Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả đám người Viên Vĩ Anh cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa lớn một đường đến thẳng Vân Sơn Tự.
Như mọi phim cổ trang hay thấy, từ cổng chùa đến cửa lớn đều có những bậc thang lớn. Viên Vĩ Anh vừa đi vừa cảm thản người cổ đại thật phi thường. Dù chỉ dùng lao động phổ thông không hề dùnh máy móc nhưng họ làm nên những công trình rất đồ sộ và tráng lệ.
Đi được nửa cầu thang thì nhìn thấy một toáng sư thầy đến đón họ.
"Bần tăng Không Văn bái kiến Thái hậu, Như Thái Phi, Ninh Vương."
"Miễn lễ."
Lúc này thì Như Tiên lên tiếng:
"Thái hậu, ta muốn đến thăm các vị đại sư khác, dù gì ta cũng từng ở đây thời gian lâu rồi."
Được sự ân chuẩn của Thái Hậu, Như Tiên liền tạ ơn rồi chậm rãi đi vào nội đường. Viên Vĩ Anh vừa nghĩ rằng sẽ canh lúc không ai để ý sẽ cùng Như Tiên đến lân cận hóng gió, nếu ai để ý sẽ thấy cô thất vọng ra mặt.
"Vĩ Anh, con cùng Ỷ Mộng ra ngoài hóng mát đi. Còn các ngươi hãy đi chuẩn bị thức ăn chay"
Ai cũng nhìn ra Thái Hậu cố tình cho cung nữ cũng như a hoàn của Nhược Ỷ Mộng đi làm việc khác, để không gian riêng cho cả hai. Cả hai không ai có ý từ chối yêu cầu của Thái hậu nên cũng ậm ờ đi ra.
Vân Sơn Tự này là ngôi chùa lớn nhất nước, còn được gia đình hoàng gia thường xuyên đến cúng cũng như trùng tu xây dưng nên dù là những nơi lân cận chùa cũng rất được chú ý vì cảnh đẹp của nó.
"Đẹp thật đó."
Nhược Ỷ Mộng nhìn cảnh đẹp trước mắt, là một đồng hoa hướng dương thì không khỏi kêu lên cảm thán. Bước đến đi bên cạnh Nhược Ỷ Mộng, Viên Vĩ Anh cũng thả lỏng tâm tình mà tận hưởng khung cảnh nên thơ này.
"Ân, thật là đẹp."
Nhược Ỷ Mộng đúng lúc quay qua thì bắt gặp hình ảnh Viên Vĩ Anh nhắm mắt, mặt ngẩng lên trời còn miệng thì đang khẽ mỉm cười. Từ góc độ của nàng, hình ảnh vị Vương gia hào hoa phong nhã đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương thật sự rất đẹp.
Cả hai cùng nhau đi dọc theo cánh đồng ấy, vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
—/—/—/—/—/—/—/—
Phía trong nội đường, Như Tiên sau khi trò chuyện cùng một số vị đại sư thì trở ra tìm mọi người. Nhưng khi trở về nàng chỉ thấy Thái Hậu đang ngồi dùng trà, còn Viên Vĩ Anh và Nhược Ỷ Mộng thì không thấy đâu ra. Bán tính bán nghi, Như Tiên giả vờ hỏi:
"Thái hậu, không biết hai người họ đi đâu rồi?"
"Vĩ Anh cùng với Ỷ Mộng ra ngoài đi dạo rồi. Nếu muội không mệt cũng nên đi tản bộ đi."
Như Tiên mang tâm trạng khó chịu bước ra ngoài tìm Viên Vĩ Anh. Bước đến cánh đồng hoa, cảnh tưởng trước mặt chối mắt đến mức nàng không muốn nhìn. Cả hai người kia vừa đi vừa nói, khi đến những nơi đất gồ ghề, Viên Vĩ Anh còn không ngại vươn tay đỡ Nhược Ỷ Mộng.
Như Tiên ghen tức đến đỏ cả mắt.
'Uổng công cho ta lúc nào cũng mong có thời gian riêng với người, còn người lại cùng cô nương khác đi tản bộ.'
Quay lại gian phòng của mình, tim nàng càng đau hơn khi mà nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Viên Vĩ Anh và Nhược Ỷ Mộng. Họ xứng đôi như vậy, còn nàng chỉ là một goá phụ thôi. Sau lần nãy sinh quan hệ hôm trước, nàng cũng tự hỏi nhiều lần có khi nào là quá nhanh rồi không? Nhưng Viên Vĩ Anh là người đầu tiên làm cho nàng có cảm giác rung động, nên nàng đã nguyện tin tưởng cô hoàn toàn. Bản thân nàng đã không thể nào trao cho cô một thân xác trong trắng hoàn chỉnh thì chỉ có thể toàn tâm toàn ý yêu cô mà thôi.
Chiều hôm đó, trên bàn ăn Viên Vĩ Anh đã cảm nhận được sự khác lạ của Như Tiên nhưng cô không rõ đã xảy ra chuyện gì.
—/—/—/—/—/—/—/—
Tối hôm đó, không ngoài dự đoán, khi mà mọi người hầu như đã tắt nến đi ngủ thì Viên Vĩ Anh liền dùng khinh công bay đến phòng của Như Tiên.
Nhìn thấy bóng dáng nữ nhân mình đã mong nhớ sáng giờ, Viên Vĩ Anh không chần chừ giây phút nào liền lền giường ôm lấy nàng.
"Ta biết nàng chưa ngủ mà."
Bàn tay cô chạy loạn trên gương mặt nàng, cô càng nhìn càng yêu say đắm gương mặt này. Hất bàn tay của cô ra, Như Tiên vẫn không chịu mở mắt ra.
"Ta tưởng rằng ngươi phải đến phòng của Nhược tiểu thư chứ."
Như ngộ ra là Như Tiên lại ăn giấm rồi, cô liền thừa cơ trêu chọc nàng.
"À nàng nói Ỷ Mộng sao, ta vừa đến đó rồi mới đến đây đó thôi."
Vừa dứt lời Viên Vĩ Anh liền bị Như Tiên đẩy ra rất mạnh. Nghe cô nói, Như Tiên càng nhớ lại hình ảnh lúc chiều.
"Vậy ngươi đi luôn đi, còn qua tìm ta làm gì? Ỷ Mộng Ỷ Mộng, cô ấy không những trẻ đẹp hơn ta mà còn có thể quang minh chính đại đi với ngươi mà."
Nhận ra hình như mình đùa quá trớn, Viên Vĩ Anh liền nhích sát lại gần Như Tiên ôm cô vào lòng.
"Ta đùa thôi mà, ta đâu đến phòng nàng ta làm gì."
Cô vừa nói vừa hôn liên tục lên trán nàng. Hai tay không yên phận xoa xoa lưng của nàng.
Trong căn phòng tối, hai anh mắt nhìn đắm đuối. Viên Vĩ Anh dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai đôi môi lại bằng không.
—/—/—/—/—/—/—/—
Sau cơn thác loạn, cả hai ôm lấy nhau trao nhau những cử chỉ ngọt ngào thường thấy ở các cặp tình nhân. Ngón tay của Như Tiên trượt dài từ sống mũi không cao lắm của cô cho với bờ vai cô.
"Những hình này.. là quái thú sao?"
Nghe câu hỏi của Như Tiên ta không khỏi bật cười. Hình quái thú mà nàng nói chính là hình xăm spiderman mà trước đây cô xăm. Những hình còn lại đều là các đồ vật ở hiện đại như hình xăm máy ảnh, ly cocktail, nên Như Tiên không biết cũng không có gì lạ.
"Không phải đâu, đây là hình một nhân vật anh hùng mà đeo mặt nạ thôi."
"Tại sao ngươi là vương gia mà lại xăm những hình kì lạ này chứ. Còn đeo nhiều khuyên tai như vậy"
Bị hỏi đến á khẩu, Viên Vĩ Anh không biết đã đến đúng thời cơ để kể chuyện mình xuyên không cho nàng biết hay không?
"Ta có một bí mật muốn nói với nàng. Nàng nhất định phải tin ta đó."
Thấy người kia nghiêm túc, Như Tiên cũng hồi hộp gật đầu.
"Ta là người của thế kỉ 21, năm 2020 đó. Trong một lần say rượu, ta bị té xỉu rồi xuyên cả hồn xác về đây. Những hình xăm cũng như khuyên tai này rất là bình thường ở thời đại của ta."
Như Tiên bất ngờ bởi những thông tin mà mình vừa nghe được.
"Vậy.. Ninh Vương thật sự đã đi đâu rồi?"
"Cô ta khi mà bị Ỷ Mộng đánh vấp té trúng đầu đỡ chết rồi."
Cứ nghe đến tên Ỷ Mộng được nhắc đến bởi miệng của Viên Vĩ Anh thì nàng lại thấy khó chịu trong lòng.
Thấy Như Tiên có vẻ chưa hiểu lắm, cô giải thích thêm.
"Ở đó có xe, máy bay, điện thoại đủ thứ cả. Không cần nến vẫn sáng, không cần ngựa xe cũng chạy được."
Nhìn thấy Viên Vĩ Anh hồ hởi kể về nơi cô ấy ở, Như Tiên dâng lên một nỗi sợ hãi trong lòng. Nàng nhích lại gần chui mặt vào lòng cô.
'Nếu như lỡ một ngày, ngươi bỏ ta lại nơi đây thì sao? Vĩ Anh..'
_______________
Mọi người góp ý nhaaaa