Ý tưởng đầu tiên ta nghĩ tới sau khi nghe được là, vẫn còn có chuyện tốt như vậy?
Đại khái ta biểu hiện quá vui mừng, cho nên phụ thân rõ ràng nghẹn một chút, đoán chừng một bụng đầy lời nói cũng không thể nói ra được.
- Nhuy Nương!
-Sao vậy, chẳng lẽ phụ thân hy vọng ta sẽ cự tuyệt sao?
Sắc mặt phụ thân càng khó coi hơn, vung tay áo rời đi. Ta không quan tâm, ta chỉ cảm thấy hạnh phúc.
02.
Phụ thân là một văn nhân thanh cao đứng đắn, có tài hoa, nhưng thế đạo này gian nan, sự thanh cao của ông cũng không thể làm cho cả nhà chúng ta được ăn no.
Một bữa cơm của gia đình ta ngoại trừ đêm giao thừa, thì những ngày khác ăn không quá hai món ăn. Dù sao, khổ như vậy ta chịu không nổi. Vì vậy, ta luôn mơ ước thay đổi hiện thực.
Đại tỷ ta, năm nay hai tám tuổi, được phụ thân hứa gả cho một tiểu quan thất phẩm, ngay cả kinh thành cũng không ở nổi, nhị tỷ bị phụ thân gả cho một lão già hơn ba mươi tuổi cũng giống như phụ thân ăn cơm không đủ no, nghe nói phụ thân ngưỡng mộ tài hoa của hắn, a!
Hiện tại còn lại tam tỷ cùng ta, theo lý thuyết người vào cung hẳn là tam tỷ, nhưng tỷ ấy lại coi trọng một thư sinh không biết từ đâu rớt xuống, dù sao ta cùng tam tỷ cũng là song bào thai*, những người không hiểu gì về chúng ta căn bản không thể phân biệt được.
*Chị em song sinh
03.
Ngày ta vào cung, khắp nơi đều ăn mừng, không sai, ta chính là người làm hoàng hậu, ai bảo quốc sư cảm thấy tam tỷ bát tự tốt chứ, còn nói có thể sẽ vượng phu. Nhưng còn bát tự của ta thì sao? Chuyện này ta cũng không rõ.
Lúc ra khỏi cửa, khuôn mặt già nua của phụ thân cứ kéo dài ra, tựa hồ có thù với ai đó.
Nhưng mà, liên quan gì đến ta, dù sao hiện giờ ta gả đi so với các tỷ tỷ gả đi thì tốt hơn vài lần.
Nói không chừng, còn có thể leo lên được vị trí thái hậu, lại cố gắng sống sót, thì làm thái hoàng thái hậu cũng có thể.
Vì sao lại tự tin như vậy, bởi vì người mà ta gả cũng không phải là một vị hoàng đế non nớt mặt búng ra sữa, mà chính là một lão hoàng đế, cũng không biết là đã bao nhiêu tuổi rồi haizz ....Hắn già đến mức có thể làm cha của cha ta.
Nhưng so với việc bị cha ta gả cho người nghèo thì tốt hơn nhiều, ta sẽ bị nghèo dọa sợ.
04.
Sau khi uống rượu hợp cẩn, hoàn thành tất cả lễ tiết, mệt chết ta rồi. Lúc này ta mới cẩn thận đánh giá hoàng đế, nếp gấp trên mặt hắn đại khái có thể kẹp chết muỗi, thật sự là rất già!
Quá già, còn có thể động phòng sao?
Sau một đêm ta đã có câu trả lời, tất nhiên là không thể rồi.
Cuộc sống trong cung, theo ta thấy thì thực sự là vô cùng hạnh phúc, muốn gì thì làm nấy, muốn ăn gì thì ăn nấy.
Đừng tưởng rằng ta ngốc, ta cũng đã từng phân tích qua, ta lám hoàng hậu căn bản là không có tác dụng gì, cho nên mọi người đối với ta vẫn rất hòa thuận, dù sao ta cũng chỉ là một vật trưng bày.
Sau hai ba ngày phàm ăn tục uống, ta đột nhiên nhớ nương của ta, nếu bà ấy còn sống, thì ta nhất định có thể để cho bà ấy sống một cuộc sống tốt đẹp, ít nhất cũng không cần phải chết trong cảnh nghèo khó.
05.
Cuộc sống như vậy trôi qua khoảng nửa năm, vấn đề xuất hiện rồi.
Quẻ của quốc sư không chính xác, cũng có thể vấn đề là do ta.
Lão hoàng đế băng hà rồi.
Thái y sau khi cẩn thận kiểm tra, chỉ đưa ra được kết luận rằng ăn quá nhiều nên c.h.ế.t, rất là hoang đường. Nhưng tiểu thái giám hầu hạ cũng nói, gần đây khẩu vị của lão hoàng đế rất tốt, bữa tối hôm nay dùng ba chén cơm.
Thật không ngờ, ta lại được thăng chức nhanh như vậy!
Thái tử hiện nay, cũng là một kẻ bệnh, hắn nghe được tin tức này, chính bản thân mình choáng váng một trận trước, cho nên, trọng trách này chỉ có một mình ta gánh?
Ta không thể!
Cũng may là còn có hoàng trưởng tôn hỗ trợ.
06.
Sau khi thái tử đăng cơ, dựa theo mấy đạo thánh chỉ đó, trong đó có nhắc đến chức vụ kia của ta, ta cũng chuyển đến Từ Ninh cung.
Những ngày tháng làm thái hậu, thực ra so với làm hoàng hậu cũng không khác nhau là mấy.
Tân đế là một người thiện lương, đối với ta cũng không tệ, nhưng hắn trên cơ bản không hề đến thỉnh an, ta nghĩ ngoại trừ sức khỏe không tốt ra, còn có thể là do ngại ngùng, dù sao tuổi của hắn cũng có thể làm cha của ta.
Người tương đối siêng năng đến đây nhất, là tiểu hoàng tôn hiện nay, hắn bốn tuổi, hai chúng ta rất có chung tiếng nói.
07.
Cuộc sống trôi qua rất an nhàn, ta cũng muốn đi thăm tỷ tỷ của ta, nhất là vị tam tỷ không muốn vào cung. Phái người điều tra một chút, chậc chậc, thư sinh nghèo mà tỷ ấy coi trọng chạy theo quyền quý danh lợi, không cần tỷ ấy nữa.
Tam tỷ của ta mang theo bụng to bị đuổi ra ngoài, phụ thân cũng tức giận đến nỗi bệnh nặng một trận.
Dù sao cũng là người thân, ta đặc biệt phái người đi thăm hỏi, có cần ta giúp gì hay không?
Dù sao, ta cũng là thái hậu.
Nhưng kết quả giống như ta dự đoán, phụ thân giận dữ đuổi người của ta ra ngoài, mắng ta là lấy quyền thế đè người....
Mà ta nghe nói tam tỷ cũng ôm bụng to khóc sướt mướt, bảo ta đừng đi tìm thư sinh nghèo kia gây phiền toái.
Thật sự không hiểu nổi, chẳng trách phụ thân lại thích tam tỷ nhất, bởi vì bọn họ đều kỳ quái như nhau.
Tiểu thái giám chuyển lời vẻ mặt tức giận bất bình thay cho ta, ta cũng chẳng sao cả, dù sao cũng đã quen rồi.
08.
Ngược lại nhị tỷ lại truyền tin tức đến, muốn ta giúp tỷ ấy cùng với lão nam nhân kia hòa ly.
Ta đương nhiên phải giúp đỡ rồi, giải quyết một cách nhẹ nhàng, đón nhị tỷ vào cung. Mấy năm không gặp, nhị tỷ đã già đi rất nhiều, nắm tay ta cùng ta khóc lóc kể lể mấy năm nay đã trải qua biết bao nhiêu gian nan, khổ cực.
Lão nam nhân không để ý việc nhà, lại còn thích uống rượu, trong nhà tiền kiếm vào không đủ không nói, mỗi lần uống say còn đánh người.
"Tỷ đã nói với phụ thân chưa?"
Tỷ ấy cười khổ nói, "Xuất giá tòng phu, Nhuy Nương, sau khi ta xuất giá mới hiểu được vì sao muội cùng chúng ta không giống nhau, phong hoa tuyết nguyệt kia căn bản không thể lấp đầy bụng. ”
"Tỷ biết cũng muộn rồi, mẫu thân đã chết."
Mẫu thân ta tại sao lại chết, là vì nghèo mà chết. Bổng lộc của phụ thân quá ít, còn mỗi ngày đều phải giấy mực loại tốt nhất, tiền trong nhà căn bản cũng không có dư giả. Khi đó, mấy tỷ tỷ cũng chưa xuất giá, các tỷ ấy cũng giống như phụ thân, say mê thơ ca.
Mỗi tháng đều tiền vào không bằng tiền ra, đồ cưới của mẫu thân cuối cùng cũng thấy đáy. Nhưng không một ai quan tâm, thứ họ quan tâm chỉ là tiền.
Mẫu thân muốn ra ngoài kiếm tiền, nhưng phụ thân nói nữ nhân xuất đầu lộ diện chính là không đứng đắn, không còn cách nào khác cho nên mẫu thân chỉ có thể tiếp tục thêu thùa, tiền không kiếm được bao nhiêu, nhưng ngược lại ngược lại làm hỏng đôi mắt.
Sau đó, mẫu thân bị bệnh, bệnh vô cùng nghiêm trọng, ta đi cầu xin phụ thân tìm đại phu đến khám bệnh cho mẫu thân.
Thế nhưng, trong nhà không có tiền, ngay cả tiền đi mời đại phu cũng không có, mà phụ thân mấy ngày trước vừa dùng nửa lượng bạc mua giấy mực thượng hạng.
Ta cầu xin cha ta bán một chút giấy mực thượng hạng của ông ấy,ít nhất có thể đổi được chút tiền, hoặc là đi cầu xin đồng liêu của hắn, nhưng ta lại bị phụ thân hung hăng đẩy ra.
Ta đã đi tìm các vị tỷ tỷ, họ đều tỏ ra rất khó xử, nhưng họ không có cách nào khác. Thế nhưng, ta biết những thứ đồ dùng cho việc đọc sách trong phòng bọn họ cũng có thể đổi được một vài văn tiền.
Ta ầm ĩ muốn bọn họ cứu mẫu thân, nhưng phụ thân ngại ta ầm ĩ cũng lại sợ ta chạy ra ngoài làm mất mặt mũi, liền đem ta và mẫu thân nhốt lại.
Năm đó ta sáu tuổi, chuyện ta hối hận nhất chính là không cứu được mẫu thân, trơ mắt nhìn bà ấy bệnh mà chết.
Sau đó, ta thấy đại nương nhà hàng xóm có triệu chứng giống như mẫu thân, đi khám bệnh uống thuốc, không đến nửa lượng bạc là đã khỏi hẳn. Mà cha của ta lại dứt khoát không chịu đem tiền cứu mẫu thân.
Cho nên, ta thích tiền, thích quyền thế, không muốn giống như các tỷ tỷ, bởi vậy nên mới nguyện ý thay tam tỷ vào cung vì đây là nơi có quyền thế lớn nhất thiên hạ.
09.
Ngày thứ hai sau khi nhị tỷ vào cung, phụ thân liền tới cầu kiến.
Đây là lần đầu tiên ông ấy muốn gặp ta, từ khi ta vào cung. Thật ra ta nhắm mắt cũng có thể đoán được cha ta muốn nói gì, nhưng ta vẫn quyết định gặp.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, ông ấy nói ta xen vào việc của người khác, cũng vẫn là ý niệm xuất giá tòng phu kia, cuối cùng tức giận nói, "Nương nương có biết thanh quan khó đoạn việc nhà. ”
Tuy rằng ta không thích đọc sách, nhưng đạo lý ta đều biết, đáng tiếc ta là nữ tử, không muốn làm thanh quan gì cả, cho nên tất nhiên phải thiên vị rồi.
"Đây là lấy quyền thế đè người, làm người không thể không biết xấu hổ." cha ta đau đớn nói, như thể ta đã làm ra đại tội gì đó vô cùng ghê tởm.
Thế nhưng, quyền thế thật sự là một thứ tốt.
Ai lại không thích cơ chứ?
Đại khái là do phụ thân ta không thích, cho nên, lúc trước tân hoàng muốn phong tước cho ông ấy, ta đã đặc biệt cự tuyệt.
Cuối cùng ông ấy tức giận thở phì rời đi, nhị tỷ bước ra từ phía sau bình phong, thần sắc có chút u buồn hỏi ta, “Nhuy Nương, muội nói xem phụ thân rốt cuộc là vì cái gì? ”
Chuyện này có quỷ mới biết được? Đại khái là bởi vì văn nhân thanh cao không tồn tại trong miệng ông ấy.
10.
Ta vốn tưởng rằng chuyện này đến đây sẽ kết thúc, không ngờ tới mấy ngày sau sau khi thượng triều, tiểu thái giám vội vàng nói cho ta biết, phụ thân ở trên triều đình buộc tội ta lấy quyền thế áp người, phá hỏng nhân duyên của người khác. Ta, tức chết ta rồi!
Nếu ta không phá hỏng nhân duyên này, nhị tỷ đoán chừng cũng không thể sống thêm được bao lâu nữa, trên cánh tay đều là vết thương chồng chất, trên người cũng có rất nhiều, vết thương các loại cũ mới đều có, mà phụ thân chỉ nhìn thấy được sự bất mãn của lão nam nhân kia.
-Bệ hạ nói như thế nào?
"Bệ hạ đã ép chuyện này xuống."
A, phụ thân cũng chịu không động não ngẫm nghĩ, ông ấy làm như vậy rốt cuộc là khiến ai không có mặt mũi đây. Ta làm một thái hậu thanh danh không tốt, như vậy trên mặt hoàng đế liền có ánh sáng sao?
Buổi chiều, hoàng hậu đến, cũng mơ hồ nhắc tới một chút, muốn ta quản tốt phụ thân.
Vì thế ta đành thâm ý bảo hoàng hậu truyền lời đến cho hoàng đế, điều phụ thân đến một nơi xa, càng là quê nghèo hẻo lánh càng tốt, không phải ông ấy cảm thấy mình đọc sách có thể cứu người sao? Ta đã cho ông ấy một cơ hội để thực hiện tham vọng của mình.
"Mẫu hậu cũng không cần như thế." Hoàng hậu nghe xong mặt lộ vẻ kinh hãi.
Kỳ thật ta không muốn gặp mặt người trong nhà, hoàng đế hoàng hậu trong lòng cũng có tính toán riêng, theo lý mà nói tân hoàng đăng cơ, thê tộc mẫu tộc đều được phong thưởng. Tuy rằng tuổi ta còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là đích mẫu danh chính ngôn thuận của hắn, nhưng ta lại giúp phụ thân cự tuyệt toàn bộ, miễn cho những công danh lợi lộc này phá hủy sự thanh cao của ông ấy.
"Phụ thân của ta, ta tự mình hiểu rõ."
Rất nhanh hoàng đế liền hạ chỉ, phụ thân nghĩ như thế nào ta không biết, chỉ nghe nói tam tỷ muốn ở lại kinh thành, mà phụ thân lại muốn mang tỷ ấy đi cùng, tránh cho tam tỷ một thân một mình bị người khác khi dễ.
Ta nghĩ ông ấy sợ ta khi dễ tam tỷ, nhưng mà, đang tốt đẹp tại sao ta lại phải đi khi dễ tam tỷ?