Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phù Phá Thiên
  3. Chương 36: Dị biến liên tục
Trước /61 Sau

Phù Phá Thiên

Chương 36: Dị biến liên tục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sa mạc mênh mông, dưới cát có động, trong động có hồ. Hồ nước trong suốt phẳng lặng như gương nhưng sâu không thấy đáy, đứng ở bờ hồ nhìn xuống chỉ thấy tối tăm thâm trầm.

Sau khi vị thư sinh kia lặn xuống đáy hồ, những người còn lại tuy trong lòng gấp rút nhưng cũng chẳng thể làm gì. Ai bảo ngày thường bọn hắn chê bế khí pháp thuật vô dụng mà không thèm tu luyện làm chi?

Vốn tưởng phen này phải chờ đợi một phen, không ngờ người thư sinh kia vừa lặn xuống nước được một nén hương thời gian liền ngoi lên. Hắn vén lớp tóc ướt dính lại trên mắt, chưa leo lên bờ đã hô: “ Các vị mau theo ta lặn xuống! Phía dưới có huyền cơ.”

Nói rồi hắn cũng không chờ mọi người chất vấn, quay người tiếp tục lặn xuống. Kẻ này hành động lời nói đều gấp gáp vô cùng, cũng không biết là sợ thứ gì chạy mất nữa.

Mấy người trên bờ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời đều không biết nên làm thế nào cho phải.

“ Theo ta! Chúng ta nhiều người như vậy có gì cần phải sợ!” Tuyết Linh do dự một chút, cuối cùng làm ra quyết định. Hướng người bên cạnh nói một câu, nàng liền dẫn theo hắc khôi lỗi xung phong nhảy xuống hồ.

Bõm!

Nước bắn tung toé, thân ảnh mỹ nhân càng lặn càng sâu.

Đều nói chim chết vì mồi, người chết vì tiền, có người xung phong đi đầu những người khác cũng liền có lại can đảm, thi nhau nối đuôi.

Lý Phù cố ý chậm lại bước chân, hít một hơi thật sâu liền hướng đáy hồ lặn xuống. Hắn trong lòng đã suy tính kỹ càng, thư sinh kia đi nhanh về nhanh, nhìn cũng không có thương tổn gì, ngược lại thần sắc hành động còn vô cùng gấp gáp, không giống như trong lòng hồ tìm tới cái gì nguy hiểm. Lại nói bọn hắn mười chín người, dù trong lòng hồ gặp phải bất trắc thiết nghĩ cũng có thể đối phó.

Càng lặn càng sâu, mới đó xung quanh đã tối om một mảnh.

Lý Phù cơ thể yếu ớt lại cũng không giỏi bơi lội, tới đây đã cảm thấy lòng ngực nặng trĩu, đầu óc choáng váng nhè nhẹ. Đang khi hắn do dự không biết có nên nổi lên hay không thì thấy phía trước đoàn người hơi có dị động.

Đạp chân bơi lại gần mới thấy rõ, thì ra mới đó mà đã tới đáy hồ. Càng đáng nói chính là đáy hồ có một cửa hang đen kịt, xung quanh rêu xanh cỏ vàng phấp phới.

Đám người bơi tới bên cạnh cửa hang, nhất thời không biết làm thế nào đều đưa mắt nhìn người thư sinh biết bế khí pháp thuật kia.

Vị thư sinh chỉ chỉ cửa hang mấy cái, bản thân dẫn đầu bơi vào. Những người khác muốn mở miệng hỏi hang cũng vô lực, không nhiều do dự liền bơi theo.

“ Xem ra huyền cơ hắn nói ở bên trong cửa hang rồi!” Lý Phù thầm nghĩ trong lòng, đánh bạo bơi theo vào hang.

Tứ chi vẫy vùng, cơ thể vượt qua cửa hang một khắc kia, Lý Phù bỗng thấy cả người nhẹ bẫng, cảm giác ướt át quanh thân lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Biến cố bất ngờ làm hắn trong lòng có chút hốt hoảng, vội vỗ mạnh túi trữ vật gọi ra độc hạt khôi lỗi, mãnh liệt quay đầu nhìn xung quanh.

“ Đây là!” Lý Phù ngơ ngác hét nhỏ mộ tiếng. Hắn lúc này đang ở trong một cái hang đá, xung quanh đất đá lồi lõm, phía sau tối om một mảnh, cũng không biết dẫn tới nơi nào. Đáng nói là ở đây đất đá khô ráo, không khí trong lành, không có chút nước hồ chảy vào, nhìn kỹ mới thấy cửa hang hình bán nguyệt bịt kín một lớp chắn gần như trong suốt, nước hồ gặp bình chướng liền vững vàng bị ngăn ở ngoài.

Lúc này bên trong hang đá cũng không chỉ có một người Lý Phù, chuyến này đi săn Sa Trư mười chín người đều tại. Những người khác phản ứng cùng Lý Phù không có khác biệt, đều là bất ngờ đến há mồm trợn mắt. Chỉ có thư sinh biết bế khí thuật là bình tĩnh như thường, hiển nhiên kẻ này đã sớm một bước phát hiện hang đá này thần kỳ, cũng vì vậy mới gấp rút gọi đám người xuống tới.

Một vị đạo sĩ đánh bạo, thận trọng tiến lại gần lớp tầng chắn bán trong suốt ở cửa hang, tay trái đưa ra thăm dò.

Phốc một tiếng cực nhẹ, bàn tay của vị đạo sĩ thuận lợi phá vỡ tầng chắn thò vào trong hồ nước, bốn phương tám hướng nước hồ lập tức ép tới.

“ Tầng chắn này chỉ ngăn nước chảy vào, đối với chúng ta vô hiệu!” Tay đạo sĩ quay đầu nhắc nhở.

“ Chuyện này không quan trọng! Sa Trư con non lâu như vậy không ngoi lên mặt hồ hít thở, nhất định đều toàn bộ chạy vào trong hang đá rồi. Muốn bắt được chúng phải lập tức đuổi theo.” Người thư sinh biết bế khí thuật thấy mọi người chần chừ tại chỗ thì gấp gáp thúc dục. Sở dĩ hắn hấp tập vội vàng gọi mọi người xuống chính là sợ Sa Trư con non tại trong hang đá xảy ra chuyện, đến khi đó bao nhiêu linh sa liền bay mất.

Nghe giọng điệu của người thư sinh, hiển nhiên hắn cũng chưa hướng sâu trong hang đá thăm dò.

Lý Phù chăm chú nhìn cửa hang, nhập ngừng: “ Nhưng…. Chỗ này kì lạ như vậy, nói không chừng bên trong hang đá có nguy hiểm.”

“ Hừ! Cầu phú quý trong nguy hiểm. Tiểu tử ngươi không vào thì để lão tử vào, các ngươi ai muốn cầm tới linh sa thì theo ta!” Một hán tử hung hãn trừng mắt nhìn Lý Phù một cái, quay đầu hùng hồn nói một câu liền bước vào sâu trong hang đá.

Tuyết Linh không chút do dự sải bước ngay theo sau, những người khác thấy thế vội nối gót.

" Ta chỉ muốn nói nên cẩn thận một chút!" Lý Phù hơi nhún vai, nhìn phía trước âm trầm, quay người nhìn sau lưng mặt nước nhộn nhạo, cuối cùng vẫn là sải bước đuổi theo. Tu hành chính là như vậy, cơ duyên chỉ dành cho kẻ sẵn sàng đánh đổi. Nếu muốn an toàn tuyệt đối thì cũng không cần nghĩ tới tu hành làm gì, kiếm một mảnh đất lành phú quý sống tạm đi thôi!

Cứ thế đám người càng đi càng sâu, mà lại cứ đi mấy chục m trước mắt lại có hai, ba ngã rẽ.

“ Đây là nơi nào? Chẳng khác nào cái mê cung đá!” Tuyết Linh dừng lại bước chân, nhìn trước mắt ba lôi đi riêng biệt, tức giận mắng mỏ. Nàng phen này rõ ràng muốn cầm tới Sa Trư con non là không thể nào rồi! Đường hầm ở đây lắt léo phức tạp, đám yêu thú kia chạy đi nơi nào làm sao mà tìm?

“ Chúng ta chia ra đi.” Một người có ý kiến.

“ Nhưng nơi này thần bí như vậy! Chia ra hành động nguy hiểm gấp bội.” Người khác lắc đầu không đồng ý, chuyến đi này thu hoạch đã không ít, cũng không nhất thiết phải mạo hiểm như vậy.

“ Hừ! Muốn không nguy hiểm thì ở nhà lấy chồng nuôi con, tới đây làm gì?”

Tuyết Linh nhìn phía trước một chút, cuối cùng nói: “ Chúng ta phân ra làm hai nhóm chia nhau ra tìm kiếm! Dù có kết quả hay không thì một ngày sau cũng phải tập trung ở cửa hang, các ngươi thấy thế nào?”

Những người còn lại hơi do dự một phen cũng đều gật đầu đồng ý. Bọn hắn chia đôi ra một nhóm chín người, một nhóm mười người, thiết nghĩ cũng không quá đáng lo.

Cứ thế đám người phân thành hai nhóm, chia quân hai đường tìm kiếm hang động.

Không ngờ càng đi càng là sợ hãi, hang đá cứ như thênh thang vô tận, đường hầm ngang dọc, chẳng khác nào một cái mê cung không lồ. May mắn tu tiên giả trí nhớ phi phàm, đám người tại mỗi ngã rẽ đều để lại ký hiệu cho nên cũng không lo lắng bị lạc.

Một ngày sau, Lý Phù cùng chín người khác tìm trở về cửa vào hang đá, thấy nơi đó đã đứng chờ chín người. Nhìn hai nhóm người đều biểu cảm đáng tiếc, lắc đầu thở dài, hắn biết Sa Trư con non là tìm không được!

“ Thôi thì làm người kỵ nhất là lòng tham không đáy! Chuyến đi này thu hoạch đã rất phong phú rồi. Cũng đã đến lúc trở về!” Tuyết Linh lắc đầu, ngoài miệng nói vậy nhưng biểu cảm tiếc nuối.

Đám người trong lòng không nỡ nhưng cũng biết không thể một mực ở tại trong hang đi loạn, chỉ có thể lẫn nhau động viện hướng mặt hồ bơi đi.

Bùm!

Nước văng tung toé, mặt hồ lăn tăn sóng nhỏ.

Mười chín người nối đuôi nhảy ra khỏi hồ. Bọn hắn y phục ướt đẫm, mặt mày trắng bệch, há lớn miệng hít lấy hít để, hai mắt bởi vì ngâm nước mà chua xót nhìn không rõ.

Rì………rì……rì………….

Chưa đợi bọn hắn ổn định thân hình bỗng nhiên bên tai dị âm nổ vang, Lý Phù mãnh liệt quay đầu chỉ thấy sau lưng mây đen cuộn tròn thành cục, sấm sét ấp ủ thành đoàn. Chưa đợi hắn kịp suy nghĩ, đầy trời thiên lôi đã xé gió đâm tới, thế như trời phạt.

Tai nghe âm nổ vang trời, mũi ngửi không khí cháy khét, đám người Lý Phù chỉ vừa kịp xoay người đã bị trăm ngàn tia sét nuốt trọn, thân hình nhìn không rõ.

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:

Quảng cáo
Trước /61 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Chuyện tình cây vạn tuế

Copyright © 2022 - MTruyện.net