Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vào ngày thứ hai xảy ra vụ của Triệu Trấn Lân, Triệu Ngâm Kỳ đến trường vào buổi sáng, bị chặn bởi đám đông truyền thông ở cổng trường, tiến thoái lưỡng nan.
Giới giải trí, chính trị, thậm chí cả đám đông, có rất nhiều tạp chí và phương tiện truyền thông chưa được biết đến.
Vô số camera nhắm vào thiếu nữ mười mấy tuổi, đèn flash chói mắt lóe lên.
"Có phải là con gái của Triệu Trấn Lân không?"
"Xin lỗi, tiểu thư Triệu Ngâm Kỳ, cô có biết rằng cha cô nhận hối lộ không?"
"Cô Triệu, cô nghĩ sao về sự việc Bộ trưởng Bộ giáo dục Triệu Trấn Lân nuôi dưỡng một tiểu tam?"
"Cô Triệu, nghe nói vị kia chính là giáo viên dạy hóa của cô đúng không?"
"Tôi có thể hỏi cô Triệu.."
Các phóng viên điên cuồng xô đẩy nhau, xung quanh bao vây Triệu Ngâm Kỳ để tranh phỏng vấn.
Triệu Ngâm Kỳ chỉ là một cô gái trẻ chưa bước chân ra ngoài xã hội, cho dù trước đây đã trải qua một đoạn thời gian phức tạp, nhưng đây là lần đầu tiên nếm trải xã hội bên ngoài khuôn viên trường, nơi cô đã gặp phải tình huống như vậy.
Cô bị phóng viên làm cho chao đảo, không thể đứng vững, cả thế giới tràn đầy ác ý hội tụ ập đến, mũi chua xót, không chịu được nữa nên khóc lên.
"Mấy người có bệnh sao? Đó là cha tôi, không phải là tôi! Làm sao biết ông ta nuôi tình nhân! Có bản lĩnh thì đến viện kiểm sát hỏi ông ta đi. Nhiều người như vậy chỉ biết khi dễ tôi thì tính là cái bản lĩnh gì chứ?"
Cô khóc đến thê lương thảm thiết, đầy bi thương, như thể cô khóc cho nỗi oan ức mà mình đã phải chịu đựng hơn mười năm, các phóng viên hầu hết là những người có con nhỏ, lúc này họ không đành lòng và đặt máy ảnh xuống vì xấu hổ.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có tấm lòng nhân ái, bị chi phối bởi lợi ích, một số người sẽ luôn đưa ra những lựa chọn làm tổn thương người khác chỉ để làm lợi cho bản thân.
Chiều cùng ngày, Ngọ An Entertainment đăng cả trên Weibo và các tờ báo: [Tin sốc! Cha nhận hối lộ, con gái nói chuyện dơ bẩn! Bộ trưởng Bộ giáo dục Lạc Thành từ chức! 】
Ngay sau khi tin tức được đưa ra, lại có một sự náo động khác.
Liên tiếp hai ba ngày, độ cuồng nhiệt tăng không hề suy giảm, khi cư dân mạng bàn tán về nhà họ Triệu, họ không quên khen ngợi Kỷ Khải Chi, điều này gián tiếp làm tăng danh tiếng cho nhà họ Kỷ.
Bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn, bên trong trường Mẫn Xuyên cũng đã tiến hành thay đổi lớn nhất trong lịch sử.
Sau đêm mà Kỷ Lang Thiên đến, Đặng Mai bị đuổi việc. Sau đó, hội đồng nhà trường đã quyết liệt cách chức điều tra hiệu trưởng, mời một giáo viên cao cấp mới, thay thế vị trí của Đặng Mai. Hơn nữa còn để cho một giáo sư già đã lâu năm không ra ngoài làm hiệu trưởng tiếp theo của Mẫn Xuyên.
Một phen đại động tĩnh trôi qua, ngay trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, các học sinh năm nhất của trường cao trung cuối cùng cũng đã bước vào bài kiểm tra đầu tiên sau khi nhập học.
Hôm trước khi thi, Kỷ Cửu ngồi trong lớp, nghe cô giáo dạy hóa mới giảng bài.
Hồng Hâm Mỹ là một cô giáo xinh đẹp đã ngoài ba mươi tuổi với bằng cấp cực kỳ cao nên khi còn trẻ cô đã được đánh giá là có thâm niên.
Bài giảng của cô rất thú vị, khi nói về những chỗ khó, cô sẽ đưa ra những câu chuyện cười hài hước và khơi dậy hứng thú học tập của học sinh.
Kỷ Cửu rất thích lớp học của cô ấy, chủ yếu là vì nó không mệt mỏi.
Thỉnh thoảng cúi đầu xuống để ghi chú, ngay lúc mắt thu lại, vô tình lướt qua chiếc bàn trống phía trước.
Triệu Ngâm Kỳ đã thôi học.
Nghe nói Dương Đình và Triệu Trấn Lân đã nhanh chóng làm xong thủ tục ly hôn, sau khi tài sản của gia đình được chia, để tránh bị cư dân mạng trong nước phỏng vấn, một mình bà đưa con gái đi du học.
Về việc cô ấy đã đi đến nước nào, Kỷ Cửu không biết chi tiết.
Sau đó, khi trò chuyện với Kỷ Lang Thiên, cô thuận miệng đề cập đến việc này, Kỷ Cửu bối rối hỏi ông tại sao thủ tục ly hôn lại có thể được thực hiện nhanh chóng như vậy, theo logic mà nói, viện kiểm sát sẽ không đồng ý.
Kỷ Lang Thiên nhếch môi thần thần bí bí mà nói: Người thông minh, sẽ không bao giờ để mình đứng trên bờ vực.
Người thông minh?
Kỷ Cửu tự động thay thế vào vị trí của Dương Đình, nữ diễn viên minh tinh xuất sắc khi còn trẻ.
Tuy là cô cũng là một nữ nhân, lại là nữ nhân có tính quyết đoán.
Vào một ngày nửa năm trước, khi đang mát-xa tại nhà, cô vô tình nhận được một lá thư nặc danh từ người cùng thành phố, khi mở ra, thì thấy toàn là ảnh riêng tư thân mật của chồng và người tình, cô lập tức đoán rằng tiểu tam kia không kiềm chế được tham vọng của mình.
Vì vậy khi ở riêng, không nói cho mọi người biết, lặng lẽ thương lượng chuyện ly hôn với Triệu Trấn Lân, nhưng vì ảnh hưởng nên chưa công bố ngay.
Khi việc hối lộ của Triệu Trấn Lân bị phanh phui trên các phương tiện truyền thông, cô biết rằng thời điểm đã đến, dứt khoát từ bỏ thỏa thuận ly hôn, đưa con gái vượt biển và sống một cuộc sống mới.
Khi Kỷ Cửu biết được quá trình này, một câu hiện lên trong đầu cô: Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai họa đến nơi từng người phi. *
*Giống câu: Có phước cùng hưởng, có họa thì đường ai nấy đi =))
Sau khi yên lặng trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Ba, con gái đầu lòng của ông ta lại cố tình đồng ý cho ông ta ở bên cạnh tiểu tam, rốt cuộc là vì cái gì?"
Hai người này chẳng lẽ gặp mặt nhau là ghét nhau sao?
Theo suy nghĩ của người thường, đứa con gái của ông ta phải ghét tiểu tam mới đúng, như thế nào lại đồng ý?
Kỷ Lang Thiên sờ sờ cằm, suy tư vài giây, nghiêm túc thốt ra tám chữ: "Rắn chuột một ổ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
Kỷ Cửu:. Cái miệng này thật là độc..
Trở lại phòng, Kỷ Cửu ngồi ở mép giường suy nghĩ hồi lâu, mơ hồ hiểu được suy nghĩ của Triệu Ngâm Kỳ, cha cô ta từ nhỏ chưa bao giờ coi cô ta là con gái ruột của mình, thay vào đó là yêu thương đứa con của tiểu tam.
Theo năm tháng, tâm lý của cô dần méo mó.
Sở dĩ nguyện ý với Quý Nhã Nam cùng nhau nhắm vào cô, đại khái là bởi vì.. ghen ghét?
Kỷ Cửu tự ái nghĩ.
Tuy nhiên, đây chỉ là suy đoán, còn lý do thực sự thì chỉ có vị đang ở bên kia đại dương mới rõ.
Sau khi sự việc lên men một thời gian, Kỷ Lang Thiên đã sử dụng một số biện pháp để xóa bỏ những tin đồn về Triệu Ngâm Kỳ trên Internet.
Không có lý do gì để tỏ ra cao cả, chỉ cảm thấy rằng những lời nói của một số anh hùng bàn phím trên internet là quá ác độc dơ bẩn đối với một đứa trẻ đã rời Trung Quốc.
Xóa hết cũng có thể làm sạch một chút không khí trên internet.
* * *
Ngày kiểm tra sơ khảo, bài thi đầu tiên đến chín giờ mới bắt đầu, Khúc Tình cũng không bắt học sinh đến trường đọc sách sớm.
Kết quả là Kỷ Cửu nằm thoải mái trên giường đến hơn bảy giờ năm mươi.
Khi đến trường, Kỷ Tử Nhiên bước xuống xe với đôi mắt ngái ngủ.
Ở cổng trường, học sinh tốp ba tốp năm dần dần bước vào.
Kỷ Tử Nhiên đợi cả hai người xuống xe, uể oải nheo mắt hỏi Kỷ Cửu ở phòng thi số mấy.
Kỷ Cửu vuốt ve dây đeo của ba lô: "Phòng số một."
Kỷ Tử Nhiên sửng sốt, sau đó hỏi Ôn Mặc: "Còn cậu?"
Ôn Mặc cắm ống hút vào sữa chua, đưa cho Kỷ Cửu, thản nhiên trả lời: "Phòng số một."
"Bàn trước và bàn sau?"
Kỷ Cửu hút một ngụm sữa chua, thành thật gật đầu.
Kỷ Tử Nhiên trông có vẻ tuyệt vọng, được rồi, rõ ràng là được xếp phòng thi theo kết quả kiểm tra đầu vào cao trung..
Tuy giống cách sắp xếp lớp học nhưng mỗi phòng học chỉ có hai mươi thí sinh nên khoảng cách giữa các bàn là vô cùng lớn.
Cho dù có là hươu cao cổ, cũng không có thể nhìn lén đáp án của người khác.
Chưa kể giám sát 360 độ không có ngõ cụt và đôi mắt của giám thị.
Ai dám gian lận, liền đè đầu cưỡi cổ người đó ngay lập tức!
Vài người tách nhau ra ở ngã ba trong tòa nhà dạy học. Phòng thi của Kỷ Tử Nhiên vẫn phải băng qua ngã tư đường, ở phía sau tòa nhà dạy học.
Kỷ Cửu lần theo biển số phòng tìm đến phòng thi số một, bước vào ném ba lô lên bàn đầu tiên bên trái.
Lớp học ồn ào sau đó im lặng trong giây lát.
Quan Lộ Lộ mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ tươi vui vẻ chào hỏi: "Kỷ Cửu, Ôn Mặc, chào buổi sáng!"
Bởi vì chơi với Kỷ Cửu rất tốt, một tháng ngồi chung với nhau, cô cũng quen biết Ôn Mặc không ít.
"Chào buổi sáng." Kỷ Cửu đáp.
Ôn Mặc nhẹ nhàng gật đầu.
Kế bên Kỷ Cửu là Tôn Sở Nhất, thấy hai người ngồi xuống, nhìn lên từ đống tài liệu ôn tập: "Này, cho tôi hỏi một chút, cả lớp quyết định tổ chức đi chơi vào hai ngày cuối cùng của Quốc khánh. Hai người có đi không?"
Kỷ Cửu rút tập nháp và hộp đựng bút chì ra, hờ hững hỏi: "Đều đi hết sao?"
"Không, nhưng hai mươi chín người đã đồng ý rồi."
Kỷ Cửu dừng lại một chút rồi nhìn xuống, suy nghĩ một chút, buổi biểu diễn ở Milan là vào ngày 2 tháng 10. Cô đi dạo phố, chiêm ngưỡng phong cảnh, khoảng 4 tháng 10 mới có thể bay về nước.
Tính rằng thời gian chắc cũng không vấn đề gì, gật đầu và nói: "Có thể, còn cậu?"
Cô quay đầu nhìn Ôn Mặc.
Ôn Mặc liếc cô một cái: "Bảy ngày Quốc khánh tớ đều ở nhà của cậu."
"..."
Kỷ Cửu cảm thấy những lời này tràn đầy mùi oán hận.
Tôn Sở Nhất không nhận thấy sự dâng trào của thủy triều đen tối giữa hai người, ngay lập tức vỗ tay và nói: "Được rồi, tôi viết lại tên của các cậu a."
Kỷ Cửu chớp mắt hỏi: "Chuẩn bị đi đâu?"
"Đến trang viên của Hứa Tuấn Sinh, một trang trại nghỉ mát ở ngoại ô, gần đó có một trường đua ngựa lớn và một công viên trò chơi tư nhân."
Kỷ Cửu không để ý tới đường đua ngựa, toàn bộ tập trung vào công viên trò chơi tư nhân: "Tư nhân? Được vào?"
Tôn Sở Nhất cười không ngừng: "Vé hơi đắt."
Kỷ Cửu nhướng mi, đắt? Công viên trò chơi tư nhân, chắc là chỉ đắt một chút.
"Tiền của lớp?"
Tôn Sở Nhất: "Đứng nhất lớp trả tiền vé, phần còn lại các cậu tự lo."
Kỷ Cửu gật đầu và không nói chuyện nữa.
Dù sao ai cũng đều có mỏ ở trong nhà nên tiền bạc với họ không thành vấn đề.
Theo như lịch thi thì bài thi đầu tiên sẽ luôn là ngữ văn.
Sau hai tiếng rưỡi tập trung cao độ, tiếng chuông báo thời gian hết giờ làm bài lại vang lên, giám thị thu lại bài thi theo thứ tự lần lượt, đóng túi, dán băng keo rồi nói với những học sinh đang ngo ngoe rục rịch ở phía dưới: "Các em có thể ra khỏi phòng thi, đừng để quên đồ và đừng đến muộn để làm bài kiểm tra lúc hai giờ rưỡi chiều."
Kỷ Cửu và Ôn Mặc thu dọn đồ đạc và xuống lầu tìm Kỷ Tử Nhiên để ăn trưa.
Từ xa, khi nhìn thấy Kỷ Tử Nhiên bước đi với vẻ mặt đưa đám, Kỷ Cửu không cần suy nghĩ cũng biết người này hẳn lại thi trượt.
Cô cười hì hì hỏi: "Tạch?"
Kỷ Tử Nhiên như một con gà trống bị đánh bại, ủ rũ cúi đầu và phát ra một tiếng kêu thất vọng.
Kỷ Cửu cười tủm tỉm, "Sao lại tạch rồi?"
"Viết văn, viết lạc đề."
"Em nhớ rằng đề hình như là hỏi.. Bạn nghĩ gì về hành vi trong truyện tranh? Chính là về sự kiên trì và bền bỉ. Anh chỉ cần tập trung vào điều này và triển khai ra là được rồi."
Đó là một nghị luận về truyện tranh, một người đào giếng mồ hôi nhễ nhại, kết quả là anh ta đào liên tiếp được năm cái hố, mỗi cái hố sắp đào đến được nguồn nước đều từ bỏ, thất bại mà đi về.
Ý tưởng nên là sự kiên trì, bền bỉ và mở rộng một chút các vấn đề xã hội, điều này khá dễ lý giải.
Kỷ Tử Nhiên cúi đầu thì thầm: "Chính là anh đã viết rằng bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người."
Khi không lại đào hố nhiều như vậy, đây rõ ràng là tàn phá môi trường!
Kỷ Cửu: "..."
Anh ta có phải là đầu lợn?
Ôn Mặc im lặng, dắt Kỷ Cửu rời đi, để lại Kỷ Tử Nhiên đáng thương đứng ngốc tại chỗ.
Trước đây, hắn yêu ai yêu cả đường đi, cảm thấy Kỷ Tử Nhiên như vậy, có chút đáng yêu.
Trước mắt thì.. hehe..
Ngốc quá, ngàn vạn lần đừng lây bệnh cho Tiểu Cửu nhà hắn.
Kỷ Tử Nhiên nhìn hai người đi xa, tức giận hét lên, chết tiệt! Bác trai nói cái gì cũng đúng, Ôn Mặc thật sự là cái móng heo lớn qua cầu rút ván.