Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: hoateng
Ly Ly mất ngủ, cô ở trên giường lăn rất nhiều vòng, cảm giác cực kỳ mệt mỏi, nhưng mà không ngủ được đôi mắt vẫn cứ mở to.
Thường ngày cô cực kỳ chú trọng chăm sóc, tuyệt đối không có loại thói quen thức đêm này, đối với phụ nữ mà nói thức đêm quả thật là muốn tìm chỗ chết nhẹ nhàng. Bất quá lúc này tay trái cô đeo một chiếc nhẫn kim cương, tay phải đeo một chiếc nhẫn kim cương, quả thực là muốn làm cô phát điên rồi.
Không thể nói trời sinh phụ nữ thích đồ chơi này, mặc dù nhìn qua hơn mười viên pha lê và ngọc trai không có gì khác nhau, nhưng đeo nhẫn kia một phút vẫn là cảm giác không giống nhau, có lẽ là bởi vì chiếc nhẫn nhỏ như vậy chính là thu nhập hơn nửa năm của cô, ngẫm lại xem mang tiền hơn nửa năm làm việc vất vả kiếm được hòa tan đổi thành nhẫn nhỏ đeo trên tay, thì cảm thấy được nhẫn nhỏ này đẹp hơn rồi.
Nhẫn kim cương tay trái là Lục Hải tặng, cũng không cần cô đồng ý ngay lập tức, Lục Hải đối với cô là thật sự vô cùng tốt, thấy cô bộ dạng khiếp sợ đần ra, không nỡ làm cô có một chút khó xử, chỉ là để cho cô cân nhắc chắc chắn câu trả lời.
Nhẫn kim cương tay phải là Từ Giám tặng, bởi vì quá bất ngờ, đến bây giờ Ly Ly còn không dám trả lời tin nhắn, sợ Từ Giám quay đầu lại nói với bản thân đang đùa quá mạo hiểm, giống như mở to mắt có thể nhìn thấy Từ Giám đứng ở cạnh mình, cười gãy cả lưng không kiêng nể gì, đôi mắt nhỏ khinh bỉ nhìn mình: Vậy mà cô đều tin, cô ngu hả…
Lục Hải năm trước mở công ty, làm ăn vừa mới đi vào quỹ đạo, không bằng Từ Giám kia Nhị Thế Tổ có tiền, nhưng cậu ta tặng nhẫn kim cương lớn hơn so với Từ Giám.
Ly Ly là con gái rất thực tế, nhìn qua lạnh lùng, diện mạo nhỏ bé kiêu ngạo, nội tâm cuối cùng trốn không thoát hai chữ thực tế, gia cảnh cô bình thường, bố mẹ đều đã ở trên trấn nhỏ, mở quầy bán quà vặt, nhà máy giấy đóng cửa, bởi vì nhà máy giấy hình thành mà trấn nhỏ không phồn hoa như ngày xưa, miễn cưỡng sống tạm mà thôi. Trong nhà ngoại trừ cô còn có người em trai, phong tục ở đây đều có vẻ trọng nam khinh nữ, bố mẹ sớm đã nói rõ tương lai cửa hàng này, còn cả nhà cửa đều cho em trai giữ, nơi nhỏ như vậy, thiên kinh địa nghĩa (*), theo pháp luật không có gì thừa kế, bố mẹ đối với con gái yêu thương cũng không quá nhiều, hai trái tim đều đã đặt ở trên người em trai, tạo thành tính cách bây giờ của cô.
(*) Thiên kinh địa nghĩa: đạo thường như trời đất không thể di dịch được.
Lăn qua lộn lại cũng không biết ngủ thiếp đi khi nào, buổi sáng thức dậy quả nhiên là một đôi mắt gấu trúc.
Sáng ngày thứ hai thức dậy, luộc quả trứng gà xoa đắp thật lâu, dáng vẻ vẫn cực kỳ mệt mỏi, may mà bình thường buổi sáng thẩm mỹ viện không có khách, cô vào thẩm mỹ viện, lại đắp cái mặt nạ cho mình, sắc mặt mới tốt lên chút.
Khi Ly Ly bắt đầu làm mặt cho khách hàng, Từ Giám đang ở trên máy bay về Tấn Châu, điện thoại tắt máy, tự nhiên không một động tĩnh, nhưng anh vẫn cầm ở trên tay chuyển tới chuyển lui.
Từ Giám bộ dáng rất tuấn tú, không giống Lục Hải cái người mắt to lông mày rậm hình ánh mặt trời, mà hiện nay nam sinh thịnh hành mắt một mí, cái mũi nhỏ đôi mắt nhỏ rất hòa hợp, dựa vào trên ghế, dáng ngồi cũng không ngay ngắn, nhưng người ta sẽ cảm thấy được anh rất có làn điệu, tiếp viên hàng không đều đặc biệt xoay chuyển ân cần bên cạnh anh.
Điện thoại ở giữa ngón tay xinh đẹp của anh xoay vòng vòng, như là vô ý, lại xoay rất đẹp mắt, anh hơi khẽ cau mày, trong khoang hạng nhất Mỹ Thiếu Niên buồn rầu, đã chọc cho tiếp viên hàng không liên tục nhìn anh rồi.
“Tiên sinh, cần đồ uống sao?” Cuối cùng tiếp viên hàng không mang giọng nói ngọt ngào làm thiếu niên nhíu mày thức tỉnh rồi.
“Cho tôi một Ly Ly nước là được.” Từ Giám ngẩng đầu mỉm cười lễ phép với chị tiếp viên, anh tươi cười rất đẹp mắt, trời sinh đào hoa, nụ cười này, càng làm cho tiếp viên hàng không ân cần hơn rồi.
Xuống máy bay, tiếp viên hàng không kia liền chủ động để lại số điện thoại di động cho Từ Giám, gặp được mỹ nữ, Từ Giám có thói quen khóe miệng treo nụ cười kia, cà lơ phất phơ, dưới ánh mặt trời, khiến tim cô ta nhảy lên đập mạnh.
Cảm giác tiếp viên hàng không kia với Ly Ly đại khái cùng một loại, mỗi lần Ly Ly nhìn Từ Giám, tim đập đều đặc biệt dùng sức.
Ly Ly thích Từ Giám, có người đầu tiên nhìn đối phương, sẽ nghĩ muốn nhìn lần thứ hai, thứ ba…
Đúng là yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau, tên Từ Giám kia quá lộng lẫy, quá đa tình, mỗi ngày kêu mình là không có chủ nghĩa kết hôn, cho nên lý trí Ly Ly, cho dù thích tên kia, cũng vẫn là giữ khoảng cách như này, không giống như đại đa số nữ sinh, liều lĩnh bổ nhào như vậy.
Cô chưa từng nghĩ Từ Giám sẽ cầu hôn mình, hạnh phúc đến quá nhanh, làm cả đời con gái không có vận khí tốt, Ly Ly thật không thể tin được, mà loại hạnh phúc này kéo đến tận hai phát, thậm chí cái thứ nhất cảm giác của cô là sợ hãi, giống như trời cao nói đùa với mình, lập tức ném hai tấm sổ xố năm trăm vạn ra trước mặt cô, thời điểm chờ cô đi đổi thưởng liền nói cho cô biết, cái kia là số khen thưởng, nhầm rồi…
Cả ngày Ly Ly đều thật cẩn thận, rất không dễ dàng chờ đến khi tan ca, lúc nhìn thấy Từ Giám dựa vào cửa bên cạnh bức tranh mỹ nữ quảng cáo tuyên truyền, tim Ly Ly đập thình thịch nhảy bộp bộp.
“Sao anh lại tới đây?”
“Mời em đi ăn cơm a!” Từ Giám có lý chẳng sợ, cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng, khi anh cười còn đẹp hơn nữa, toàn thân đều ngọt.
Ly Ly luôn không cự tuyệt được bộ dạng cà lơ phất phơ như vậy của Từ Giám, nhưng đôi khi thật sự cảm thấy được cà lơ phất phơ của Từ Giám như vậy rất không có cảm giác an toàn.
Từ Giám xuống máy bay liền trực tiếp đến đây, còn có chút mệt mỏi, đúng là người trẻ tuổi, vẫn là có tinh lực cực kỳ, huống chi loại tình yêu này, luôn luôn làm cho người ta tràn đầy năng lượng.
Anh thích Ly Ly, thứ nhất đương nhiên là vì cô xinh đẹp, thứ hai anh cũng nói không rõ. Lần này đi Hải Nam, anh cũng không phải đơn thuần là đi du lịch, bố anh để cho anh đi làm chút chuyện, cũng xem như là khoản tiền lời từ nhỏ đến lớn anh thật sự kiếm ra, anh đến đâu chỗ nào cũng không đổi được tật xấu thích chơi, làm xong chuyện, hẹn mấy bằng hữu ra biền câu cá.
Cũng không nghĩ gặp bão trên biển, thuyền lung lay lảo đảo, cho rằng mình phải chết ở nơi đó, một khắc kia, Từ Giám duy nhất có thể nhớ tới cô gái, ở bên trong nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, chính là mái tóc trơn tru, cô gái có đôi mắt rất đen, có cái tên đau thương, tên là Ly Ly.
Loại cảm giác này không nói rõ được, chờ khi anh còn sống trở về đất liền, đầu tiên sẽ khẩn cấp lấy tiền lương mua nhẫn kim cương gửi cho Ly Ly, khoảnh khắc sống chết không biết, lần đầu tiên Từ Giám phát hiện, mình muốn kết hôn.
Từ Giám có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, bộ dáng anh đẹp trai, lại nhiều tiền, điển phạm của người khờ nhưng tiền vào như nước, anh cũng biết mình có rất nhiều tật xấu, anh kết giao với con gái quá nhiều, nhiều đến nỗi anh thật sự rất hiểu biết suy nghĩ của con gái, giống như Ly Ly vậy, có bề ngoài xinh đẹp, nhưng không có bề ngoài sánh ngang với gia thế, anh vừa tiếp xúc đã lại cho là một phụ nữ ham hư vinh, nhưng chung đụng, lại phát hiện cô rất giảo hoạt, ánh mắt rõ ràng sáng lên viết thích mình, nhưng lại nhất định giữ khoảng cách tốt, làm cho mình luôn luôn có cảm giác mới mẻ luôn có lời nói tán gẫu, nói chuyện với cô rất thoải mái, ở cùng một chỗ với cô rất dễ chịu.
“Đi thôi!” Không đợi Ly Ly từ chối, Từ Giám liền kéo tay cô đi vào thang máy, nhưng khi chen chúc, hiển nhiên dựa vào rất gần, Từ Giám quả nhiên là khác với Lục Hải, rất xấu nhích lại gần mình, lại một mặt hào phóng, có lý chẳng sợ.
“Quảng trường gần đây mở một nhà hàng đồ ăn rất ngon, em ăn nhẹ, nhất định sẽ thích.” Ra khỏi thang máy, Từ Giám mới xuống máy bay, không có lái xe, hai người bắt taxi, anh đang là thời điểm lúc nào cũng rất có vận may, bắt xe cũng rất mau.
Nơi đó cũng không xa, ngay phía sau quảng trường, một nhà hàng rất lớn, các trang thiết bị cực kỳ xa hoa, thác nước núi giả, hành lang bên cạnh thiết kế thành kiểu dáng dòng suối nhỏ, trong nhà hàng âm nhạc cũng là tiếng sơn tuyền chim hót, làm cho người ta đi vào liền cảm thấy được dễ chịu trong lòng.
Làm ăn rất tốt, khách hàng rất nhiều, lại không quá ồn, bởi vì cái bàn với cái bàn cách nhau rất kỹ xảo, dọc theo đường đi Ly Ly đều có chút lo lắng, đến nơi hoàn cảnh như vậy, cũng nhịn không được tâm tình tốt.
“Đói chết rồi, gọi món ăn trước đi!” Từ Giám gọi người phục vụ lấy thực đơn qua, thói quen điểm vài loại đồ ăn, một nửa là Ly Ly thích, một nửa là anh thích, phương diện này trí nhớ anh rất tốt.
Giữa trưa Ly Ly không ăn cái gì, lúc này đương nhiên đói bụng, cô cũng không có thói quen gọi món, mỗi lần Từ Giám gọi đều ăn rất ngon, mình gọi đều còn lại, vài lần liền mang việc gọi thức ăn giao cho Từ Giám rồi.
Người phục vụ cầm thực đơn đi, Ly Ly bống không biết muốn cùng Từ Giám nói cái gì, mặt có hơi đỏ: “Tôi đi toilet.”
Chỗ này gọi là khu biệt thự Tô Chiết, tổ chức với công viên Tô Châu thật sự vòng vèo giống nhau, mặc dù hỏi người phục vụ, Ly Ly vẫn đi loanh quanh vài vòng mới tìm được nhà vệ sinh.
Thân hình Ly Ly tương đối cao, tóc dài, gương mặt lại trang điểm, trong đại đa số con gái ở phía Nam nhỏ xinh là khá nổi bật, trên đường đi khiến người ta quay trở lại là rất cao, cô theo thói quen, cũng không có nhìn xung quanh.
Nhưng không chú ý đến vừa qua núi giả bàn đối diện chính là Nhã Văn, hôm nay cô ấy mặc một cái áo sơ mi trắng quần đen, còn đeo một cái kính gọng đen, kiểu dáng một bộ trong công việc.
Trên thực tế cô ấy quả thực là đang làm việc, bọn cô ấy làm kế toán, làm người tốt, thường sẽ nhận được một chút khoản thu nhập thêm, giúp làm sổ sách cho một số công ty nhỏ, công việc không nhiều lắm, thu nhập cũng không tệ.
Nhã Văn là cô gái rất chăm chỉ, đầu óc cũng thông minh, đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nhận đơn, trước đã được bạn giới thiệu công việc ở một công ty nhỏ, người nhà cảm thấy không tốt, lại giới thiệu cho công việc mới.
Lựa chọn nơi này làm nơi ký hợp đồng, vốn là đối phương còn muốn mời cùng ăn chung, nhưng Nhã Văn nhìn thấy Ly Ly, không biết nguyên nhân gì liền từ chối, nói buổi tối còn có hẹn.
Lúc Ly Ly tìm đến toilet, Nhã Văn lại đang gọi điện thoại cho Lục Hải.
“Lục Hải, lúc trước không phải nói mình tổ chức tụ họp đồng học tốt à, cậu muốn cảm ơn mình sao? Hôm khác không bằng hôm nay, đúng lúc mình có kết bạn với một người sống ở Chiết Giang, cậu quay lại mời mình ăn cơm!”
Lục Hải đang lái xe, vừa vặn cũng cách quảng trường không xa, sảng khoái đồng ý.
Đợi đến khi Ly Ly ở trong toilet lề mề đi ra, Nhã Văn cũng tạm biệt khách hàng theo sau Ly Ly từ xa, quả nhiên thấy Ly Ly với một người đàn ông ra đây ăn cơm.
Ly Ly ngồi đưa lưng về phía cô ấy, người đàn ông còn lại là ngồi ở bên cạnh, chỉ quay mặt cũng rất đẹp mắt, Nhã Văn và Ly Ly trái ngược nhau, Ly Ly không thích con số, Nhã Văn lại rất thích, khoảng cách không xa, liền đánh giá từ trên xuống dưới, Nhã Văn lập tức ước lượng giá tiềnquần áo người đàn ông kia từ đầu đến chân, ít nhất sáu vạn đồng.
“Lâu như vậy, anh còn tưởng rằng em đi lượn quanh phía sau bếp để bỏ thuốc anh!” Từ Giám cợt nhả nói.
“Toilet xa quá, nửa ngày mới tìm được, tôi bỏ thuốc anh làm gì, chẳng lẽ muốn cướp tiền à!” Ly Ly liếc anh một cái.
“Ngốc, bỏ thuốc bản thiếu gia, em có thể kéo anh đi mướn phòng a, còn có thể thưởng thức thân hình vững chắc của anh, tâm tư thà chết chứ không chịu khuất phục.” Từ Giám lại bắt đầu nói hươu nói vượn, lại gõ đầu Ly Ly một cái.
Ly Ly dở khóc dở cười, anh ta không tự kỷ sẽ chết!
Cách đó không xa Nhã Văn nhìn hai người thân mật với nhau, tim đập càng thêm nhanh, không hiểu sao cảm thấy cực kỳ hưng phấn, cô và Ly Ly xem như là khuê mật, nhưng bốn năm đại học, cô vẫn có bí mật hết chỗ chê, cô thích Lục Hải.
Cô không biết là mình có lỗi với Ly Ly, nếu Ly Ly cũng thật lòng thích Lục Hải thì thôi, cô cũng không quen nhìn Ly Ly như vậy, rõ ràng có Lục Hải, vẫn còn giả bộ thanh cao, vẫn còn chưa đủ, mà người đàn ông này xem ra điều kiện còn rất tốt, hẳn là còn có tiền hơn so với Lục Hải, mình làm như vậy ngược lại là giúp Ly Ly.
Suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy được đúng lý hợp tình, điện thoại vang, là Lục Hải, Nhã Văn ngồi ngay ngắn tại vị trí này, nhận điện thoại, âm thanh ngọt ngào nói : “Mình ở bàn 26, cậu có thể trực tiếp qua đây là được.”