Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi tỉnh lại đã không còn thấy thân ảnh của Long Hiên đế.
Phù Lạc mặc xong y phục, thoát khỏi Bích Ngô và Làm Ảnh, lại đem dây thừng chạy trốn cột vào khung cửa sổ. Nhưng lúc này nàng không trốn đi theo lối cửa sổ, ngược lại đi ra cửa chính, xoay người trốn vào một căn phòng khác.
Trong phòng này, Phù Lạc đã sớm nhờ người chuẩn bị lương khô, người nọ còn phân phó tiểu nhị không được tiến vào quấy rầy. Phù Lạc lẳng lặng ngồi bên giường, trong lòng bối rối quay cuồng.
Buông tha cho nàng chạy trốn, là việc không thể nào
Nhưng nếu nàng bị bắt được, kết cục cũng là thê thảm vô cùng.
Chỉ có điều, vừa nghĩ tới việc đối mặt với Long Hiên đế, đối mặt với người đã hứa hẹn với quá nhiều nữ nhân kia, Phù Lạc liền không thể chịu đựng được. Trước kia nàng không có lòng, nên hết thảy cũng không để ý. Nhưng giờ đây, vì sao Làm Ảnh nhất định phải vạch trần lớp che giấu cuối cùng này chứ, nếu không như vậy, có lẽ nàng còn có thể ở lại bên hắn nhiều hơn một chút
Phù Lạc lắc đầu, nàng đang nghĩ gì vậy chứ, hắn, nhất định sẽ không tha thứ cho nàng đâu.
Nếu chạy trốn thành công, nàng nên làm gì tiếp theo đây?
Tương lai, đã không thể trở về được
Kiếm tiền đương nhiên là nhiệm vụ hàng đầu.
Nữ nhân xuyên không muốn kiếm tiền thì phải tới thanh lâu, nhưng vận khí của nàng có thể tốt như họ sao? Thanh lâu thật sự có thể dễ dàng vui chơi đùa giỡn như vậy sao?
Con đường thứ hai là thiết kế y phục. Việc này cần phí tổn, cần nhân lực. Tuy nàng có thể thiết kế, nhưng không thể may vá a, cũng không gặp được đồng bọn để cùng hợp tác. Thêm nữa là nàng tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện, làm việc này không phải tự tìm đường chết sao?
Con đường thứ ba là trù nghệ. Thời khắc này Phù Lạc mới hối hận lúc trước vì sao không chăm chỉ học nấu ăn cơ chứ? Sớm biết bị xuyên qua, nàng nhất định đã tự huấn luyện mình thành người thông thạo mọi kỹ năng rồi.
Con đường thứ tư là bán trà hoa. Việc này có thể kiếm nhiều tiền, nhưng ngay cả cách pha trà nàng cũng không nhớ nổi nữa là…
Trong lúc miên man suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Chắc là đến giờ ngọ thiện, Bích Ngô, Làm Ảnh phát hiện Phù Lạc đã mất tích nhờ sợi dây thừng quanh cửa sổ kia
Bên ngoài tiếng bước chân huỳnh huỵch, thanh âm khẩn trương cất cao của Làm Ảnh loáng thoáng truyền đến.
Phù Lạc không khỏi nhớ tới chuyện nàng đã làm hôm qua
Phù Lạc nhớ tới hôm qua, biểu tình của đại thẩm bán đồ ăn kia khi thấy Phù Lạc đổi cả lăng la tơ lụa lấy y phục của nàng ta, thật sự rất buồn cười. Đại thẩm kia vốn quen biết Phù Lạc, nàng ta mỗi sáng sớm đều ra ngoại thành chọn đồ ăn, Phù Lạc chỉ là bảo nàng ta hôm nay trước khi ra thành, lập tức mặc quần áo của Phù Lạc vào, sau đó cầm quần áo đã thay giấu đi, vậy là có thể ra khỏi thành rồi. Nàng ta tỉnh tỉnh mê mê, nhưng thấy việc này cũng không phức tạp nên vẫn đồng ý.
Về phần nàng giờ còn đang ngây ngốc trong phòng, hôm qua nàng đã đóng giả làm một thương nhân từ xa tới, sau sẽ tìm thời cơ trốn thoát, rất dễ thực hiện
Có điều, không biết tất cả những điều này có thể qua mắt Long Hiên đế hay không.
Ở gian ngoài, Bích Ngô,Làm Ảnh căn bản không dám nhìn Long Hiên đế.
Hắn cao cao tại thượng, không nói được một lời nào.
"Nói với Hiên Dật đóng cửa thành, thành giả ra vào cửa nhất nhất phải kiểm tra, nói là có tội phạm nguy hiểm của triều đình đã chạy trốn." Long Hiên đế nói với Vạn Toàn: "Bốn người các ngươi trông coi một cửa thành."
"Sao gia có thể khẳng định phu nhân không ra khỏi thành?" Vạn Toàn hỏi "Thủ thành binh lính nói, sáng sớm hôm nay thấy phu nhân đã rời thành mà."
"Nếu nàng thật sự muốn ra khỏi thành, sao lại khiến người ta phát hiện được."Long Hiên đế dừng một chút rồi nói, "Nói với Hiên Dật chặn luôn cả những con đường chủ yếu." Hắn đinh ninh Phù Lạc còn trong thành, nhưng vẫn làm vậy để ngừa vạn nhất việc nàng muốn thăm thú ngoài thành. Bởi vì, hắn không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể tìm nàng trở về
Ban đêm, thân binh của Hiên Dật tiến hành lục soát từng hộ trong thành, vẫn không thấy bóng dáng Phù Lạc.
Long Hiên đế thức trắng đêm nghe tin tức từ khắp nơi truyền về. Cuối cùng, khi Vạn Toàn bọn họ đều nghĩ Phù Lạc thật sự ra khỏi thành,Long Hiên đế lại nhìn quanh chỗ khách sạn của chính mình.
Xem ra, nếu thật sự quan tâm thì sẽ trở nên rối loạn.
"Tiểu nhị, hai ngày nay có khách nhân nào mới tới trọ, có vẻ đặc biệt không?"Long Hiên đế hỏi.
"Giống như lời gia thì, vị thương nhân từ nơi khác đến đây hôm trước có vẻ đặc biệt, không cho tiểu nhân vào phòng, tất cả nước ấm vật dụng đều đặt ở ngoài cửa."
Tiểu nhị dẫn Long Hiên đế đi tới gian phòng Phù Lạc ở
Long Hiên đế đẩy cửa vào, phát hiện bên trong không có người. Nhưng trong không khí còn lưu lại hơi thở của nàng, khiến người ta có thể khẳng định nàng nhất định từng ở nơi này.
Long Hiên đế xoay người, rất nhanh trở về phòng mình. Đẩy cửa ra, người làm cho hắn thức trắng đêm không ngủ, đang bất chính ngồi bên trong, nhàn nhã uống nước trà.
"Gia người đã về rồi, vất vả vất vả, uống miếng nước đi."
Phù Lạc cực kỳ nịnh nọt cười tiến lên. Trong lòng không ngừng khen ngợi chính mình nhanh chóng xử lý, vừa thấy không thể may mắn thoát khỏi, vội chạy về phòng, chui đầu vô lưới, chờ đợi một sự trừng phạt nhẹ nhàng
Long Hiên đế bước vào trong, vẻ mặt âm lãnh chi cực, làm cho niềm tin mong manh của Phù Lạc cũng bị phá hỏng luôn. Xem chừng cái gọi là thẳng thắn nhận lỗi, không kháng cự, tự thú để giảm bớt hình phạt …đều là gạt người.
Long Hiên đế liếc mắt một cái, thật sự lúc này không phát ra một tiếng động nào, Phù Lạc nhìn vẻ mặt của hắn, nhìn không ra hắn đang phẫn nộ. Cứ bình tĩnh đến vậy, làm người ta đứng ngồi không yên.
Phù Lạc lấy hết can đảm, đi qua ôm lấy chân Long Hiên đế, ô ô khóc lên.
Ngay cả Long Hiên đế cũng muốn nàng hiểu ra mà sám hối, thề không tái phạm.
Đáng tiếc nàng lại nói: "Gia, ngươi hãy buông tha cho nô tỳ đi. Thê thiếp của gia nhiều như vậy, mất đi một người thì đã sao. Xin gia giơ cao đánh khẽ, buông tha nô tỳ đi. Nô tỳ nhất định mỗi ngày sẽ dâng ba nén hương, ngày ngày cầu phúc cho gia."
Thật sự là thanh lệ đáng thương, khóc chân thành thảm thiết vô cùng.
Long Hiên đế thoát khỏi tay Phù Lạc, đứng dậy: "Đủ rồi, đừng diễn nữa, ta thấy vẻ mặt dối trá này của ngươi thật ghê tởm."
"Nếu đã ghê tởm, vì sao không để ta đi?" Phù Lạc lau nước mắt, nhìn hắn
"Thứ ta muốn là chân tình của ngươi." Long Hiên đế gằn ra từng tiếng
Phù Lạc tự cười châm chọc chính mình: "Lòng tốt của gia có phải đã quá muộn hay không?"
Khuôn mặt hắn hiện lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh liền biến thành phẫn nộ:"Vì sao không mở to mắt để nhìn tâm ý của ta?"
"Tâm của ngươi, ta không muốn xem, không muốn có, cũng không dám trèo cao"
"Ngươi ~~"
"Ngươi cho là sau khi đã làm nhiều việc như vậy, chỉ cần vẫy tay thì ta phải vẫy đuôi như chó mừng chủ ư?" Phù Lạc cười châm biếm
"Với ngươi, ngoài hận ra, cũng chỉ có hận." Nàng kiên định nói ra.
"Là vì đứa nhỏ sao? Nếu ngươi không đối với Nhã Tuyết như vậy, thì ta cũng đâu đối xử với ngươi như vậy?" Long Hiên đế vừa nói vừa chuyển hướng: "Nhưng chúng ta sau này vẫn có thể có đứa nhỏ mà."
"Đứa nhỏ, chẳng lẽ lại để ngươi ban thưởng cho một chén dược nữa à?" Phù Lạc cười to thành tiếng.
"Không có đứa nhỏ, ta cũng rất thương tâm." Long Hiên đế giữ lấy Phù Lạc
"Ngươi sao có thể thương tâm chứ, con của ta, đứa nhỏ của Uyển phi tỷ tỷ, không vừa mắt thì ngươi sẽ muốn giết đó thôi? Ngươi căn bản không phải người, mà là ma quỷ." Nàng thét chói tai.
Phù Lạc trầm luân khi nhớ lại những ký ức xưa, không ngừng đánh Long Hiên đế, thét lớn: "Thả ta đi, thả ta đi ~~"
Nhưng Long Hiên đế gắt gao giữ lấy nàng. "Ta, quyết sẽ không buông tay đâu"
"Vậy thì giết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ chạy trốn, trốn thật xa"
"Nếu ngươi chạy thoát, thì Ngọc Thực quốc của ngươi sẽ thế nào, phụ vương mẫu hậu của ngươi sẽ ra sao?" Long Hiên đế không thể không uy hiếp.
Phù Lạc thoát khỏi cái ôm của hắn: "Nếu ta không trốn, ngươi sẽ buông tha bọn họ ư? Dọc theo đường đi,dọc theo biên quan, ngươi tự mình nhìn đi, ngươi lòng lang dạ thú, người qua đường ai cũng biết."
Long Hiên đế không hề giận giữ, ngược lại còn mỉm cười:
"Ta thật sự xem nhẹ ngươi rồi. Thế nhưng, chỉ cần ngươi không chạy trốn, ta hứa, chừng nào còn sống, ta tuyệt đối sẽ không động đến Ngọc Thực quốc."