Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày nay Lãnh Thiên Hạo suốt ngày lải nhải bên tai Vân Du về chuyện đại điển phong phi và thọ yến của thái hậu. Nàng nghe lỗ tai bên này, bên tai kia lại bay mất.
Trong cung mang bào phục đến hắn bảo nàng thử nàng cũng chẳng buồn nhìn. Hầm băng bị khóa nàng chạy lòng vòng trong phủ rồi chạy đến thư phòng chơi. Cầm cái ấn được chạm khắc tinh xảo trên bàn, tiện tay ấn vài cái lên giấy rồi để lại chỗ cũ.
Thật không may cái ấn đó lại không ngoan mà rơi xuống đất. Nàng khom người nhặt thì phát hiện có một gương không to không nhỏ ở gướng gầm bàn.
Để ấn lại chỗ cũ nàng mở gương ra xem. Bên trong có rất nhiều cuộn tranh và một cuộn giấy Tuyên Thành được cuộn tròn.
Nàng mở giấy Tuyên Thành ra xem không ngờ đó lại là bức vẽ của nàng. Lúc đó nàng chỉ là muốn chọc hắn tức chết không ngờ hắn lại giữ đến giờ. Cuộn giấy lại để một bên nàng mở tiếp mấy bức họa kia.
Cuộn đầu tiên chính là lúc La Thu Huệ ngồi trên người nàng hôm đại hôn của Tiêu Tử, Hồ Điệp. Cuộn thứ hai là lúc nàng ngồi vắt vẻo trên cây hoài niệm tiền ở hiện đại. Mấy cuộn tiếp theo đều toàn là hình của nàng.
Tên này…vẽ đẹp.
Nàng lần lượt xem hết rồi để lại vị trí cũ. Nàng chạy đến lục trong gương bát bảo của mình. Tất cả những thứ nàng gửi lại Hàng Châu đều được Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy đem đến. Bên trong còn có sấp thư nàng bỏ quên nữa. Mang thư về phòng nàng giấu dưới nệm rồi tìm Tiêu Vũ.
Không ngờ Tiêu Vũ bị Vương Doãn phạt chép <Tam Tự Kinh> không thể cùng nàng chơi đùa. Lãnh Tâm cùng Hồ Điệp lại tiếp tục mang nhưng thứ phòng the ra đầu độc nàng. Nàng muốn chạy trốn nhưng bọn họ nhất quyết giữ lại.
Hạ nhân đến báo Lãnh Thiên Hạo hồi phủ nàng mượn cớ tìm hắn lỗ tai mới có thể bình an vô sự. Đương nhiên nàng không đi gặp hắn rồi. Dạo này hắn bận việc nên về rất muộn. Nàng trở về sương phòng nằm trên giường đọc mấy lá thư hắn gửi.
Lãnh Thiên Hạo tắm xong trở về phòng thấy nàng nằm sấp trên giường xếp lá thư lại cho vào phong thư. Đó chẳng phải là thư hắn gửi cho nàng sao? Hắn vốn nghĩ là nàng sớm mang đốt hết rồi.
“Nàng đang đọc thư sao?” Hắn ngồi bên giường xoa đầu nàng.
“Ân” Nàng gật đầu.
“Nàng còn giữ bên bây giờ sao?”
Nàng lắc đầu: “Là ngũ ca giữ giúp. Nếu ngũ ca mang cho ta, ta sớm đã đem đốt đi.” Nàng cầm lá thư bị cháy hết một góc nhỏ: “Ta đốt đấy.”
Hắn cũng không giận nàng: “Du Du, ngủ thôi. Mai phải dậy sớm tiến cung đấy.”
———–Phân Cách Tuyến Luna Huang———–
Sáng nay Vân Du khó khăn lắm thuyết phục được bản thân mặc bào phục, cài trâm phượng. Nàng được đám nha hoàn giúp đỡ, bản thân thì lim dim mắt ngủ. Cả người nàng như tăng thêm vài cân vậy. Thật hành xác!
Mất hết hơn một canh giờ để chuẩn bị nàng cuối cùng cũng được thả. Nàng nặng nề lếch thân bước ra khỏi sương phòng. Lãnh Thiên Hạo vừa thấy cửa mở liền quay sang mỉm cười bế nàng lên:
“Du Du hôm nay thật khác.” Lần đầu hắn thấy được tiểu nương tử nhà mình chịu chải tóc cài trâm. Nhưng kiểu lúc trước nàng thường chải hắn còn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào chải qua.
Hôm nay hắn cùng nàng mặc một đôi bào phục gấm trắng thêu chỉ ánh kim rất lóa mắt. Thắt lưng bản to cùng màu thêu hoa văn như mây trên trời. Hắn còn có thêm một viên hồng bảo ngọc nữa. Nàng lại phải mang thêm vòng cổ, vòng tai…
Vân Du không trả lời chỉ liên tục thở dài. Hắn phì cười: “Nàng vận đẹp thế phải cười mới khả ái.” Chân hắng đồng thời bước ra tiền thính.
Vân Du giống như người sắp chết một dạng dặn dò di chúc bằng miệng: “Nặng như thế ta làm sao cười nỗi đây. Nếu như lát nữa đầu ta rớt xuống ngươi nhất định phải mang tài sản riêng chôn cùng ta đấy. Nếu người dám ăn bớt đi thứ gì ta làm ma cũng tha cho ngươi.”
Hắn cười ha hả: “Mẫu hậu cùng hoàng hậu trên tóc còn cài nhiều trâm hơn nàng, ta lại không thấy họ bị gì. Là do nàng nghĩ nhiều thôi.”
Vương Doãn thấy nàng liền không nhịn được mà trêu chọc: “Vương phi lần đầu cài trâm hẳn là vui lắm.” Giọng hắn cố ý nâng cao.
Vân Du định phản bác gì đó thì Tiêu Tử nói: “Vương phi như vậy trông rất xinh đẹp”
“Bổn phi bình thường không xinh đẹp sao?” Nàng trả lời Tiêu Tử rồi quay sang hung hăng lườm Vương Doãn.
Sau đó mọi người cùng lên xe ngựa tiến cung. Lãnh Thiên Hạo biết nàng mệt mỏi nên suốt dọc đường đến Kim Loan điện hắn vẫn bế nàng trên tay.
“Nàng có nhớ ta nói những gì không?” Hắn lải nhải mấy ngày trời mà vẫn cảm thấy hình như nàng không nghe được chữ nào cả.
“Có mà. Ta có nghe mà” Vân Du ngó xung quanh xem có người nào mình quen biết không.
“Vậy nàng nhắc lại cho ta xem đi.” Hắn lại nói.
Vân Du cắn môi không trả lời được. Nàng có nghe đâu mà lặp lại chứ. Hắn mỉm cười hôn lên tóc nàng. Hắn sớm biết nàng không lưu tâm rồi.
Do Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy thành thân ở Hàng Châu nên đại điển phong phi lần kết hợp cả với bái đường luôn. Tên thái giám bên trên đứng đọc chiếu chỉ.
Gì mà hiền lương thục đức, gì mà tài sắc vẹn toàn chứ? Thánh chỉ toàn là phóng đại sự thật thôi. Nàng căn bản không có thứ gì như trong thánh chỉ viết.
Hai đôi uyên ương đứng giữa đại điện cung kính nói: “Tạ hoàng thượng.” Dưới sự chứng kiến của hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu, thái phi và bá quan văn võ lại cầm hồng trù đứng bái đường. Cũng may là không có mũ phượng với hồng cân.
Lễ hoàn Vân Du sung sướng nhấc chân chạy lên chỗ thái hậu. Lãnh Thiên Hạo kéo nàng lại thì thầm bên tai: “Du Du vẫn còn chưa xong đâu.”
Nàng nghe như nhận được tin bão sắp đến vậy, nhất thời tiêu hóa không được. Sau đó cùng nhau bước ra ngoài Kim Loan điện làm cái gì đó. Vân Du căn bản nghe không lọt lỗ tai. Nàng thấy Thái Thanh Thúy làm gì thì nàng làm theo thôi.
Trời nắng thế này mà còn bắt nàng mặc một đống y phục đứng phơi nắm thật là khổ. Ở đây lại không có kem chống nắng nữa chứ. Nàng liên tục cầm khăn lau mồ hôi. Đến giữa trưa đại điển phong phi mới kết thúc.
Thái hậu giữ lại Từ Ninh cung dùng cơm xong mới chịu thả người. Nàng và Lãnh Thiên Hạo về phòng lúc trước hắn dưỡng bệnh. Thực ra chỗ đó thái hậu vốn để cho hắn.
Vân Du ở bên trong bình phong tắm rất lâu. Nàng đắp đủ thứ trái cây lên da để dưỡng lại nhan sắc sớm bị nắng làm đỏ bừng. Lát sau bước ra nàng thấy Lãnh Thiên Hạo ung dung ngồi uống trà.
Hắn thấy nàng bước chân ra cửa liền hỏi: “Nàng đi đâu đấy?”
Vân Du ngây thơ trả lời: “Ta đi tìm ngũ tẩu và Vương phi tỷ tỷ.”
“Vậy thì nàng không cần đi nữa.” Hắn nhập ngụm trà rồi nói lý do: “Các nàng sớm bế quan rồi. Ta nghe nói bọn họ chuẩn bị vì mẫu hậu hiến vũ. Ngay cả Ân nhi và Nguyên nhi cũng sớm được đưa đến chỗ thái phi rồi.”
“Ân.” Vân Du trở về ngồi bên giường “Ngươi không đi tiếp sứ thần sao?”
Không hắn làm Vương gia kiểu gì. Trong khi Lãnh Thiên Minh, Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Hàn, Lãnh Thiên Huyền bận rộn với đám sứ thần đến tham dự thọ yến của thái hậu. Hắn lại ngồi đây nhàn nhã uống trà như không phải chuyện của mình.
Do sinh thần của thái hậu lại ở giữa mùa hạ nên rất nóng. Lãnh Thiên Minh không thể tổ chức vào buổi sáng mà chuyển sang buổi tối. Để thái hậu vui vẻ liền tổ chức luôn đại điển phong phi ngay trong một ngày.
Hắn bước đến ngồi bên giường giúp nàng lau tóc: “Nàng nói xem họ muốn gặp ta không?”
Thật ra đám sứ thần kia cũng muốn gặp hắn. Hắn chỉ khách sáo với họ vài câu rồi trở lại với tiểu nương tử của mình. Dù sao hắn dốc sức vì triều đình đã nhiều rồi. Giờ đây liền để bọn họ tự lo lấy đi.
Vân Du bật cười hả hả lăn xuống giường: “Ai bảo ngươi bao nhiêu việc tốt không làm mà lại mang quân đánh người ta. Để giờ người ta không muốn gặp ngươi.”
Hắn lòm còm bò lên người nàng cười mị hoặc: “Du Du!”
Vân Du đen mặt lại đẩy hắn ra rồi ngồi dậy: “Ngươi muốn làm gì?” Tự nhiên trong đầu nàng lại xuất hiện dáng đi kỳ lạ của Lãnh Tâm sau đêm xuân tiêu ngàn vàng mà người ta hay mơ tưởng kia.
Hắn ôm lấy nàng kéo vào lòng ngực của mình: “Nàng nói xem.” Giọng hắn khàn khàn vang bên tai. Không hiểu sao nàng lại ngửi thấy có chút ám muội bên trong.
Vân Du cho bàn tay vào miệng cắn. Hắn muốn ăn nàng sao? Phải làm sao bây giờ? Nàng không muốn đi phá tướng đâu: “Ta muốn ngủ.”
“Tốt” Hắn sảng khoái đáp ứng rồi kéo nàng nằm xuống giường: “Ta cùng nàng ngủ.”
Đến khi Vân Du tỉnh dậy thì không thấy hắn nằm bên mình. Bỗng dưng nàng lại muốn ăn hạt sen. Thế là nàng chỉnh lại tóc tai y phục liền chạy liên trì.
Trời ngả về chiều, nắng cũng dịu đi rất nhiều. Gió chiều mang theo một ít hơi thở của mùa hạ khẽ thổi. Mái tóc tơ mượt mà và vạt váy bay bay lướt theo bước chân của nàng.
Liên trì chỉ chiếm một góc nhỏ của ngự hoa viên nhưng không thể nói là nó không to được. Nàng đảo mắt xung quanh tìm thuyền nhỏ chèo ra bên ngoài. Đáng tiếc chiếc thuyền duy nhất lại bị vứt ở giữa liên trì. Nàng cứ đứng đó tiếc mãi.
Lãnh Thiên Hạo quay về phòng không thấy nàng thì được cung nữ báo nàng đứng ở liên trì. Hắn đến liền thấy nàng đứng đó tầm mắt nhìn xa xa. Hắn bước đến ôm lấy eo nhỏ của nàng:
“Du Du đứng đây làm gì?”
Nàng chỉ ra phía trước: “Ta muốn lấy đài sen.”