Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay mọi người vui vẻ đến ngủ Vương phủ ăn tân gia. Lãnh Thiên Hàn phải bận rộn tiếp đãi mọi người đến chóng mặt. Thái Thanh Thúy cao hứng tuyên bố tự mình xuống bếp hắn cũng không biết.
Đến khi cả bàn tiệc được bày ra Lãnh Thiên Hàn và Vân Du cùng nhìn nhau rồi đồng loạt ngất đi. Lãnh Thiên Hạo cực lực lo lắng ôm lấy nàng. Lãnh Thiên Minh cấp tốc cho truyền thái y. Mọi người có mặt đều xôn xao.
Lãnh Thiên Huyền là người duy nhất thấy được Lãnh Thiên Hàn liên tục nháy mắt với Lãnh Thiên Hề. Hắn ngây ngô không hiểu mà cao giọng hỏi: “Mắt của ngũ hoàng huynh làm sao lại giật như vậy?”
Không hiểu là hắn ngây thơ khong biết gì hắn là cố tình nữa. Vân Du nhịn không được cũng khẽ run run cười. Lãnh Thiên Hạo đột nhiên bừng tỉnh đạo ngộ liền viện cớ đưa nàng ra ngoài hỏi.
Vân Du kể hắn nghe trù nghệ của Thái Thanh Thúy và khổ sở của mình cùng Lãnh Thiên Hàn. Hắn liền bật cười, ở Hàng Châu vui vẻ như vậy nàng không muốn cùng hắn đến quân doanh cũng là có lý do.
Không lâu sau Lãnh Thiên Minh hiểu được ý của Lãnh Thiên Hàn liền bảo Thái Thanh Thúy chăm sóc trượng phu. Hắn bảo ngự trù làm lại một bàn ăn y như vậy.
Trong suốt buổi tiệc, Thái Thanh Thúy không hề phát hiện mà liên tục bắt chuyện với Lãnh Thiên Hạo. Nàng ta vốn là fan cuồng của hắn nên Lãnh Thiên Hàn sớm bị đá sang một bên.
Cả buổi tiệc kết thúc tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ không ai bị nguy hiểm đến tính mạng.
———–Phân Cách Tuyến Luna Huang————–
Hoàng thất đến thời điểm hiện tại mãi mà vẫn không có ai báo hỉ khiến thái hậu và thái phi lo lắng không thôi. Hôm nay thái hậu, thái phi quyết định triệu kiến tất cả giảng bài <Khai chi tán diệp>.
Thái Hậu và thái phi thay phiên nhau hao hơi tổn sức làm giáo sư ngồi bên trên thuyết trình.
Nhân vật chính là Vân Du cùng Lãnh Thiên Hạo vì hai người thành thân đến nay vẫn chưa hề có động tĩnh gì. Vân Du nghe nhiều nên cũng đã sớm thuộc nằm lòng. Lãnh Thiên Hạo im lặng ngồi uống trà chung thủy không đáp trả.
Lãnh Thiên Hàn và Thái Thanh Thúy lén nhìn Vân Du cười. Bọn họ biết rõ vì sao Vân Du đến giờ phút này vẫn không hoài thai.
Lãnh Thiên Hề và Hà Thủy Liên cũng nhíu mày nhìn Vân Du. Nàng rõ ràng có thể chỉ họ cách là sao để sinh hài tử làm sao lại không thể tự giúp mình? Chẳng lẽ còn có gì khó nói chăng?
Lãnh Thiên Huyền cùng thất Vương phi vui vẻ cùng nhau cắn hạt dưa như thể không phải chuyện của mình. Dù sao bọn họ cũng đã có Lãnh Tử Nguyên rồi đâu cần gấp gáp làm gì.
Lãnh Thiên Minh cùng hoàng hậu ngồi bên trên cao sớm đã thấy được biểu hiện của từng người. Nhưng cũng không hiểu gì. Đây là thái độ gì nha!
Thái hậu sinh khí khi thấy vẻ mặt thản nhiên của năm đôi uyên ương. Nhất là thái độ dửng dưng của Lãnh Thiên Hạo: “Hạo nhi, ngươi có nghe ai gia và thái phi nói gì không?”
Thái phi ôm trán thở dài thường thược: “Thiên Hạo không thể cho bổn cung một chút phản ứng sao?”
Hắn liền đứng lên cung kính nói: “Hồi mẫu hậu, thái phi, thần nhi…”
Không lẽ hắn định nói ở tại nơi này sao? Vân Du hốt hoảng hô to: “Du Du và Vương gia phu quân sẽ cố gắng. Mẫu hậu cùng thái phi thỉnh an tâm.” Nàng đưa tay kéo hắn ngồi xuống.
Lát sau hai người mệt mỏi nên mọi người được thả ra về. Hồi phủ ngồi trong sương phòng Lãnh Thiên Hạo thắc mắc hỏi nàng: “Vì sao lúc nãy nàng không cho ta nói?”
“Chàng có bệnh sao? Dám ở trước mặt nhiều người nói ra những lời như vậy.” Vân Du trách móc.
Hắn thản nhiên đáp náng: “Nhân cơ hội có mặt đông đủ như vậy ta sớm thừa nhận luôn tránh sau này gặp mặt họ lại hỏi.”
Vân Du thụ sủng nhược kinh, do hắn ngại phiền phức hay là do da mặt của hắn đủ dày? Bất quá, hắn yêu thương nàng như vậy nàng cũng không đành lòng khiến hắn mang tội bất hiếu.
“Phu quân” Nàng ôm lấy cổ hắn ngượng ngùng nói: “Hay là…hay là chúng ta cũng sinh hài tử được không?”
Hắn cúi đầu nhìn nàng: “Nàng không sợ nữa sao?” Tim hắn lúc này đập nhanh hơn vài nhịp rồi.
“Vẫn còn a.” Nàng cắn môi: “Nhưng ta không đành lòng nhìn chàng như vậy.”
Hắn cao hứng ôm nàng lăn trên giường thay cho lời đáp ứng.
————-Phân Cách Tuyến Luna Huang————-
Không lâu sau Vân Du và Lãnh Tâm cùng lúc báo hỉ, nàng dặn hắn không nên để thái hậu và thái phi biết. Theo kinh nghiệm nàng học tập từ Hà Thủy Liên và Thất Vương phi thì khi biết bọn họ hoài thai thái hậu và thái phi cao hứng liền liên tục mang đồ đến tẩm bổ còn cho thái y đến phủ kiểm tra mỗi ngày nữa.
Vân Du từ khi có mang đang trong thời gian kén ăn, Lãnh Thiên Hạo liền nói với thái hậu sức khỏe nàng không tốt không thể tiến cung.
Vân Du liên tục thèm thuồng những món ăn ở hiện đại mà ở đây không cách nào làm được vì nàng không nhớ công thức. Lãnh Thiên Hạo lo lắng không thôi thậm chí còn mượn luôn cả ngự trù trong cung đến mà nàng chỉ ăn được vài ngày là không buồn để ý nữa.
Bản thân có mang nên mỗi ngày nàng đều vận động nhẹ, chú trọng dưỡng nhan. Có thời gian Lãnh Thiên Hạo lại mang nàng xuất phủ dạo chơi. Không thì để nàng cùng đám nữ chơi đùa.
Do nàng chú ý dáng vóc nên đến tháng thứ năm chỉ cần mặc y phục rộng liền không ai nhận ra nàng có mang. Thái hậu lại triệu kiến giảng cho một trận.
Lát sau thái hậu nói: “Ai gia mệt mỏi rồi, các ngươi hồi phủ đi.”
Thấy thái hậu buồn bã nàng liền bước lên đặt tay thái hậu lên bụng mình tinh nghịch hỏi: “Mẫu hậu còn mệt không?”
Thái hậu kinh hỉ xúc động nhẹ nhàng kéo nàng xuống ngồi bên cạnh, nghẹ ngào nói: “Đã bao lâu rồi.”
Nàng nhỏ giọng đáp: “Đã được hơn bốn tháng.”
Lãnh Thiên Hạo lại bị mắng một trận do biết chuyện không báo. Hắn cũng không có biểu cảm gì mà luôn miệng nhận lội.
Vân Du liền nói: “Mẫu hậu không nên trách chàng. Là Du Du không để chàng nói.”
Thái hậu liền ban thưởng một ít đồ rồi thả về phủ. Vân Du bảo thái hậu không cần đưa đồ đến, ở phủ còn rất nhiều. Lãnh Thiên Hạo lại nói trong phủ có Hồ Điệp không cần thỉnh thái y. Thái hậu đều vui vẻ đáp ứng.
Tuy có mang nhưng nàng vẫn rất thích leo cây ngắm cảnh. Đám hạ nhân bị nàng dọa đến tim đập chân run.
Lãnh Thiên Hạo được đặt cách nếu triều đình không có gì quan trọng liền không cần thượng triều. Thế là hắn có rất nhiều thời gian ở cạnh nàng.
Một lần, Vân Du tập những bài tập ở hiện đại dành cho thai phụ. Lãnh Thiên Hạo thấy được liền lo lắng một phen khuyên giải nàng. Đáng tiếc nàng luôn để ngoài tai.
Trong khi Lãnh Tâm luôn bận rộn may y phục cho hài tử sắp trào đời thì Vân Du lại liên tục tân trang nhan sắc. Nàng sợ bị rạn da liền mang mỡ ngựa bôi ngày.
Tiêu Vũ mỗi ngày đến hôn lên bụng của nàng và Lãnh Tâm hỏi rất nhiều câu ngây thơ. Tỉ như sao tiểu hài tử lại ở mãi trong bụng không chịu ra ngoài? Tỉ như khi tiểu hài tử chào đời có chịu chơi cùng hắn không? Tỉ như làm ca ca như hắn phải đối với tiểu hài tử thế nào? Tỉ như hắn bảo muốn có ca ca, tỷ tỷ có được không?
Mỗi lần như vậy đều làm mọi người cười to một trận.
Đến một buổi tối sau khi ăn xong Lãnh Tâm đau bụng liền bị mang đến phòng. Vân Du bỗng sợ hãi cũng chuyển dạ theo.
Thế Lãnh Thiên Hạo cùng Vương Doãn mỗi người một viện đứng ngồi không yên.
Lúc trước Hồ Điệp lâm bồn Vương Doãn thấy Tiêu Tử đứng ngồi không yên liền luôn miệng trêu chọc. Không ngờ đến giờ đây hắn mới hiểu cảm giác này khó chịu đến mức nào.
Lãnh Thiên Hạo vốn muốn cùng vào bên trong nhưng Hồ Điệp căn dặn không được vào tránh làm bà đỡ mất tập trung, xảy ra sơ xuất gì thì không nên. Hắn chỉ biết đi quay đi lại liên tục ngóng vào bên trong.
Lát sau tiếng khóc chào đời của tiểu hài vang lên. Lãnh Tâm sinh được một nam hài. Vân Du lại sinh được một đôi song bào.
Hắn cấp tốc đẩy của bước vào, lướt qua ma ma đang bế hai tiểu hài tử trên tay hắn ngồi bên giường ôm lấy nàng: “Du Du, nàng vất vả rồi.”
Hắn để nàng dựa vào lòng mình, mỗi tay ôm một hài tử: “Nàng nhìn xem, đây là hài tử của chúng ta.”
Vân Du nâng mi mắt lên nhìn hắn mỉm cười. Đôi mắt của hai người giao nhau đầy tình ý. Vì người mình yêu mà thay đổi thực sự làm một chuyện tốt đẹp.