oán giận nhất thời lại nổi lên trong lòng hắn.
"Kỳ thật, là ta nói dối." Nàng vừa lau lệ, vừa cười "Là ta nghĩ một đằng nói một nẻo, ta cứ nghĩ trong lòng chàng còn có Lý cô nương, mà ta lại không có tư cách yêu chàng, ngoài việc của Phùng gia ra, ta cái gì cũng không biết."
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, sủng ái đem nàng ôm vào lòng "Chính bởi vì nàng cái gì cũng không biết, cho nên ta mới muốn nàng học hết mọi thứ. Ta không hi vọng sau này nàng sẽ cảm thấy tự ti, cảm thấy không xứng đáng với ta mà rời bỏ ta." Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngạc nhiên của nàng "Đây chính là thật tâm ta suy nghĩ cho nàng, bởi vì ta biết rõ cảm giác bị ánh mắt của người khác chán ghét, coi thường." Hắn lắc đầu "Cho dù nàng có bao nhiêu tự tin, kiên cường, mỗi ngày sống trong bầu không khí khó chịu như vậy, lòng tin của nàng rồi cũng sẽ sụp đổ, sẽ xa lánh dần mọi thứ, ta thật không muốn nàng sẽ gặp phải loại cảm giác đó."
Nàng thật sự cảm động, nàng còn tưởng rằng hắn là đang cố ý đùa giỡn nàng.
"Cám ơn chàng … Ta đã cố gắng khắc chế tình cảm của chính mình, nhưng vẫn không ngăn được mình yêu chàng, ta thật sự là yêu chàng hết lòng hết dạ, nhưng ta cũng thật sự không muốn vì ta mà gây phiền toái đến Quý gia." Nói xong, nước mắt của nàng liền không báo trước mà tuôn xuống.
Nàng thực khờ, chỉ biết suy nghĩ thay cho người khác! Hắn ôm chặt nàng "Chuyện của Phùng gia, ta nói rồi, ta sẽ xử lý. Nàng phải tin tưởng ta, việc duy nhất nàng phải làm là hảo hảo ơ lại đây, yêu ta là tốt rồi, hiểu chưa?"
Nghe vậy, nước mắt của nàng nháy mắt lại tràn ra, khẽ nuốt xuống mà gật đầu "Được, ta tin tưởng ở chàng, không lo lắng, cũng không sợ."
Nàng thật sự thương hắn, muốn cùng hắn bên nhau cả đời này, cùng hắn nuôi dạy đứa nhỏ, đây chính là giấc mộng mà nàng hằng mơ tưởng.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu. Đầu tiên là ôn như lau đi những giọt lệ trên khuôn mặt nàng, sau đó lại thâm thình hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Sau đó, bọm họ đều lưu lại ở trong phòng. Dược trang trên dưới, ai cũng đều rất hiểu chuyện, không có tới quấy rầy họ, chỉ thỉnh thoảng vào thời điểm nên dùng bữa, sẽ có người ý nhị mang thức ăn vào rồi lại trở ra tức thì.
Giữa đêm, khi hai người đang triền miên ôm nhau, Quý Duy Lễ lẳng lặng nhìn ái thê ngọt ngào say ngủ.
Hắn muốn mang lại hạnh phúc cho nàng, cho nên phải có chút mạo hiểm. Tuy rằng hắn đã tính trước việc để an bài, nhưng lại lo lắng rằng khi Lý Ánh Tương rời đi, sẽ làm cho sự tình sáng tỏ trước thời điểm hắn dự định, xem ra hắn lại phải
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, hắn đi đến kho hàng dược liệu, tìm đến một cái tráp khóa kỹ, lấy ra một chiếc bình bạch ngọc, trong đó có một viên thuốc lóe sáng như bạc. Hắn lại trở lại thư phòng, viết một phong thư thật dài, giao cả phong thư cùng bình bạch ngọc cho quản sự, lệnh cho quản sự phái người tín nhiệm đem tới Phùng phủ ở Giang Nam, nhưng không phải giao cho Phùng Quý Phúc mà là giao tới tận tay cha của hắn là Phùng Quý Kim.
Nghe nói Phùng Quý Kim đã nằm bệnh nhiều năm, căn bản không quản đến chuyện trong Phùng gia, thiếu chủ sao lại … Quản sự mặc dù không rõ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng phân công người đi.
Trong khách điếm thuộc hạng đứng đầu trong thành, Lý Ánh Tương rầu rĩ dùng đồ ăn sáng, nàng dùng số bạc Quý gia cấp cho lưu lại chỗ này, không biết bước tiếp theo là chạy về hướng nào.
Nhà thì không thể trở về được, mà Phùng Quý Phúc thì …
Vốn tưởng rằng Ngọc Tuyền dược trang là nơi an toàn, cho nên ngay từ đầu, nàng đã nghĩ cách dùng khổ nhục kế tranh thủ sự đồng tình của Quý Duy Lễ, không nghĩ tới lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, thay thế được vị trí của nàng, thắng được tâm của hắn.
Nàng phiền chán bỏ lại bạc vụn, đứng dậy mang theo hành lí rời khỏi khách điếm, một mình đi giữa phố phường náo nhiệt, tương lai phía trước như một mảnh mờ mịt. Nàng không ngừng suy nghĩ đến tột cùng là nên đi đâu thì sẽ không bị Phùng Quý Phúc tìm được.
Liên tục hai lần nạp thiếp không thành, tiêu phí tiền bạc, Phùng Quý Phúc nhất định không có khả năng để cho bản thân mình chịu thiệt, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Đang khổ sở suy nghĩ, nàng hoàn toàn không có phát hiện một chiếc xe ngựa đã theo nàng từ khi nàng rời khách điếm. Đến một chỗ rẽ, xe ngựa đột nhiên dừng lại, từ torng xe liền thấy một người nhảy ra, dùng khăn bịp chặt mũi miệng của nàng lại. Nàng nhất thời ngất đi, bị đưa lên xe ngựa mang đi.