Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ứng với sự cầu cứu hãi hùng trong lòng cô, một bàn tay thô ráp lạnh băng đã nắm lấy cổ tay Quân Tụ Hàn, chấm dứt sự rơi ngã vô cùng tận trong trạng thái gần như hôn mê.
Cơ thể cuối cùng đã dừng lại ở một nơi nào đó, dưới lòng bàn tay là một cảm giác ẩm ướt mềm xốp.
Quân Tụ Hàn mở mắt, một khuôn mặt thấp thoáng nhạt nhòa, dần dần hiện rõ.
- Bác Tần?
Khi cô đã hoàn toàn nhìn rõ con người trước mặt, toàn bộ cơ thể giống như được chích một liều doping tăng lực, cô mừng rỡ ngồi bật dậy, chụp ngay lấy cánh tay ông Tần, do xúc động quá mức mà trở nên nghẹn ngào - Là bác sao? Đúng là bác phải không?
- Tụ Hàn, là bác đây! - Ông Tần vẫn hiền hòa như mọi ngày, khẽ đẩy gọng kính lên, cúi xuống nhìn những ngón tay đang run lẩy bẩy của cô - Sao cháu lại… sợ hãi tới mức này?
Nước mắt ầng ậc trong tròng mắt Quân Tụ Hàn, cô ra sức lắc đầu thật mạnh:
- Cháu đã mơ một giấc mơ rất dài… Một cơn ác mộng khủng khiếp… Cháu nhìn thấy dốc núi trên thảo nguyên, còn cả quan tài áo cưới… và cả ngôi đình…
Những lời mô tả lộn xộn đứt quãng của cô chợt ngừng bặt khi ánh mắt cô chuyển từ người ông Tần trước mặt sang cảnh vật xung quanh.
Quân Tụ Hàn cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy bức tường loang lổ trong phòng làm việc và những tủ hồ sơ cũ kỹ, bởi vì một ông Tần bằng xương bằng thịt đang ngồi sờ sờ trước mắt đủ để chứng minh cô đã tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng kia mới phải.
Thế nhưng, trước mắt cô vẫn là thảo nguyên mênh mông bất tận, và cả bầu trời mờ mịt không phân biệt nổi là ngày hay đêm.
Ông Tần cũng giống như cô, đã trở thành một nhân vật trong “thế giới” này.
Quân Tụ Hàn rụt tay lại như bị điện giật, run rẩy nói:
- Bác Tần… Sao… sao bác lại ở trong giấc mơ của cháu? Không phải, chắc chắn ông không phải là bác Tần!
- Ngươi không nằm mơ đâu! - Ông Tần vuốt lại tay áo đã bị Quân Tụ Hàn nắm cho nhăn nhúm, đứng lên, mỉm cười nhìn về phía xa - Đây là nơi ngươi đáng ra phải trở lại từ lâu. Thiên Vũ tướng quân!
Quân Tụ Hàn ngây người nhìn ông Tần, lắp bắp như một kẻ đần:
- Bác… bác nói gì vậy?... Bác đang gọi… gọi ai?
Giọng ông Tần rất trầm nhưng không hề khàn đục, bốn chữ “Thiên Vũ tướng quân” cô nghe mồn một bên tai.
- Ha ha, Thiên Vũ tướng quân, tôi đã từng ngỡ rằng hắn là bậc anh hùng chân chính hiếm có trong triều đình…
- Trước nay cứ ngỡ Thiên Vũ tướng quân là bậc hào kiệt biết lấy biết bỏ, không ngờ lại mềm lòng vì một ả công chúa yêu nghiệt.
Lời nói của người áo đỏ, người đàn ông chân trần vẫn như văng vẳng bên tai.
- Quay người lại nhìn xem! - Ông Tần chỉ về phía sau cô.
Quân Tụ Hàn lập cập quay đầu lại, một tấm bia mộ sơ sài bằng đá đen cắm trước một nấm đất chỉ hơi nhô lên, trên bia đề chữ:
Tống triều Thiên Vũ tướng quân Quân Tụ Hàn chi mộ
- Một vị tướng quân bách chiến bách thắng như ngươi e rằng có nằm mơ cũng không ngờ được lại bị thủ hạ bán đứng trong trận chiến cánh đồng Ngàn Dặm, chết dưới loạn đao của quân Kim? - Ông Tần khinh miệt liếc xéo tấm bia mộ - Đáng tiếc, hoàng thượng tới thân mình còn lo chưa xong, nên ngay cả một tang lễ long trọng cũng chẳng thể nào ban được cho ngươi.
Quân Tụ Hàn nhảy dựng dậy, nhìn tấm bia mộ mà toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, bước chân bất giác lùi lại phía sau, lẩm bẩm:
- Không thể nào… không thể nào!
Một mảnh gương tròn bé nhỏ kịp thời chìa ra trước mặt cô.
Mắt to mày rậm, môi mỏng mũi cao, một khuôn mặt sạm nâu màu nắng, góc cạnh rõ nét.
Người trong gương, còn đâu là cô gái mắt thanh mày tú, da trắng ửng hồng? Một khuôn mặt đàn ông vô cùng xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc đang co rúm vì sợ hãi trong gương.
Quân Tụ Hàn hét lên một tiếng, đập văng mảnh gương đi, cuống quýt sờ lên mặt mình, cũng nhờ đó mà càng khẳng định được rằng, tất cả những biến đổi xuất hiện trên cơ thể là trăm nghìn lần xác thực.
Đôi bàn tay to lớn, thô kệch, đầy những vết chai sần, mái tóc búi gọn trên đỉnh đầu, và cả cái thân hình cao lớn rắn rỏi, tất cả mọi đặc điểm đều thể hiện rõ rành rành, cơ thể này đã không còn thuộc về một cô trước đây nữa…
- Đây là ai? La ai? - Quân Tụ Hàn túm chặt lấy ông Tần, khóc không thành tiếng, hỏi - Sao cháu lại biến thành bộ dạng này? Thiên Vũ tướng quân gì? Cháu không phải là Thiên Vũ tướng quân, cháu là cháu! Bác Tần, bác hãy nói cho cháu biết!
Nụ cười của ông Tần biến mất, ông lạnh lùng gạt hai bàn tay tuyệt vọng của Quân Tụ Hàn xuống, nói:
- Có những ký ức không bao giờ có thể xóa bỏ, cho dù ngươi có luân hồi cả trăm ngàn kiếp.
Ký ức, luân hồi, Quân Tụ Hàn không thể nào hiểu nổi. Việc cô có thể làm được bây giờ, chỉ là cắn chặt lấy môi, đau đớn lắc đầu quầy quậy, dùng phương pháp vô vọng nhất để bắt bản thân tin rằng đây chỉ là một giấc mơ quái đản.
- Tất cả mọi thứ ngươi vừa nhìn thấy, đám binh lính đào huyệt mộ, người đàn ông trong ngôi đình giữa vườn hoa, đều không phải là mơ. Đó là những ký ức đã ngủ vùi trong ngươi rất lâu. - Ông Tần bỏ kính xuống, lấy tay áo lau mắt kính đã mờ nhòa - Ta giúp ngươi đánh thức chúng dậy.
- Cháu không hiểu! Một chữ cũng không hiểu! - Quân Tụ Hàn đau khổ ôm đầu, như muốn phát cuồng trong cơn hoảng loạn - Bác Tần, cháu là Tụ Hàn đây! Bác hãy nhìn cho rõ! Cháu không phải là tướng quân gì hết, không phải, không phải! Tại sao bác lại dùng trò hề này để đối phó với cháu? Cháu đâu làm gì có lỗi với bác?
- Người mà ngươi có lỗi, không phải ta, mà là một người khác. - Ông Tần bỗng bước sấn lên, ấn ngón tay trỏ giữa trán Quân Tụ Hàn - Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng. E rằng tướng quân đã không nhớ nữa. Đừng nói là một câu này, mà ngay cả dáng hình của người đã từng kề vai áp má, không chừng cũng đã quên rồi. Ha ha, nếu không thì tại sao trong giấc “mơ”, ngươi không bao giờ nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của chủ nhân bộ áo cưới ấy?
Trên trán tựa như có một luồng điện chạy xẹt qua, kích thích toàn bộ những dây thần kinh của Quân Tụ Hàn, muốn lôi bật ra những thông tin đã bị quên lãng từ lâu đang ẩn nấp bên trong.
- Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng.
- Phải, ta quyết không phụ nàng.
- Đợi chàng khải hoàn về triều, thiếp nhất định sẽ khoác áo cưới đứng đợi chàng ở đây.
- Quân tử nhất ngôn! Ngày Thất tịch năm sau, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử!
Giọng nữ dịu êm trong trẻo, giọng nam trầm ấm kiên định, lẩn khuất vọng ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể. Trước mặt, bỗng nhiên xuất hiện hình bóng của một nam một nữ đang ngồi kề vai bên nhau trên tảng đá xanh. Vầng trăng rắc lên người họ thứ ánh sáng thanh khiết ngọt ngào.
Chớp mắt, cảnh tượng này đã vụt biến mất, trước mắt lại là thảo nguyên hoang lạnh, ngoài Quân Tụ Hàn và ông Tần ra, không còn tồn tại một sự sống nào khác.
Rung động, yêu thương, nhớ nhung, dằn vặt… tất cả những cảm xúc cô chưa từng trải nghiệm, lần lượt trỗi dậy trong tim, rồi thứ lưu lại, ngoài những cảnh tượng mỗi lúc càng thêm rõ nét, chỉ còn lại nỗi đau đớn khó lòng chịu đựng.
- Ta từng tưởng rằng, công chúa đã tìm được hạnh phúc. - Ông Tần đeo kính lên, đôi mắt đằng sau cặp kính không còn mờ đục như trước, mà đã trong sáng thêm chút ít - Nhìn thấy nàng vui vẻ nhảy múa ca hát trước mặt mình, ta thầm nghĩ, cái cô gái đáng thương luôn không thấy nét cười, cô đơn lầm lũi quẩn quanh giữa ngôi điện sơ sài và thảo nguyên vắng lặng kia, cuối cùng đã biến mất. Thật tuyệt…
Quân Tụ Hàn gắng gượng đứng thẳng người lên, ngỡ ngàng nhìn ông Tần đang chìm đắm trong những hồi ức đẹp đẽ.
- Còn nhớ cảnh tượng nàng ấy khoác bộ áo cưới đỏ tươi, đứng trên vai ta mong ngóng ngươi trở về. - Ông Tần lộ ra một nụ cười ngây thơ mãn nguyện như một đứa trẻ - Tới tận bây giờ, ta vẫn không quên được niềm phấn chấn và hạnh phúc ẩn tàng trong tình yêu sâu nặng mà nàng ấy đã truyền sang cho ta. Ha ha, chỉ có những người có tâm hồn thuần khiết nhường đó, mới có thể khiến ta đồng cảm.
- Ông… ông rốt cuộc là ai?
Giọng nói của Quân Tụ Hàn bỗng trở nên trầm nặng khàn đục. Cô hoặc có lẽ nên gọi là anh, nhìn ông Tần điềm nhiên như đang kể chuyện với ánh mắt đầy ngờ vực và kinh hãi.
Trước câu hỏi của anh, ông Tần như không nghe thấy, vẫn tiếp tục kể:
- Ta cứ ngỡ rằng nàng ấy sẽ mang theo bộ áo cưới mà chỉ có nàng mới xứng đáng để khoác lên người kia, mang theo niềm hạnh phúc mà nàng mong đợi, đi tới cuối cuộc đời. Nhưng không ngờ ta đã lầm. Nàng đã đợi được người ấy trở về, nhưng lại không đợi được niềm hạnh phúc mà nàng nhận định. Không chỉ thế, mà nàng còn phải nhận về một đạo bùa chấm dứt sinh mệnh.
Cơ thể Quân Tụ Hàn lạnh toát từng hồi.
Chiếc bình sứ trắng lấp lóe thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng nhảy nhót không ngừng trong trí não.
Ông Tần đảo mắt, nhìn thẳng vào anh với ánh mắt trầm lặng và bén nhọn.
- Dù cho ngươi không nhớ những chuyện trước đây, thì sau khi xem xong những “phân đoạn” kia, chắc hẳn cũng biết bản thân đã làm ra những trò gì?
- Ông… Tôi… - Quân Tụ Hàn nghẹn giọng. Tất cả những gì nhìn thấy trong “giấc mơ”, chỉ cần không phải kẻ đần, đều có thể dễ dàng xâu chuỗi chúng thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Chàng trai vì cái gọi là “tiền đồ gấm vóc”, trước sự xúi bẩy dụ dỗ của kẻ khác, đã hạ độc người con gái từng thề non hẹn biển với mình… - Một câu chuyện chẳng lấy gì làm ly kỳ, thậm chí có phần cải lương.
Thế nhưng, khi nhân vật chính trong câu chuyện chính là người nghe kể chuyện, thì lại là một thứ cảm nhận không thể mô tả bằng lời.
- Ngươi rõ ràng biết chất độc trong rượu là cỏ thủy mãng, vậy mà vẫn đưa bình rượu vào tay công chúa, trơ mắt nhìn nàng uống… - Ông Tần buông thõng hai tay, hơi run rẩy - Trái tim ngươi có phải bằng máu thịt không?
Chuyện xưa, hối hận, chớp mắt sầm sập ùa về như sóng dữ nhấn chìm, khiến Quân Tụ Hàn nghẹt thở, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Tất cả mọi hoài nghi, trong thoáng chốc đã hoàn toàn tiêu biến.
- Công chúa có thể dự đoán tương lai, nhưng lại chưa bao giờ dự đoán cho chính mình. - Ông Tần cười đau khổ - Như vậy cũng tốt. Nếu sớm biết trước mình sẽ có kết cục như vậy, thì niềm hạnh phúc ngắn ngủi trước đó cũng chẳng hề tồn tại... Cô gái thông minh nhất trên thế gian chính là nàng ấy, cô gái ngốc nghếch nhất trên thế gian cũng là nàng ấy. Không ngờ lại gặp phải một gã đàn ông như ngươi!
- Câm miệng! - Một Quân Tụ Hàn đang trong cơn bàng hoàng ngơ ngác, thình lình giáng mạnh nắm đấm xuống đất bùn, đôi mày nhíu chặt. Lời nói của ông Tần dường như đã kích thích đến những sợi thần kinh dễ bị kích động của anh. Những “phân đoạn” chỉ có Quân Tụ Hàn “trước đây” mới biết được, đang vùng vẫy thoát ra khỏi ký ức đã bị phong tỏa quá lâu.
- Không phải thế! - Anh lắc đầu cuồng dại, nắm đấm giáng túi bụi xuống mặt đất đã lõm thành một cái hố nhỏ trước mặt - Không phải thế!
Ông Tần nhìn những hành động bất thường đột ngột của anh, lạnh lùng nói:
- Sớm biết có ngày hôm nay, năm xưa hà cớ phải tuyệt tình đến vậy?
Ông ngỡ rằng Quân Tụ Hàn đang hối hận.
Hồi lâu sau, Quân Tụ Hàn chậm chạp bò dậy, trong đôi mắt sâu thẳm đã bớt vẻ hoang mang, thêm phần tang thương, vẫn còn đó sự tiếc nuối và hối hận, thế nhưng, lại có thể dễ dàng nhận ra rằng, trong tiếc nuối và hối hận lại ẩn sâu một sự bất đắc dĩ.
Quân Tụ Hàn lúc này dường như đã biến thành một người khác hẳn so với vừa rồi. Trong linh hồn, cái cô gái hoảng sợ trước sự biến đổi của bản thân và cảnh tượng khác thường trước mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Thiên Vũ tướng quân lưng đao yên ngựa, máu nhuộm sa trường…
- Bình Tử Thanh Lương kia, chính là ta tận mắt nhìn nàng ấy uống - Ánh mắt Quân Tụ Hàn nhìn chăm chăm về một hướng hồi lâu, rồi mới chầm chậm quay trở lại, nhìn thẳng vào mặt ông Tần đầy thù địch - Thế nhưng, bình rượu ấy, trước đó ta đã giữ lại một nửa.
Trong mắt ông Tần lướt qua một tia kinh ngạc, song không nói gì.
- Thân làm bề tôi, quân vương có lệnh, ta phải phục tùng. Từ nhỏ gia huấn đã là như vậy. - Quân Tụ Hàn bình tĩnh một cách chưa từng thấy, bình tĩnh như thể đang kể chuyện của người khác - Trận chiến trên cánh đồng Ngàn Dặm, ông thực sự cho rằng ta đã trúng cái quỷ kế vụng về của tên gian tế đó ư? Lũ chó Kim binh hùng ngựa khỏe ồ ạt tấn công, mà viện binh của quân ta lại chần chừ không tới, ha ha, toàn quân bị tiêu diệt cũng là điều ta đã liệu trước.
- Tại sao phải giữ lại một nửa bình Tử Thanh Lương? - Ông Tần không hề muốn bàn luận về cuộc chiến đã bị vùi lấp hoàn toàn dưới lớp bụi thời gian, chỉ muốn biết mục đích của hành động đó.
Quân Tụ Hàn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, đượm vẻ thê lương:
- Hoàng thượng muốn nàng chết, nếu giữ lại tính mạng cho nàng, thì ta bất trung. Nàng là người ta yêu thương, nếu tận tay lấy mạng nàng ấy, thì ta bất nghĩa.
- Ngươi… - Giọng ông Tần hơi lạc đi vì giận dữ, xông thẳng tới, túm lấy cổ áo Quân Tụ Hàn - Cái giống vô tình vô nghĩa nhà ngươi, ngươi… ngươi vẫn chọn cách tận trung với tên hôn quân đó?
Quân Tụ Hàn không hề phản ứng, để mặc cho ông Tần trút giận.
- Để lại một nửa bình Tử Thanh Lương… là dành cho ta. - Thân thể anh lắc lư trước sự co kéo của ông Tần - Ta nợ nàng một mạng, một niềm hạnh phúc. Nếu vĩnh viễn không thể luân hồi, dù trên trời hay xuống đất, ta cũng cam tâm ở bên nàng. Sống không được bên nhau tới bạc đầu, thì làm một đôi vợ chồng oan hồn cũng tốt. Sau trận chiến cánh đồng Ngàn Dặm, ta ngỡ rằng cuối cùng đã có thể trút bỏ mọi ràng buộc để đi theo nàng. Thế nhưng… ta uống cùng một thứ rượu mà nàng đã uống, tại sao…
Quân Tụ Hàn không nói tiếp nữa, bởi anh thực sự không hiểu nổi, rõ ràng mình đã uống thứ rượu pha có thủy mãng giống như công chúa, mà tại sao vẫn luân hồi mấy kiếp, khiến cho nguyện vọng được vĩnh viễn ở bên người mình yêu sau khi chết phải tan thành hư không.
Ông Tần nới lỏng đôi tay phẫn nộ, nhìn thẳng vào mắt Quân Tụ Hàn:
- Sự thực đúng là như vậy ư?
Quân Tụ Hàn đáp lại ánh mắt ngờ vực của ông ta không chút e dè:
- Nếu không, ông hãy cho ta một lý do khiến ta phải nói dối?
- Oan nghiệt… đúng là oan nghiệt… - Ông Tần rũ rượi buông thõng hai tay – Cỏ thủy mãng sau khi hòa vào trong nước, độc tính chỉ giữ được trong bảy ngày. Nếu đúng là ngươi đã uống thứ rượu độc mà công chúa uống, thì đến lúc đó, độc tính của cỏ thủy mãng đã tiêu tan. Chất độc mà ngươi trúng phải, chỉ là Hạc Đỉnh Hồng sót lại trong rượu mà thôi.
Quân Tụ Hàn lặng người.
Chỉ vì bảy ngày, anh và nàng đã để vuột mất nhau mấy trăm năm, còn nàng, lại càng phải âm thầm chịu đựng nỗi khổ sở khó diễn tả bằng lời và nỗi giày vò không phải của con người qua bao nhiêu tháng năm đằng đẵng.
Hận này dằng dặc, thề chẳng tiêu tan.
Phải tuyệt vọng bế tắc tới mức nào, mới khiến nàng thốt ra những lời như vậy.
Quân Tụ Hàn chưa bao giờ căm hận bản thân như lúc này, cho dù biết rằng tất cả những việc này chỉ bắt nguồn từ một sự hiểu lầm bi thảm.
Phải chăng vận mệnh chỉ thích những trò chơi khăm kiểu này? Gặt hái lấy niềm vui bỡn cợt từ trong sự tiếc nuối và đau thương của người khác?
Quân Tụ Hàn câm lặng.
- Rốt cuộc ông là ai? Trong trí nhớ của ta, chưa bao giờ xuất hiện ông. - Hồi lâu sau, anh ngước mắt, lạnh nhạt nhìn ông Tần, người đã đánh thức anh dậy từ trong giấc ngủ vùi mờ mịt.
Ông Tần cười, cúi xuống nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, tung hứng như đang nghịch ngợm:
- Công chúa đặt cho ta một cái tên, “Thanh”[3] Bấy lâu nay, ngoài ta ra, nàng ấy không hề có bạn. Ta thích nàng ấy ngồi lên vai ta, chống cằm nhìn về phương xa, thực sự cảm nhận được niềm vui nỗi buồn của nàng. Công chúa chưa bao giờ biết được rằng, tảng đá xanh hình thù xù xì thô kệch dưới chân mình, lại có tai, có mắt,… có trái tim.
[3] Nghĩa là màu xanh. (Nd)
Thanh… Tần?! Đá xanh… Bác Tần?
Quân Tụ Hàn đột nhiên nhớ đến tảng đá xanh to lớn bình thản nằm trên thảm cỏ xanh, luôn bị coi là vật làm nền trong bức tranh mà bị bỏ quên.
Nàng từng đứng trên tảng đá đợi chờ hạnh phúc, và cũng giã từ cuộc sống trên tảng đá…
Người làm bạn với nàng từ lúc sống tới khi chết, lại là một tảng đá không biết nói năng.
- Ngươi là yêu quái? - Quân Tụ Hàn hỏi thẳng thừng.
- Nếu ta tu luyện thành yêu quái sớm hơn thì đã tốt. - Ông Tần tiếc nuối thở dài, chìm vào trong hồi ức đau thương của chuyện xưa - Nhìn thấy đám binh lính khiêng công chúa ra đi, ngươi vĩnh viễn không thể nào biết được, khi đó, ta cuống quýt và oán hận biết nhường nào. Ta hận rằng mình chỉ là một yêu tinh đá bé nhỏ, đừng nói tới hình người, mà ngay cả di chuyển cũng không được, lại càng không thể cướp lại công chúa. - Ông nghiến chặt hàm răng, ngẩng mặt nhìn trời - Từ đó về sau, ta gắng chịu đựng mọi khổ nạn cùng cực, quyết tâm tu luyện. Ta thề sẽ có ngày tu luyện thành hình người, tìm lại công chúa!
Lời này vừa thốt ra, Quân Tụ Hàn đột nhiên nhớ lại sự việc xảy ra khi khai quật bộ áo cưới mà Tạ Phi đã kể.
- Bộ áo cưới trong bảo tàng… không phải là vật mô phỏng, đúng không?
Ông Tần vẫn nhìn lên bầu trời xám đen lẫn lộn, cười khan:
- Gã yêu nhân quốc sư lo sợ oan hồn công chúa sẽ tìm hắn báo thù, không chỉ đưa cho ngươi thứ cỏ thủy mãng nhằm ngăn cản nàng ấy luân hồi, mà còn dùng bùa chú phong ấn công chúa trong quan tài. Ta đã thử rất nhiều lần mà không thể nào phá được. Cho tới ba mươi năm trước, đám người của viện bảo tàng phát hiện ra huyệt mộ, những con người ngờ nghệch này làm bừa mà phá được phong ấn, nhưng cũng hủy hoại luôn bộ áo cưới bị phong ấn khống chế.
- Ông ôm một đống vải đỏ vào phòng, chỉ là để che mắt mọi người… Ông không hề may một bộ áo cưới mới, mà là dùng năng lực phi thường của mình để khôi phục bộ áo cưới đã hóa thành tro? - Quân Tụ Hàn huy động những ký ức mà mình có được trong lúc này, phán đoán.
Ông Tần thu lại ánh mắt đang nhìn lên bầu trời, bỏ kính xuống, dụi mắt:
- Linh hồn của công chúa từ lâu đã hợp thành một thể với áo cưới. Để khôi phục bộ áo cưới, ta không tiếc mất đi một trăm năm đạo hạnh. Chỉ cần công chúa có thể trở về, cho dù ta có biến thành người phàm, từ từ già nua rồi chết đi, cũng chẳng hề gì.
Chớp chớp đôi mắt đã đỏ sọng, đeo lại chiếc kính đã được lau sáng bóng, ông Tần ôm ngực ho khù khụ, khiến lưng ông thêm còng xuống, trông lại càng già nua.
- Ta nghĩ ngươi không thể ngờ được rằng, trước khi chết, công chúa đã nguyền rủa ngươi, cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, tên họ của ngươi đều không thay đổi. Quân Tụ Hàn, ba chữ này chính là dấu tích nàng đã in lên người ngươi. Nhất định sẽ có ngày nàng tìm được ngươi. - Ông Tần khẽ đấm lên ngực, mỉm cười thư thái - Cuối cùng, trước ngày Thất tịch năm nay, ta đã tìm được ngươi về cho công chúa.
Lúc này, Quân Tụ Hàn mới nhớ ra, trong những bộ hồ sơ xin việc mà mình đã gửi đi trước đó, không hề có bộ nào được gửi tới viện bảo tàng. Cuộc điện thoại “cứu mạng” thông báo tin tuyển dụng của ông Tần, chẳng qua chỉ là một âm mưu dụ mình vào bẫy mà không khuấy động nghi ngờ. Thật không thể không khâm phục tính toán chu toàn của ông ta, và cả sự cố chấp kiên gan suốt mấy trăm năm.
- Ông… và cả nàng ấy… - Quân Tụ Hàn tới giờ vẫn không thể quên được khoảnh khắc khi đẩy tung cánh cửa vào cái đêm hôm ấy, bộ xiêm y tuyệt mỹ nhìn chằm chằm vào mình với cái nhìn lạnh lẽo. Từ việc bí mật “lừa” mình tới viện bảo tàng một cách kín đáo, rồi lại cố ý tỏ ra thân thiết để loại trừ mọi cảnh giác trong mình, thì mục đích của ông Tần, e rằng không chỉ đơn giản là đánh thức ký ức của Quân Tụ Hàn trỗi dậy.
- Theo kế hoạch đã định, ông tính làm gì ta? - Quân Tụ Hàn hỏi ông ta với thái độ trấn tĩnh khác thường.
- Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng. - Ông Tần bước tới trước mặt anh - Thứ mà công chúa uống phải là cỏ thủy mãng, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ. Vứt bỏ cái gọi là nỗi khổ trong lòng đi, trước sau ngươi vẫn nợ nàng ấy một mạng!
Quân Tụ Hàn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong mất một lúc. Nỗi đau đớn khủng khiếp đã lâu chưa xuất hiện lại dội lên kịch liệt trong tim, anh lảo đảo ngã xuống đất, kiệt sức nằm ngửa nhìn trời, sắc xám mênh mông phản chiếu trong đáy mắt.
- Ông đã cho ta ăn thứ đó lúc nào vậy?
Anh không một chút oán hận, mà ngược lại còn thấy nhẹ nhõm như đã hoàn trả được món nợ cũ nhiều năm.
- Gói rau khô trong mỳ ăn liền đã bị ta tráo đổi. - Ông Tần đáp.
Nghe vậy, Quân Tụ Hàn bật cười, lẩm bẩm:
- Thật thông minh…
Ông Tần đột nhiên bước lên phía trước, quỳ xuống, khẽ cắn môi, nói:
- Chất độc của cỏ thủy mãng không phải là không thể giải được. Trong vòng ba ngày, ngươi vẫn có cơ hội cứu lấy tính mạng của mình.
Quân Tụ Hàn chậm chạp quay đầu sang, đờ đẫn nhìn ông Tần:
- Ông cảm thấy ta không đáng chết ư? Lúc này lại muốn cứu ta?
- Nếu những điều ngươi nói là sự thực. - Ông Tần mặt không chút cảm xúc - Phương pháp duy nhất để giải độc cỏ thủy mãng, chính là trong vòng ba ngày tìm lấy một thế thân. Chỉ cần cho thế thân uống loại cỏ độc này, thì ngươi sẽ vô sự. Ta đã nhốt Tạ Phi ở trong viện bảo tàng, vốn dĩ định dùng cô ta để thăm dò ngươi…
- Tạ Phi… Thăm dò? - Quân Tụ Hàn chống tay ngồi dậy, nhìn ông Tần như nhìn quái vật.
- Chúng ta chỉ muốn xem thử, giống như năm xưa ngươi đã vì tiền đồ gấm vóc mà hy sinh công chúa, bây giờ sau khi ngươi biết mình trúng độc phải chăng sẽ chọn cách hy sinh người khác để bảo toàn tính mạng cho mình. Nếu như ngươi chọn mạng sống…
- Ta đã chết rồi! - Quân Tụ Hàn ôm ngực, ngắt lời ông Tần, mỉm cười - Không phải thăm dò nữa. Năm xưa ta vì trung quân mà phải hy sinh nàng, việc này chẳng hề khác biệt so với lựa chọn tiền đồ gấm vóc. Dù sao ta cũng đã nợ nàng. Hãy thả Tạ Phi ra, việc này không liên quan tới cô ấy.
Nói xong, Quân Tụ Hàn lại nằm xuống đất, giống hệt như một người chết, mắt thẫn thờ nhìn lên bầu trời, không buồn chớp.
Bỗng nhiên thấy mệt mỏi. Trái tim đã bị vô số cảm xúc cực đoan vồ xé đến thương tích dọc ngang, trong niềm hối hận ngấm ngầm nhưng thấu đến xương tủy, càng đập càng chậm dần.
Yêu người, giết người… Mình đã được ai yêu thương, và đã thực lòng yêu thương ai?
Hay có lẽ, bản thân mình chưa từng yêu ai, mà trong dòng chảy thời gian vùn vụt, chỉ quan tâm tới sự được mất của bản thân, quan tâm tới việc mình có phải là một “anh hùng” trung quân ái quốc hay không, mà lãng quên đi quá khứ một cách ích kỷ.
Đôi mắt tuyệt đẹp chuyển từ kỳ vọng sang tuyệt vọng, xuất hiện trong hư không. Niềm phẫn nộ và bi ai dần phai nhạt, một giọt nước mắt nhỏ xuống.
Cho dù luân hồi bao nhiêu kiếp, Quân Tụ Hàn vẫn cứ là Quân Tụ Hàn. Khi bản thân cũng căm hận chính mình, còn có thể làm gì được nữa?
Nếu còn có thể gặp được nàng, chỉ muốn nói một lời xin lỗi.
- Lòng chàng có thiếp, lòng thiếp có chàng.
- Phải, ta quyết không phụ nàng.
- Đợi chàng khải hoàn về triều, thiếp nhất định sẽ khoác áo cưới đứng đợi chàng ở đây.
- Quân tử nhất ngôn! Ngày Thất tịch năm sau, ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử!
Những lời nói đã trầm tích trong ký ức rất xa xôi, lại vang lên bên tai, vô cùng xa lạ, rất đỗi quen thuộc.
- Nhưng ở đâu? Không tới gặp ta ư? Tại sao từ đầu tới cuối, nàng vẫn không chịu xuất hiện… Còn oán trách ta ư?
Đây là câu nói cuối cùng của Quân Tụ Hàn trước khi nhắm mắt.
Trong lúc đó, màu xám xịt trên bầu trời từ từ tan biến, hai ngôi sao dần dần sáng lên, dần dần xích lại gần nhau…
- Không phải nàng không xuất hiện… Nàng vẫn luôn chờ đợi ngươi…
Dưới màn đêm, có tiếng người cất lên…