Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Kimnana.
Beta: Alissa.
Tô Vãn nhìn nội dung tin nhắn, thoáng sửng sốt một chút, hiếu kì không biết Tô Như Nguyệt lại muốn dở thủ đoạn gì để đối phó cô, nhưng hỏi ra mới biết, Cố Dĩ Trạch và Cố phu nhân cũng nhận được tin nhắn giống vậy.
Trông giống như đó là tin nhắn gửi nhóm.
Mọi người cùng quay sang nhìn nhau.
Tô Vãn sau khi suy tính, cảm thấy chuyện này vẫn là nên thông báo với Tô Kiến Nam một tiếng, vì thế liền đi gọi điện thoại, đem nội dung tin nhắn mình nhận được nói cho họ.
Tô Kiến Nam nói họ cũng nhận được tin nhắn đó, Lâm Mỹ Lan đang vô cùng lo lắng, ông đang cố tìm mọi cách để cứu lấy con gái.
"Báo cảnh sát đi" Tô Vãn đưa ra đề nghị.
"Không được, không thể báo cảnh sát!" Trong điện thoại truyền đến tiếng phản đối của Lâm Mỹ Lan, âm thanh cực sắc nhọn, cứ như vừa mới đạp chân lên cái đuôi mèo vậy, "Nếu như để những kẻ bắt cóc phát hiện, bọn chúng nhất định sẽ không nương tay với con bé"
"Tôi không nói nữa, hai người tự liệu mà xử lí."
Tô Vãn trả lời một câu, rồi trực tiếp cúp điện thoại, việc không liên quan đến mình liền không để ý thái độ lạnh nhạt của họ.
Cô đúng là không có ý định xen vào nữa.
Thứ nhất, Tô Như Nguyệt sống chết ra sao cô vốn không quan tâm, nếu thật sự gặp nguy hiểm, liệu có cần thêm cô giúp đỡ. Thứ hai, cô cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng cho lắm, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được, hơi lộn xộn.
Tuy nhiên thái độ thờ ơ của cô đã khiến Cố phu nhân khó chịu.
"Tô Vãn, cô đúng thật là quá nhẫn tâm." Tô Vãn cười lạnh một tiếng, thái độ châm chọc hiện rõ "Như Nguyệt là em gái của cô, hiện giờ con bé xảy ra chuyện, chưa rõ sống chết, cô là chị của nó đã không giúp đỡ gì lại còn ngồi đây mà ăn cơm, thật là khiến ta mở rộng tầm mắt."
"Nếu dì thấy lo lắng thì có thể tự mình đi cứu."
Tô Vãn hạ tầm mắt xuống, dùng đũa gắp miếng cơm bỏ vào miệng, cô hoàn toàn thờ ơ với mấy lời chỉ trích đó, "Con là đứa con gái yếu đuối, có đi cũng không giúp được gì ngoài làm vướng bận thêm, đến lúc đó lại đem mình thế vào, được không bằng mất, lại nói, giống như con mới là con dâu tương lai của mẹ, cái mày bàn về thân thích, mẹ vẫn là nên lo lắng cho an toàn của con hơn mới phải."
"Cô..."
Cố phu nhân thấy cô nói như mình không hề sai, là chính bà dụng tâm kín đáo không biết xấu hổ là gì, mặt bà đỏ bừng tức giận, chỉ về phía cô tính mắng, nhưng nhất thời không tìm ra lí do nói cô.
"Mạng người quan trọng, hay là đi xem một chút, nếu thật sự là xảy ra chuyện gì, chúng ta nhiều người như vậy, hẳn là có thể giúp một tay" Diệp Dục Sâm bỗng nói một câu.
Tô Vãn nghĩ ngợi.
Cô thế nào cũng chưa nghĩ đến, người đầu tiên muốn đi tìm Tô Như Nguyệt, lại là Diệp Dục Sâm, nhìn qua còn tưởng đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không đếm xỉa.
Theo như cô biết, hắn không phải kiểu người tốt sẵn lòng giúp đỡ ai, tính cách hắn vốn lạnh nhạt vô tình, cho dù có người chết trước mặt hắn, chưa chắn hắn đã chớp mắt lấy một cái.
Nhưng hiện tại, hắn lại vì Tô Như Nguyệt mà ra mặt...
Đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.
Đã là hắn mở miệng, những người khác tự nhiên sẽ không phải đối, vì thế hắn cùng Tô Vãn và Cố Dĩ Trạch, trực tiếp tới nơi.
Trên đường đi, Diệp Dục Sâm gọi cho một người quản lí của khách sạn Tứ Hải.
Hắn là đại cổ đông của khách sạn này, chỉ nói vài từ, đã dễ dàng có được tất cả tin tức về phòng 2502.
Căn cứ vào ghi chép của khách sạn, người đặt phòng là một chàng trai trẻ tuổi, cũng chính là người tối hôm qua ở nhà Cố Dĩ Trạch gây phiền toái cho cô, Từ thiếu.
- -------0o0--------
Cập nhật 23/10/2019 tại Việt Nam Overnight