Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tây Môn tiêu cục thành lập !
Đại môn rất nặng rộng mở, còn được quét tước không nhiễm một hạt bụi, chờ khách quý tới cửa.
Mới đầu được vài ngày, mọi người còn cao hứng phấn chấn, hướng về trước cửa mà xem.
Sau đó, ba ngày trôi qua, mọi người bắt đầu có chút buồn bực, cảm xúc cũng từ vui sướng, dần dần chuyển thành nghi hoặc.
Đến ngày thứ mười, nghi hoặc bắt đầu chuyển thành căm giận bất bình.
Thẳng đến ngày thứ mười lăm, tiêu cục thành lập được nửa tháng, những thô dũng hán tử bất mãn, sẽ thấy nhịn không được, đột nhiên cơn tức bộc phát.
「 mẹ nó, vì sao không có người tới cửa?」Ngân Bảo tính cướp khó sửa, dẫn đầu nhảy ra.
「 đúng vậy, đừng nói người, ngay cả chim cũng không có bay ngang qua.」 đây chính là danh phù kỳ thực trước cửa có thể giăng lưới bắt chim a!
Kim Bảo ngồi trong góc cũng tham dự một câu.
「 đại ca, chủ ý này của tẩu tử có phải hay không quá ngu ngốc?」
Nghe thấy có người có lá gan chọc đến lão bà đáng yêu của hắn, Tây Môn Quý dùng ánh mắt sắc bén hung hăng trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, hung ác chuẩn bị động thủ đem xương cốt đệ đệ bẻ răng rắc.
Kim Bảo bị trừng toàn thân cứng ngắc, một cử động cũng không dám.
Ngân Bảo một bên còn chưa có phát hiện, giương miệng, không ngừng oán giận.「 ta nghĩ cứ như vậy quả thật không được, nhiều người trong nhà chắc chắn có thể bị đói chết !」
Tú Oa bưng trà nóng, bước vào trong đại sảnh, lọt vào tai chính là những lời này. Tầm mắt của nàng rơi xuống trên người trượng phu, nhìn thấy hắn nhíu mày, trong lòng cũng không nhịn được lo lắng.
Quẫn cảnh không người tới cửa này, nàng đã sớm dự đoán được, dù sao tân điếm mới khai trương, bao giờ trước cửa cũng là tình hình vắng vẻ. Vì để thu hút khách hàng, nàng còn phái người đi thôn xóm lân cận, cùng những thương gia quen biết, đưa đến bái thiếp.
Đáng tiếc là, đám thương gia mặc dù có lá gan tiếp bái thiếp, lại không có can đảm đến cửa thuê người.
Dù sao, đây chính là Tây Môn gia nha!
Tây Môn gia ác danh rõ ràng, tiếng xấu lan xa, ngay cả tiểu hài tử đang quấy khóc nghe thấy, đều đã sợ tới mức đình chỉ nín luôn, lúc này lại muốn thay đổi triệt để, cải tà quy chính, bắt đầu thành lập tiêu cục, chuyên môn thay người vận chuyển hàng hóa bảo tiêu.
Việc này cùng việc tìm đàn sói hoang đến trông giữ đàn dê, có cái gì khác biệt?!
Ngay cả khi Tú Oa thành ý mười phần, nhưng là thương gia cùng thôn xóm sớm đều bị cướp đến sợ, tin tưởng đối với Tây Môn gia đã hoàn toàn biến mất, chỉ cần Tây Môn gia đáp ứng không đến cướp bóc hàng hóa, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất tạ ơn, nhưng nếu là nói, muốn cho Tây Môn gia áp tải hàng hóa, đám thương gia chắc chắn tuyệt đối không chịu !
Cường đạo biến bảo tiêu, cho dù là thật sự, cũng căn bản không ai dám tới cửa.
Tây Môn Quý ngồi ở ghế chủ vị, nhìn quanh các nam nhân bất mãn, phiền chán phất phất tay, ý bảo mọi người im lặng.
「 dài dòng, mới chỉ qua vài ngày mà thôi, lại đợi thêm nữa xem sao!」
Tú Oa đứng ở góc khẽ thở dài một hơi.
Thân là thê tử, nàng ít nhất cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của trượng phu. Hắn là người khí phấn chấn, ngạo mạn không kềm chế được, thời điểm vừa thành lập tiêu cục, có vẻ hưng trí bừng bừng, nhưng một ngày lại một ngày qua, đôi con ngươi đen kia cũng dần dần trở nên ảm đạm.
Những người khác uể oải cùng bất mãn lại càng rõ ràng. Vẻ lo lắng trầm trọng, tựa như đám mây xám bao phủ Tây Môn Bảo, chậm chạp không chịu tản đi.
Mắt thấy chén trà đã chuyển lạnh. Tú Oa rời đại sảnh, một lần nữa đổi chén trà nóng khác, nhưng vừa đi đươc một chút, lúc nàng quay đại sảnh, các nam nhân lại náo loạn đứng lên.
「 gia, không được!」
「 tình trạng còn cứ như vậy, xương cốt đều rã ra!」
「 vẫn là chém giết đi!」
「 đúng vậy!」
「 rống –」
「 này con bò vì sao còn ở nơi này?!」
「 rống –」
「 rống cái gì? Đừng tưởng rằng có gia làm chỗ dựa, là có thể kiêu ngạo !」
「 thổ phỉ đổi nghề làm bảo tiêu, căn bản không có người dám tới cửa thôi!」
「 việc buôn bán thôi, tất nhiên không đơn giản như vậy.」
「 là nha!」
「 lúc trước ngươi không phải là người thứ nhất tán thành sao?」
「 ngươi khi đó không phải cũng nói, chúng ta nhiều người võ nghệ cao cường, nhất định sẽ có người cầm bạc tới cửa?」
Tranh chấp bằng miệng rất nhanh diễn biến thành tứ chi xung đột, các nam nhân như là muốn phát tiết áp lực cùng tinh lực tích lũy mấy ngày qua, người người cuồn cuộn xắn tay áo, bắt đầu triển khai 「 thi đấu hữu nghị 」.
Thân là người khởi xướng, Tú Oa trừng lớn mắt, đứng ở bên cạnh trượng phu, mắt thấy các nam nhân huy quyền bốn phía, hung tợn đánh đấm, nàng vừa kinh hoảng vừa xấu hổ, cơ hồ định chạy vào đại sảnh, lớn tiếng nói cho mọi người, ngân lượng trong tay nàng, kỳ thật còn đủ để mọi người ăn uống không phải trả tiền đến vài năm vẫn còn thừa.
Chính là, nàng vừa mới đứng dậy, Tây Môn Quý lại đưa tay, dễ dàng đem nàng kéo đến trên đùi, ngăn lại ý tốt「 điều đình 」kết cục của nàng.
「 nàng ngồi xuống, đừng động tới bọn họ.」
「 nhưng là……」 nàng chần chờ nhìn trước mắt một đoàn hỗn loạn, lại ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào trượng phu ung dung.
Hắn nhìn nàng, bạc môi gợi lên cười.
Nụ cười này khiến cho hồn nàng bay ra ngoài. Bốn phía như bị mất âm thanh, nàng cái gì cũng nghe không thấy, toàn bộ trong thế giới, chỉ còn lại có nam nhân trước mắt này, còn có nụ cười uy lực khôn cùng của hắn……
Rầm!
Tiếng đập phá khiến nàng bừng tỉnh khỏi cơn mơ mộng.
Tú Oa nhất thời tỉnh táo lại, kinh hoảng nhìn xung quanh, rõ ràng nhìn thấy một cái ghế bị đập nát, mà trên bàn chỉ còn lại ấm trà ngay cả mấy chén trà đều bị chọi vào tường.
Mắt thấy tình hình chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, Tú Oa không quen nhìn thấy hành động thô lỗ, chỉ có thể ôm chặt trượng phu, càng lúc càng hướng vào trong lòng hắn mà trốn.
「 phu quân, thật sự là không cần phải xen vào sao?」 a, có người đã chảy máu nha !
「 không cần.」 Tây Môn Quý vẫn là thật sự thong dong, thậm chí cúi đầu đến, tiến đến bên tai nàng ngửi ngửi.「 mùi hương trên người nàng là cái gì? Như thế nào lại giống mùi hương hoa?」 Tú Oa xấu hổ đến lùi người lại đằng trước, lại nhìn thấy những người bên ngoài đang nhào vô đánh đấm lẫn nhau, đành quay đầu trở về trong ngực hắn, nhìn thấy hắn dưới ánh sáng ban ngày không chút gì che lấp cử chỉ vô cùng thân thiết.
「 phu quân, đừng……」
「 ân?」
「 mùi hương trên người ta chính là khi tắm thêm mấy đóa hoa, nha!」
Hắn, hắn hắn hắn hắn hắn hắn, hắn cư nhiên ở trước mặt mọi người, liếm lỗ tai của nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nháy mắt chuyển hồng, nàng xấu hổ đến mức nói không ra lời, chỉ có thể vội vàng dùng tay nhỏ bé che lỗ tai, đề phòng trượng phu lại lần nữa đánh lén.
Bộ dáng ngượng ngùng này ngược lại càng khiến hắn gợi lên 「 hứng thú 」, dục vọng trong con ngươi đen tỏa sáng, khuôn mặt tuấn tú có vẻ như là muốn một ngụm nuốt hết nàng.
Từ lúc tân hôn đến nay, biểu tình này trong mắt trượng phu, Tú Oa không biết đã gặp qua bao nhiêu lần, hơn nữa dưới lớp y phục nhiệt năng giữa hai chân hắn kiên đĩnh đứng lên, càng chắc chắn khiến nàng không thể không để ý, căn bản chính là 「 chứng cớ vô cùng xác thực 」, xấu hổ đến mức nàng không biết như thế nào cho phải.
Ở trong mắt Tây Môn Quý, nàng càng biểu hiện ngượng ngùng, nhìn lại càng có vẻ ngon miệng. Hắn rồi đột nhiên ôm nàng đứng dậy, cũng không quản trong đại sảnh đang huyên náo gà bay chó sủa, dự định nhanh trở về phòng, mau mau hưởng dụng thê tử ôn hương nhuyễn ngọc.
「 phu quân!」
「 ân?」
「 hiện tại…… Hiện tại trời còn sáng a!」 nàng ngượng ngùng không dám gặp người.
「 kia thì thế nào?」
Mắt thấy trượng phu có ý định「 ăn 」 sâu sắc, Tú Oa tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể cố gắng suy nghĩ nên dùng cái lý do gì mới có thể làm cho trượng phu dừng tay. Đột nhiên, ngoài cửa có động tĩnh, một người nam nhân vội vàng chạy vào đại sảnh, trong tay còn nắm chặt một phong thư vung mạnh, vừa chạy vừa la to.
「 thật ! Là thật –」
Tiếng kêu to rốt cục làm cho Tây Môn Quý dừng lại cước bộ, nhíu mày xoay người lại, trừng mắt người kia hỏi nói:「 chuyện gì thật lại lớn tiếng ồn ào như vậy!」 khụ! Làm hỏng cả cảm xúc của hắn!
「 gia — có — có –」 người nọ chạy vội tới trước bàn, thở hổn hển đưa bức thư trong tay ra.「 có khách nhân tới cửa !」
「 cái gì?」
「 thiệt hay giả?」
Mọi người một trận xôn xao, vừa mới còn đang đánh nhau, rống nhau, đang đánh người hoặc đang bị đánh, tất cả đều ở trong nháy mắt ngừng lại.
「 là thật, bên ngoài vừa có người truyền tin đến, nói là chủ tử của hắn muốn mời chúng ta làm bảo tiêu cho một chuyến hàng!」
「 phu quân, mau buông ta xuống!」 Tú Oa nhất thời cũng đã quên xấu hổ, tay nhỏ bé lay lay bả vai trượng phu.「 để cho ta xem xem!」
Mặc dù tâm không cam, tình không nguyện, nhưng là lấy đại cục làm trọng, Tây Môn Quý tuy hé ra mặt thối, nhưng vẫn buông thê tử xuống. Chỉ thấy nàng vừa mới rời khỏi ôm ấp của hắn, ngay cả chân còn chưa có đứng vững, đã đưa tay lấy đi lá thư.
Nàng vừa mới đem lá thư mở ra, vô số cái đầu cũng đồng thời hóng lại đây.
「 thế nào?」
「 đúng vậy, thật sự là sinh ý tới cửa?」
「 tẩu tử, trên thư là viết cái gì?」
「 thực sự có người muốn mời chúng ta sao?」
Tú Oa nhanh chóng đọc xong thư, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cao hứng nhìn quanh mọi người.「 là thật.」 nàng cao hứng cực kỳ.「 đối phương muốn vận chuyển một đám hàng hóa đến kinh thành, muốn gửi chúng ta vận chuyển tơ lụa, qua lại một chuyến, nguyện ý trả tiền bảo tiêu là ba trăm lượng!」bên trong phong thư, còn có ngân phiếu một trăm lượng là tiền đặt cọc.
Ba trăm lượng?!
Các nam nhân lộ ra biểu tình kính sợ.
Oa, ba trăm lượng nha! Kia có thể đủ cho mọi người ăn trong bao lâu a?
「 là nhà ai yêu cầu?」 Tây Môn Quý hỏi ra trọng điểm.
「 ách……」 nàng đè thấp âm lượng, tận lực nhỏ giọng nói.「 Đông Phương gia.」
Tuy rằng, nàng đã xuất giá, nhưng là ca ca vẫn chưa từng ngừng quan tâm nàng. Ca ca chắc chắn là biết Tây Môn gia thành lập tiêu cục, hiểu được nàng sẽ gặp phải quẫn cảnh, thế nên mới có giao dịch lần này, thay nàng giải trừ bớt khẩn cấp.
Nhưng nam nhân Tây Môn gia, lại căn bản không cảm kích.
「 cái gì?! Đông Phương gia?」
「 tẩu tử, ngươi đùa giỡn cái gì!」
「 chúng ta chuyên cướp Đông Phương gia, sớm đã cướp thành thói quen.」
「 đúng vậy, lần này nếu chỉ có thể nhìn mà không cho cướp, kia có bao nhiêu khổ sở a?」
「ý định Đông Phương Dực chính là tra tấn chúng ta nha!」
「 đáng giận!」
Các nam nhân rống lên một tiếng khiến cho Tú Oa sợ tới mức liên tục lui về phía sau, rốt cuộc không đứng vững, lại rơi vào trong lòng của trượng phu. Nàng quay đầu nhìn, phát hiện bàn tay to của Tây Môn Quý đỡ lấy thắt lưng của nàng, mới giúp nàng không bị té ngã.
So với kinh hoảng của nàng, hắn chắc chắn là bình tĩnh hơn.
「 đến,」 bàn tay to của hắn cầm lấy ấm trà bằng sắt trên bàn, nhét vào trong tay nàng.「 ném ra ngoài.」 hắn khẩu khí bình tĩnh như là đề nghị nàng, xào rau nên cho bao nhiêu dầu.
「 a?」
「 ném đi, thấy người nào ầm ỹ nhất thì hướng người đó mà ném.」 hắn nhìn thoáng qua mọi người đang huyên náo.「 Ngân Bảo ầm ỹ nhất, đầu cũng đủ cứng.」 hắn còn thay nàng chọn ra một người.
Tú Oa đang cầm ấm trà bằng sắt, có chút không dám tin, chỉ có thể nhìn trượng phu.「 nhưng là……」
Trên bạc môi ý cười càng đậm, hắn vươn tay đến, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nhuyễn nộn của nàng, nhẹ nhẹ nhắc nhở nàng.「 chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho bọn họ chú ý.」
Lời nói của hắn đơn giản, lại làm cho lòng của nàng ấm áp. Hành động cùng ngôn ngữ của hắn, đều để lộ ra sự tín nhiệm cùng sủng nịch. Giữa một đám huyên náo cùng tiếng gầm phản đối, hắn lại đứng về phía nàng.
Trong phút chốc, nàng hảo cảm động, tất nhiên dũng khí cũng nâng cao, dựa theo hắn chỉ thị, cầm lên ấm trà nặng bằng sắt, dùng sức hướng Ngân Bảo mà ném.
Đông!
Tất cả mọi người ngây dại.
Tuy rằng nàng dũng khí có thừa, nhưng lực đạo lại không đủ, quăng ra ấm trà sắt, không phải dừng ở trên đầu Ngân Bảo, mà là nện vào vật giữa hai chân hắn.
「 a –」 tiếng kêu thê lương thảm thiết vang tận mây xanh.
Ngân Bảo chịu khổ bị công kích, hai tay chụm giữa hai chân, đau đến nước mắt chảy ra như điên, chỉ còn sức đứng tại chỗ mà chửi.「 mẹ nó, là tên nào vương bát đản dám –」
「 thực xin lỗi!」giọng nữ kinh hoảng vang lên, mọi người đều quay đầu lại nhìn.「 ta chỉ muốn ném vào đầu, nhưng là nhất thời tay chân không ổn, nào biết đâu……」sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn tiểu thúc.「 Ngân Bảo, ngươi có khỏe không?」
Không tốt!
Ô ô ô, đương nhiên không tốt!
Ngân Bảo giận mà không dám nói gì, nếu không ngại vì tự tôn nam tính, hắn quả thực muốn nằm úp sấp xuống đất, kêu cha gọi mẹ lên tiếng khóc rống.
Các nam nhân lại khiếp sợ rùng mình, đối với nàng hoàn toàn nhìn với cặp mắt khác xưa, chẳng những không dám lại ầm ỹ lại nháo, thậm chí không dám phát ra âm thanh, có người còn vụng trộm lui lại mấy bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Tú Oa tay nhỏ bé nắm chặt váy, xấu hổ lại muốn tránh vào trong lòng trượng phu. Nàng cúi đầu, không ngừng nhắc lại.「 ta…… Ta…… Ta chỉ là muốn mọi người chú ý……」
「 nàng thành công.」 Tây Môn Quý còn lộ ra biểu tình kiêu ngạo, đối thê tử lần đầu tiên 「 hiện ra 」, còn có hiệu quả tốt như thế, cảm thấy cùng có vui vẻ.「 thừa dịp bọn họ còn đang yên tĩnh, mau đem lời nàng muốn nói nói cho bọn họ.」 hắn nhắc nhở nàng.
A, đúng, nàng còn có chính sự cần nói!
Tú Oa chịu đựng ác cảm tội lỗi, đứng thẳng người, liên tục hít sâu mấy hơi, thật vất vả mới khôi phục được trấn định.「 hai nhà trở mặt, đã là chuyện quá khứ. Sinh ý từ Đông Phương gia, cũng là một việc để kiếm tiền, chúng ta không có lý do gì từ chối.」 lại thôi, liền thật sự không sinh ý.「 cướp bóc tuy rằng có thể mau chút kiếm được tiền, nhưng luôn trái pháp luật, không phải kế lâu dài.」
「 chúng ta đã đi cướp được hơn vài chục năm.」 có người lẩm bẩm.
Tây Môn Quý đem một cái ấm trà sắt khác, nhét vào trong tay thê tử. Nháy mắt, người vừa nói liền rụt người lại, tiện thể kẹp chặt hai chân.
Tú Oa tiếp tục nói:「 thay người bảo tiêu chuyển hàng, chẳng những có thể lĩnh ngân lượng, huống hồ lại quang minh chính đại, càng có thể biểu hiện ra các vị đại ca là có võ học cao siêu.」
Nghe tiếng nói ôn nhu kia không dấu vết vuốt mông ngựa, biểu tình các nam nhân lúc này mới dần an tĩnh chút. Chẳng qua tầm mắt bọn họ vẫn là nhìn chằm chằm ấm trà sắt, chỉ sợ lại lỡ miệng sẽ có người dính chưởng.
「 vì các vị võ nghệ cao cường, Đông Phương gia mới có thể tiến đến yêu cầu, sau này chắc chắn không lo không có mối làm ăn. Lại nói, trừ bỏ các vị đại ca, làm sao còn có ai có thể cam đoan hàng hóa Đông Phương gia có thể lên đường bình an?」
Lời nói này làm các nam nhân nghe được liên tục gật đầu.
「 đúng vậy, trừ bỏ Tây Môn Bảo chúng ta, cũng không có người có thể đảm bảo hàng hóa bình an vào kinh!」 Kim Bảo vỗ vỗ bộ ngực, đối việc này thật sự khẳng định.
「 đúng vậy!」
「 còn có ai dám so với chúng ta?」 bọn họ chính là những thổ phỉ cường hãn nhất.
「 tẩu tử nói rất đúng, đây quả là công việc kiếm tiền tốt.」
「 đúng vậy!」
Xác định mọi người thay đổi biểu tình, sửa lại khẩu khí, rốt cục bị nàng thuyết phục, Tú Oa cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng ngẩng đầu lên, đối trượng phu lộ ra tươi cười, dự định tiếp tục thuyết phục thêm, lại bỗng đột nhiên cảm thấy choáng váng.
「 tẩu tử, vậy người nói xem, chúng ta nên làm như thế nào?」 có người đưa ra vấn đề.
「 đúng vậy đúng vậy, thiếu phu nhân, ngài nói xem.」
「 thiếu phu nhân?」
「 ngài như thế nào không nói lời nào?」
Nàng hít sâu một hơi, ý định tươi cười, đáp lại truy vấn của mọi người. Nhưng là, thâm trầm choáng váng đánh úp lại, nàng chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, trước mắt càng lúc càng tối, rốt cục rốt cuộc đứng không vững. Trong nháy mắt trước khi hoàn toàn ngất đi, nàng còn cảm giác được vòng tay ôm ấp của trượng phu, cùng với tiếng rít gào quen thuộc kia, còn có hắn kinh hoảng giận dữ gầm rú……
Sau đó, bóng tối liền nuốt hết ý thức của nàng.
「 thế nào? Nàng rốt cuộc là làm sao vậy?」
「 nàng……」
「 ngươi nói mau! Nói!」
「 ta……」
「 ngươi không phải nói ngươi là đại phu tiếng tăm lừng lẫy nhất trong kinh thành sao?」
「 gia…… Ngươi……」
「 nói mau! Nàng vì sao té xỉu ?」
「 ngươi bóp cổ ta…… Rất khó…… Ta rất khó…… Nói chuyện a……」
Vẫn chìm trong bóng đêm, Tú Oa mơ màng trầm trầm, chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ táo bạo của trượng phu.
Mới đầu, nàng còn không xác định chính mình là làm sao, là nghe thấy bên giường đối thoại, thế này mới nghĩ ra. Đúng rồi, nàng ở trong đại sảnh té xỉu.
Nàng thử mở mắt ra, lại cảm thấy cơ thể không còn nửa điểm khí lực.
「 khụ ân, thiếu phu nhân chứng khí hư thể nhược, tinh thần lo lắng, khả năng làm lụng quá mức vất vả, còn có…… Còn có…… nên cho nàng ăn nhiều đồ ăn hơn, bồi bổ thân mình mới được.」
「 cái gì?!」tiếng kêu giận đinh tai nhức óc.
Nha, không!
Không thể nói cho hắn! Không thể cho hắn biết!
Tú Oa ở trong lòng la hét, giãy dụa muốn mở mắt ra, nhưng thật sự không làm nổi. Tệ hơn là, Thúy nhi cũng khóc sướt mướt nói ra bí mật mà nàng đang che dấu.
「 cô gia, đại phu nói đúng đó, thiếu phu nhân từ khi gả về đây, mỗi lần ăn cơm đều ăn thật sự rất ít, nàng thật sự hẳn là nên ăn nhiều hơn, bồi bổ thân mình mới được.」
「 nàng không phải vốn là ăn ít sao?!」 thanh âm căm tức thấp rủa ở bên tai.
Nha, đúng vậy, sức ăn của nàng rất nhỏ, rất nhỏ !
Tú Oa vội vã muốn đối mặt trượng phu cam đoan, nhưng không cách nào từ trong bóng đêm giãy ra.
「 cô gia, thiếu phu nhân mỗi lần ăn cơm chỉ ăn một, hai muỗng, chim chóc bên ngoài ăn so với thiếu phu nhân còn nhiều hơn a!」 Thúy nhi còn nói thêm.
「 vậy khó trách mạch tượng thiếu phu nhân có thể hư nhược như vậy rồi, nàng nhất định phải ăn nhiều hơn mới được.」
Không, làm ơn, đừng nói nữa!
Sợ chính mình nếu không tỉnh lại, Tây Môn Quý biết được 「 tình hình thực tế 」như vậy, sẽ đem nàng hưu. Tú Oa dùng hết khí lực, thật vất vả mở mắt, run run tay nhỏ bé, bắt lấy trượng phu đang đứng ở bên giường giận dữ, phát ra tiếng nói suy yếu.
「 phu…… Phu quân……」
Hắn mạnh mẽ xoay người lại, vội vàng ở kế bên giường ngồi xổm xuống.
「 nàng có khỏe không?」
Nàng há miệng thở dốc, lại nói không ra tiếng. Hắn vội vàng cúi đầu, đem lỗ tai lại gần lắng nghe,
「 ta…… Ta…… Ta sức ăn……」 nàng thở gấp, suy yếu kiên trì.「 sức ăn rất nhỏ…… Thật sự……」
Hắn cứng đờ thẳng người đứng dậy, căm tức trừng mắt nhìn nàng.「 đừng nói nữa!」
Thấy trượng phu tức giận, nước mắt nháy mắt tràn mi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chảy xuống một giọt nước mắt, bất cứ ai nhìn thấy, cũng đều đau lòng không thôi.
Tây Môn Quý nhất thời cũng hoảng, nước mắt tiểu nữ nhân này so với đao kiếm còn lợi hại hơn, khiến hắn hoảng loạn tay chân. Cũng bất chấp bên cạnh còn có người, hắn vội vàng đem nàng ôm vào trong lòng, lại nhẹ giọng an ủi.
「 đừng khóc, ta không rống nàng, nàng đừng khóc, đừng khóc.」
Tú Oa nước mắt rơi như mưa, cả người hư nhược nghẹn ngào.「 thật sự…… Ta ăn thật sự ít…… Thật sự……」
Bóng tối lại một lần nữa lặng lẽ dâng lên, dần dần che khuất gương mặt tục tằng anh tuấn kia, nàng cực lực muốn bảo trì thanh tỉnh, lại vô lực kháng cự với bóng tối, chỉ có thể cầm lấy vạt áo của hắn, suy yếu nói:「 ta sẽ…… Ăn thiếu một chút…… Ngươi đừng……」
Vài thanh âm nhỏ bé cuối cùng gần như nghe không thấy. Tây Môn Quý vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt nhìn thê tử suy yếu, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, nhịn không được ngoáy ngoáy lỗ tai, mở to hai mắt nhìn, không thể tin được hỏi lại:「 nàng nói cái gì?」
Trước kia ngất, Tú Oa dùng hết khí lực, lập lại ba chữ cuối cùng.
「 đừng hưu ta……」
Ò ó o o……
Khi mặt trời mọc, tiếng gà trống vang dội gáy to.
Ở Tây Môn gia không có gà trống.
Gà trống ở Tây Môn gia, bình thường đều sống không quá một ngày.
Gà trống không đẻ được trứng, cho dù bị cướp về, cũng sẽ sớm bị giết làm thịt ăn.
Cho nên, lúc Tú Oa nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy tiếng gà gáy ngoài cửa sổ, trái tim tựa như rơi xuống vực sâu lạnh như băng.
Ô ô, xong rồi xong rồi, nhất định là lời nói dối của nàng bị vạch trần, trượng phu hưu nàng, còn đem nàng suốt đêm đuổi về Đông Phương gia !
Nàng bi thương mở to mắt, vốn nghĩ sẽ nhìn thấy giường lớn khắc hoa lộng lẫy, cùng với mền thêu hoa lệ, lại không sao hiểu được, trước mắt lại vẫn chăn màn đơn giản, cùng với nóc nhà mới được tu bổ màu sắc không đồng nhất.
Tú Oa ngây người ngẩn ngơ.
Nàng hoang mang lại mờ mịt ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình còn đang ở Tây Môn gia, nằm trên giường lớn mà nàng cùng Tây Môn Quý thường ngủ.
Nhưng, hắn không ở trên giường, cũng không ở trong phòng.
Ò ó o o……
Gà trống bên ngoài lại kêu lên.
Nàng nhìn cánh cửa đang đóng kia, trong lòng buồn bực không thôi, thậm chí còn hoài nghi bản thân có phải hay không còn đang nằm mơ, vẫn chưa tỉnh lại?
Bỗng dưng, nam nhân cao lớn đẩy cửa đi đến.
Nàng nhìn chăm chú vào thân ảnh cao lớn kia dần dần đến gần, trong khoảng thời gian ngắn, không phân biệt được nam nhân trước mắt là thật hay lại là ảo giác của nàng.
Phát hiện kiều thê rốt cục đã tỉnh, Tây Môn Quý cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn vội vàng tiến đến bên giường, lo lắng kiểm tra, chỉ sợ nàng lại có gì không khoẻ.
「 nàng cảm thấy thế nào? Có khỏe không?」 hắn khẩu khí cùng động tác đều lộ ra bất an, cùng vớí coi trọng.
「 ta không sao.」 nàng miễn cưỡng mỉm cười, nhưng thanh âm vẫn rất mỏng manh.
Tây Môn Quý vội vàng đem chén vừa mới múc từ trong nhà ra, đưa đến trước mặt tiểu thê tử.
「 đây là canh gà hầm, không có lạnh đâu, ta vưa mới đi đun nóng, tuy rằng lúc bê ra có bị sánh ra ngoài một chút, nhưng vẫn còn không ít.」 hắn múc một muỗng canh nóng, đưa đến bên miệng nàng.「 đến, thừa dịp nóng uống đi.」 đây chính là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, hắn đem đồ ăn đưa vào miệng người khác.
Tú Oa nhìn hắn chăm chăm, lăng lăng, ngây ngốc, phải sau một lúc lâu mới có khả năng mở miệng.
「 canh gà?」 nàng ngây ngốc nhìn hắn, mờ mịt mở miệng.「 nhà chúng ta không có gà a!」
「 hiện tại có.」 vì sợ nàng lo lắng, hắn còn đặc biệt cường điệu.「 gà này không phải là ta cướp về, mà là lấy tiền đặt cọc của Đông Phương gia đi mua về.」
Nhìn trượng phu bày ra biểu tình thật sự, Tú Oa cảm động không thôi. Nàng nói không nên lời, nhưng nước mắt lại chảy ra, một giọt lại một giọt rơi xuống.
Thấy nước mắt của nàng, Tây Môn Quý hoảng hốt đứng dậy.
「 như thế nào khóc? Có phải hay không rất nóng? Nàng đừng khóc, ta thay nàng thổi thổi.」 hắn giơ lên bàn tay to, đem thìa đến bên miệng, thật cẩn thận thổi.
Gặp trượng phu tri kỷ như vậy, nàng nước mắt rơi vào càng nhanh, sợ hắn bị nóng, nàng vội vàng vươn tay nhỏ bé, lôi kéo hắn ống tay áo.「 phu quân, ngươi đừng thổi, ta không đói bụng –」
Cô lỗ lỗ……
Cô lỗ lỗ……
Tiếng kêu từ bụng nàng như không chịu thua kém vang lên.
Tây Môn Quý dừng lại động tác, cúi đầu nhìn xem nàng, lại nhìn lại bụng của nàng, sau một lúc lâu sau, mới lại đem tầm mắt dời lại trên mặt nàng.
Nàng xấu hổ đến đỏ cả mặt, vội vàng dùng tay che khuất bụng. Nhưng là, tuy rằng là tay che được bụng, nhưng là thanh âm cô lỗ lỗ kia vẫn là liên tục truyền đi ra, tuyệt lưu chút mặt mũi nào cho nàng.
Con ngươi đen tinh lượng toát ra lửa giận.
Hắn trừng mắt nhìn thê tử, khắc chế thanh âm rít gào.「 ta tuy rằng cùng, nhưng mà vẫn còn có thể còn nuôi được nàng!」
「 phu quân, người hiểu lầm !」 thấy hắn lộ vẻ mặt giận dữ, Tú Oa kích động giải thích.「 ta cũng không phải cho rằng chàng nuôi không nổi ta, chính là lúc trước chàng nói, lấy ai cũng được, nhưng sức ăn phải ít nên ta mới……」 nói đến phía sau, nàng nhịn không được cúi thấp đầu xuống.
Mấy ngày nay, nàng thủy chung nơm nớp lo sợ, không dám ăn nhiều lắm, chỉ sợ gặp một ngày, sức ăn vượt qua quy định của hắn, sẽ bị hắn hưu.
Tây Môn Quý lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
「 nguyên lai trong lòng nàng nghĩ về điều này!」 mày rậm nhíu chặt rốt cục buông lỏng ra.「khi đó ta nghĩ đến nữ nhân ở tuổi này, sức ăn đều nhiều giống như muội muội ta.」
「 giống Nguyên Bảo?」
「 đúng.」
「 ách, nàng ăn bao nhiêu?」 nàng tò mò hỏi.
「 nhiều gần giống ta.」
Tú Oa nháy mắt mở to mắt.
Canh gà nóng bỏng rốt cục được thổi đến mức không còn hơi nóng. Tây Môn Quý đem thìa đưa đến bên miệng nàng, còn thật sự hỏi:「sức ăn của nàng có thể tương đương với muội muội ta sao?」
Nàng dùng sức lắc đầu.
「 vậy thì cứ yên tâm lớn mật ăn đi, là ta sai khi đánh giá sức ăn của nữ nhân.」 hắn không chút nào che dấu, trực tiếp thừa nhận chính mình sai lầm.「 đến, mau uống đi, ta thay nàng thổi nguội rồi.」
Biết được đây hết thảy tất cả đều chỉ là hiểu lầm, Tú Oa cuối cùng nhẹ nhàng thở ra. Cứ yên tâm như vậy, trong bụng âm thanh cô lỗ càng vang. Từ nhỏ đến lớn, nàng đối bộ dáng bản thân rất tự ti, so sánh với tỷ tỷ Đông Phương Diễm, nàng chẳng những bộ dạng kém cỏi, hơn nữa còn không thon thả bằng tỷ tỷ.
Cho nên, khi Tây Môn Quý yêu cầu tân nương sức ăn phải ít, nàng vì gả cho tình nhân trong mộng, mới có thể xúc động đồng ý, mà sau khi thành thân, lại lúc nào cũng cảnh giác. Cho tới hôm nay, nàng mới hiểu được, thứ hắn để ý chính là thân thể của nàng.
Cái thìa nhẹ nhàng không tiếng động đưa đến bên môi nàng. Nàng rốt cục yên tâm mở miệng, ngoan ngoãn uống hết canh gà ấm áp.
「 uống ngon không?」
「 ân.」 nàng cảm động gật gật đầu.
Tây Môn Quý lộ ra tươi cười vừa lòng, lại múc thêm thìa nữa thổi nhẹ.「 canh này là đầu bếp hầm trong hai canh giờ, đại phu còn cho thêm thuốc Đông y, nàng nên uống nhiều chút.」 hắn một muỗng lại tiếp theo một muỗng, đem canh gà đến bên miệng nàng, xác định nàng thật sự ăn no.
Trời sáng dần, bên ngoài bắt đầu truyền đến thanh âm mọi người đi lại, phòng trong lại yên tĩnh không tiếng động, vợ chồng họ trong lúc đó không nói gì thêm.
Mà trong ngực của nàng lại ấm vô cùng, phảng phất như thứ hắn đút cho nàng không chỉ là canh gà hầm bổ thân. Nàng biết, bên trong canh gà hầm kia, kỳ thật còn bao hàm những gì mà hắn không nói ra, là yêu thương cùng quan tâm.
Có thể gả cho Tây Môn Quý làm vợ, thật sự là sự kiện đẹp nhất trong sinh mệnh của nàng!