Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Minh Thận nói xong hai chữ "Phu quân" cả người đều mơ màng, thấy vẻ mặt Ngọc Mân, dường như trong số tất cả đáp án y lại vừa vặn chọn trúng đáp án kém nhất.
Quân vương trẻ tuổi bỗng nhiên đứng dậy từ bên cạnh y, trong lòng như đang hoảng loạn trách y một tiếng: "Hồ đồ." Dáng vẻ kia có chút run rẩy giống như tim đột nhiên ngừng đập rồi sau đó lại dồn dập như đánh trống.
Tư thế của Ngọc Mân hơi khom người đứng dậy có chút kỳ quái, xoay qua một bên không nhìn y, cúi đầu sửa sang vạt áo, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Minh Thận vùi mình vào trong chăn, thẹn đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Con mèo nhỏ nhảy lên, lấy móng vuốt gãi đầu y, muốn chui vào chăn chơi đùa cùng y, Minh Thận lại không chịu đi ra.
Đợi y bình tĩnh lại, Minh Thận sớm đã đi được nửa nén hương.
Hành động đi quá giới hạn lúc này của y dường như đã làm Ngọc Mân tức giận, mà Minh Thận đắn đo suy nghĩ lại cảm thấy bản thân mặc dù có sai thế nhưng lỗi sai này không đến mức quá nghiêm trọng, chỉ là đem so sánh với dáng vẻ khí định thần nhàn học theo Ngọc Mân thì tay mơ như y có vẻ hơi mất mặt thôi.
Về điểm này, lúc ở Giang Nam ca ca y đã từng dịu dàng hỏi qua: "Tiểu Minh ngốc nghếch của ta, tên nhóc như ngươi mà Ngọc Mân cũng có thể giữ lại tới mười năm, xem ra tính tình hắn rất tốt, chắc chắn có thể trở thành minh quân."
"Nhưng mà tính tình Mân ca ca không tốt đẹp gì, tính tình hắn rất kém." Minh Thận nghĩ thầm.
Mấy ngày sau đó Ngọc Mân vẫn không đến.
Nghe lão thái giám cùng lễ quan nói, gần đây trong triều hình như đang có tranh cãi.
Minh Thận mơ hồ ý thức được chuyện này có lẽ có liên quan đến tấu chương mà ngày đó y nhìn thấy.
Y đề bút viết thư cho Hoắc Băng, muốn nói cho ca ca y biết y đang rất tốt —— ngoại trừ "Ta đã thành thân cùng quân chủ".
Không nghĩ tới chính là thư của y còn chưa đưa tới, thư của Hoắc Băng đã tới trước.
"A Thận đệ ta, thấy chữ như thấy mặt....!Bây giờ triều cục bất ổn, Trương Niệm Cảnh chính là tể tướng tam triều, có thể hô phong hoán vũ.
Căn cơ của tân đế còn yếu, nhà mẹ không có quyền thế, nhất định sẽ có hành động phá cũ lập mới....!Đệ phải gắng sức chống đỡ." Hoắc Băng viết chữ rất ẩu, đại khái là gần đây nguyên lão tam triều muốn đấu với Ngọc Mân, Ngọc Mân muốn lập uy, Trương Niệm Cảnh cũng không nguyện ý bị Ngọc Mân đè xuống như vậy muốn bảo vệ địa vị lúc trước.
Hoắc Băng muốn y bo bo giữ mình, nếu như có thể tìm được cơ hội về Giang Nam thì tốt, nếu như không thể vậy thì cứ thuận theo ý Ngọc Mân mà làm, dù sao cũng sẽ không quá tệ.
Minh Thận không biết Hoắc Băng đã biết được gì sau lưng y, năm đó y cho là hai năm y không có mặt là thời khắc mấu chốt Ngọc Mân bắt tay bố trí, nhưng sau khi Hoắc Băng nghe y kể chuyện xưa thì lại nói với y rằng, Ngọc Mân này "khác xa những gì đệ thấy", thủ đoạn "Tinh diệu tàn nhẫn", "có tướng làm vua", "Không chừng đã làm rất nhiều chuyện sau lưng đệ".
Chỉ duy nhất không xác định được là tính tình quái gở âm u của hắn, gặp phải người như Ngọc Mân chính là gần vua như gần cọp.
Y hồi âm cho Hoắc Băng nói mình sẽ đứng về phía Ngọc Mân, viết: "Đệ sẽ chú ý, nhưng mà đệ nghĩ bệ hạ không cần đệ lắm, có một thư đồng khác tên Bốc Du rất có tài năng, đệ chỉ làm một ít việc nhỏ."
*
Đứa nhỏ ngốc Minh Thận này, không biết thư gửi từ trong cung ra đều phải qua ba cửa kiểm tra, vậy mà vẫn có gan đàm luận cùng Hoắc Băng đại nhân về vấn đề chọn phe.
Chân trước y vừa viết thư xong, chân sau lễ quan đã nói nội dung cho Ngọc Mân, báo cáo theo luật.
"Bốc Du? Y nhắc đến hắn làm gì?" Ngọc Mân nghe lễ quan báo cáo đại khái nội dung xong, nói, "Làm Hoàng hậu cũng không phải việc nhỏ bé gì, ngươi kêu y đến đây cho trẫm.
Hoắc Băng từ sáng đến tối đều nói hưu nói vượn, còn nói xấu trẫm, trong đầu y chỉ nghe lọt lời của tên đó còn lời của trẫm thì như gió thoảng bên tai."
Lễ quan nói: "Minh đại nhân vừa mới ngủ, vậy thần lập tức gọi ngài ấy lại đây."
"Thôi.
Cứ để y ngủ, chú ý nhìn xem có phát sốt không, chén thuốc đuổi khí lạnh mỗi ngày ắt không thể thiếu." Ngọc Mân nói.
"Ngoài ra, nhốt con mèo kia lại đi, đuổi hết tất cả mèo hoang trong cung, cấm dân chúng bên ngoài dâng cúng mèo Ba Tư."
Lễ quan dở khóc dở cười, ghi nhớ từng cái: "Vâng."
Hắn lấy tấu chương thỉnh an Bốc Du dâng lên mấy ngày trước ra nhìn một chút, không nhìn ra cái gì, rồi đặt phong thư của Minh Thận lại.
Mép của tờ giấy mây viết thư bị Minh Thận xé thành xiêu xiêu vẹo vẹo, sau khi cong lên có hơi nhũn dần.
Đây là thói xấu Minh Thận học được cùng hắn lúc trước: Bên trong lãnh cung không có hồ dán, có lúc ngay cả dây nhỏ cũng không tìm thấy, lúc dán lá thư lại bọn họ sẽ dùng nước bọt dính lên góc viền một chút, như vậy sẽ dán chặt hơn.
Giấy mây có vị ngọt, giấy đay có vị đắng.
Vừa nhớ đến đây, Ngọc Mân lại đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng đó —— không phải năm trước, mà là Minh Thận hiện tại, người thanh niên vừa trưởng thành sau khi viết xong thì đặt bút lông trên nghiêng mực, sau đó lè lưỡi liếm một cái trên mép phong thư, đầu lưỡi hồng hào hiện ra ánh nước dưới ngọn đèn, thật giống như....!Thật giống như ngày đó hắn ở trong tẩm cung của Minh Thận, nhìn Minh Thận nghiêm túc học cách kết thành Lữ Tự vậy.
Mèo nhỏ đột nhiên nhào tới hôn một cái, làm cho hơi thở trong veo của y áp lên môi lưỡi hắn.
Hắn cầm phong thư kia, giống như bị nóng phỏng, nhưng lại chậm chạp không buông tay.
Giọng nói của lễ quan đứng bên cạnh cũng trở nên có chút xa xôi: "Còn có chính là ngài hủy bỏ Khoa Đồng Tử, người vào làm quan Khoa Đồng Tử những năm qua phải sắp xếp như thế nào? Cái này lúc trước Bốc Du đại nhân cũng nhắc đến, nói là người tiến vào Khoa Đồng Tử bằng cách đút lót nhiều hơn là bằng năng lực thật sự, kiến nghị tất cả quan viên trúng cử Khoa Đồng Tử khảo sát khoa cử lại lần nữa, bắt đầu trực tiếp từ thi Hương, nếu ba lần thi không thông qua một thì liền đuổi về quê."
Lễ quan nhìn vẻ mặt hắn, lén lút bồi thêm một câu: "Minh đại nhân cũng thi đậu từ Khoa Đồng Tử, năm đó Minh gia vô cùng để ý nhị công tử, trông cậy vào hai vị đại nhân nhanh thăng chức.
Nhưng mà Minh đại nhân thi đậu còn Hoắc đại nhân lại thi rớt."
"Quan viên trúng cử Khoa Đồng Tử không cần làm đồng sinh*, bắt đầu thi lại từ thi Hội, qua được thì trực tiếp tới gặp trẫm." Ngọc Mân nói, "Để Hoắc Băng tiến cung đi, A Thận chắc cũng rất nhớ hắn."
(*Đồng sinh: học trò nhỏ: thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài)
Ngón tay Ngọc Mân xoa môi mình, giống như nơi đó vẫn còn giữ lại nhiệt độ cùng vị ngọt đốt người.
*
Thi Hội sắp đến, Ngọc Mân trở nên bận rộn hơn.
Minh Thận đã lâu không thấy hắn, y biết dùng thân phận lúng túng hiện tại của mình thì không cần thi cũng có thể đi Ngự Sử Đài báo cáo, có thể coi là đi cửa sau.
Thế nhưng y cả ngày buồn bực trong điện không thể tùy tiện đi ra ngoài, ngoại trừ cho nhím nhỏ ăn, bị mèo đuổi theo chạy quanh sân thì cũng tìm chút chuyện cho bản thân làm, nghiêm túc ôn tập cho thi Hội vào nửa tháng sau.
Trong hai năm ở Giang Nam, Hoắc Băng đã nhanh chóng dạy cho Minh Thận tất cả những gì không được học trong mười năm ở trong cung, phương pháp giáo dục của hắn là cách trào phúng: "Cũng chỉ là bị ném về Giang Nam, cũng không phải muốn đầu của đệ, đệ cứ sống chết như vậy sao? Rời xa hắn có phải là không thể sống hay không? Minh gia chúng ta không nhận rác rưởi, đệ cứ tiếp tục như vậy, có thể về sau họ Ngọc tới Giang Nam, đệ bán mình đi thuyền hoa nhảy múa, hắn có thể liếc mắt nhìn đệ nhiều hơn một cái."
Nếu nói Ngọc Mân là người dạy Minh Thận cách sống thì Hoắc Băng chính là người thật sự dẫn y bước ra ngoài, mắt nhìn ngắm mọi thứ làm y tỉnh táo không ít.
Ngọc Mân vẫn là thần trong mắt Minh Thận, chưa từng tan vỡ, mà Minh Thận bắt đầu thấy rõ khoảng cách giữa y và Ngọc Mân: Khoảng cách quân thần, thiện mưu và ngây thơ thật sự rất chênh lệch, trong hai năm ở Giang Nam đó lần đầu tiên y biết: Thì ra thế giới này cũng không phải chỉ do một cái lãnh cung tạo thành, nó là muôn màu muôn vẻ, tuy rằng không nguy nga, đỏ thắm lộng lẫy như tường cao cung của cung điện, nhưng mà y thích hợp với nơi đây hơn.
Minh Thận dựa theo trí nhớ, sắp xếp lại kiến thức lúc Hoắc Băng bắt y đọc sách, mời lão thái giám tìm giúp y sách có liên quan, bắt đầu ôn tập ngày đêm.
Hoắc Băng giống như sớm biết y sẽ làm như vậy, phong thư thứ hai đã đuổi đến, mang theo một rương lớn toàn sách, đều là công khóa cần thiết cho kỳ thi mùa xuân, còn có công khóa của Minh Thận trong hai năm.
Minh Thận hết sức vui vẻ, viết một phong thư cảm tạ ca y, nắm cái đuôi ngắn của con nhím đóng một cái dấu, lại để thần quan giúp mình bắt mèo đóng một cái vuốt mèo trên phong thư —— con mèo kia đến cùng vẫn không bị nhốt lại, Minh Thận khuyên can đủ đường mới cứu được nó.
Phong thư có đóng vuốt mèo cùng đuôi của con nhím được gửi đi, Ngọc Mân sau khi biết thì đánh giá: "Ấu trĩ."
Minh Thận tất nhiên không biết chuyện này.
Mấy ngày lạnh nhất trong mùa đông bắt đầu trôi qua, đông tuyết dần dần tan rã, mai hồng nở đầy viện.
Minh Thận chưa từng nhìn thấy Ngọc Mân, chuyện bí mật lập hậu cũng làm y chỉ có thể hoạt động trong phạm vi có hạn.
Mười lăm ngày ngắn ngủi, y không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày đều bị mèo chạy đuổi theo lại thân thể tốt hơn rất nhiều, chỉ phát sốt hai lần, cũng may kịp dán một miếng bạc hà lên trán rồi tiếp tục ôm sách vở ôn tập.
Lúc tên nhóc này đọc chữ giọng nói rất mềm mại, có chút ngây ngô, dùng thói quen chỉ từng chữ như lúc y bi bô tập nói, lúc gặp phải điểm quan trọng liền tập trung tinh thần đọc tới đọc lui, lễ quan đứng bên ngoài nghe được cũng không nhịn được cười.
Hơn nửa tháng, y hoàn toàn không nhớ tới Ngọc Mân, ngược lại còn nhờ lễ quan hỏi mấy vị học sĩ đức cao vọng trọng của Hàn Lâm viện một vài vấn đề, nghiên cứu nhiều lần rồi lại gửi cho ca y một tập tư liệu do chính y sắp xếp được.
Kéo dài nửa tháng như vậy Ngọc Mân đã không giữ được bình tĩnh trước chạy tới, cũng chẳng hỏi y muốn làm gì, ngay lúc Minh Thận viết sách luận lại chen chung một cái bàn với y, ném sổ vấn an cho Minh Thận viết như cũ.
Minh Thận nhớ đến y còn chưa viết xong sách luận liền viết thật nhanh rồi ném qua bên cạnh, vừa vặn đập vào lồng ngực Ngọc Mân không lệch chút nào.
Ngọc Mân cầm quyển tấu chương kia nhìn Minh Thận, Minh Thận lại một chút phản ứng cũng không có mà tràn đầy phấn khởi tiếp tục nghiên cứu thế đạo trị quốc, không hề ngẩng đầu lên.
Ngọc Mân liền thả tấu chương trở về, tự mình phê tấu chương xong, sau đó nói với Minh Thận: "Ta đi đây."
Lúc này Minh Thận mới lấy lại tinh thần: "Mân ca ca, có phải gần đây ngươi rất bận?"
Ngọc Mân nói: "Cũng không phải quá bận, chỉ tranh luận cùng nhóm lão già kia mà thôi."
Minh Thận "Ồ" một tiếng, lại hỏi hắn: "Vậy ngươi có thể tranh luận với bọn họ sao?"
Ngọc Mân suy nghĩ một chút: "Có thể."
Minh Thận lại nói: "Ồ."
Ngọc Mân xoa đầu y: "Trẫm đi đây."
Minh Thận lưu luyến bỏ bút lại, đứng dậy đưa Ngọc Mân ra cửa.
Y mơ hồ cảm thấy Ngọc Mân hình như có chút không vui, mà lại không biết nguyên nhân nên chỉ có thể tìm hắn nói chuyện "Mân ca ca, ta đang chuẩn bị cho thi Hội, cảm giác gần đây ta tiến bộ rất lớn, ngươi có rảnh nhìn giúp sách luận ta viết được không? Một lát ta viết xong thì đưa cho ngươi."
Ngọc Mân nói: "Nói sau đi."
Minh Thận có hơi thất vọng, thế nhưng không nói gì, đưa hắn đến cạnh cửa.
Trong đình viện một mảng cỏ xanh mạnh mẽ mọc lên, Ngọc Mân đưa lưng về phía y đi qua sân trước vắng lặng, Minh Thận lúc này mới nhớ tới, hai người ai cũng không nhắc đến lần thử nghiệm không quá thành công trong mười lăm ngày trước.
Y sờ miệng mình, hai má nóng lên, đồng thời còn có chút thắc mắc: Nếu Ngọc Mân tin vào thần linh, vậy thì tại sao ròng rã mười lăm ngày lại không tới gặp y?
Chút thắc mắc ấy thoáng qua liền quên mất, y cảm thấy Ngọc Mân chắc là còn đang tức giận y vô lễ làm càn.
Mười hai tháng sáu, y thay sang bộ y phục vải bông mộc mạc lúc mặc từ Giang Nam vào kinh, bọc một lớp áo choàng, nhìn qua giống như một quả bóng —— xoay một vòng tròn lớn, y khiêm tốn ngồi kiệu nhỏ từ trong cung đi ra ngoài cung rồi lại từ ngoài cung vòng tới cửa Quốc Tử giám, sau đó lảo đảo đi vào trường thi.
Trường thi được canh giữ nghiêm ngặt, trên mặt mỗi người đều mang hơi lạnh.
Minh Thận chưa từng đi thi Hội nên không khỏi có chút lo lắng.
Không nghĩ tới cửa soát người đầu tiên của y đã xảy ra sự cố —— Ngọc Lâm vệ soát người y lấy ra một đống táo hồng cùng hai cái bếp lò sưởi tay nhỏ mà y chuẩn bị cho mình, cười nhạo nói: "Vị thiếu gia này, ngài đến đây để thi Hội hay là đến hưởng phúc? Lò sưởi tay dễ giấu tài liệu, mấy quả táo kia ta thấy hình như cũng không thể ăn no được, mấy món đồ này cứ để ở đây đi."
Minh Thận nhìn người bên cạnh một chút, một cụ già mang bánh nướng theo cũng bị bẻ nát kiểm tra xem có mang tài liệu hay không, y đáng thương ôn tồn thương lượng: "Đại nhân, thân thể ta không được tốt, táo đỏ dùng để treo mệnh bổ khí, có thể châm chước một chút được không?"
Ngọc Lâm úy nói: "Thân thể không tốt đến thi cử làm gì? Có bệnh thì về nhà chữa bệnh." Nhưng vẫn đưa táo đỏ cho y.
Minh Thận thấy còn có thể lấy về một món trong đó nên có chút vui vẻ, ôm túi của mình đi vào trong.
Một bên khác, Ngọc Lâm úy bẩm báo việc này cho quan viên phụ trách, vị quan lớn kia mặc một thân y phục của học sĩ Hàn Lâm, đứng dưới một cái lều ấm áp khác, chắp tay sau lưng không nói một lời nghe hết: "Thân thể không tốt thì phái thêm mấy người nhìn, để ngự y đợi sẵn, chú ý đừng để xảy ra chuyện."
Vừa dứt lời, lại có người đến thấp giọng nói: "Đại nhân! Trong cung có lệnh, bảo làm phải quan tâm một người họ Minh lần này tới thi một chút...."
Quan viên trẻ tuổi kia không nói một lời nghe gã nói hết, nhíu mày lại: "Người này đã tiến vào phòng thi?"
Người truyền lời kia lau mồ hôi, tùy ý nhìn một chút, mắt sáng lên: "Chính là vị tiểu lang dáng vẻ xinh xắn kia, nói là thân thể không tốt, ngay cả Trình công công cũng tới bảo là muốn tự mình chăm nom."
Mặt hắn không cảm xúc: "Ta biết là người nào rồi, để bọn họ làm đi."
Người kia nói: "Kính xin đại nhân khoan dung chút, đây là người trong cung đưa tới, làm phiền đại nhân đưa cho Minh công tử, phòng thi đóng kín chúng ta không thể vào, những ngày này mong đại nhân quan tâm nhiều hơn."
Vị quan viên nói: "Không sao, nếu là làm việc cho bệ hạ, thần tất nhiên nỗ lực hoàn thành."
Minh Thận mới tìm được chỗ ngồi liền nhìn thấy một vị giám khảo dáng người cao to, dung mạo tuấn tú đi tới, tự mình cầm một cái hòm không nhẹ không nặng cao bằng nửa người đặt trước mặt y.
Minh Thận: "?"
Y đã ngồi xuống, vách ngăn rất tốt nên cũng khó có thể đứng thẳng, đối phương lại ngăn y đứng dậy hành lễ, chỉ hơi nheo cặp mắt đào hoa quan sát một chút: "Ấu tử Minh gia, Minh Thận, là ngươi phải không?"
Minh Thận gật đầu như gà mổ thóc.
Nam nhân nói: "Ta họ Bốc, tên là Bốc Du.
Nếu ngươi là người bệ hạ quan tâm thì chắc đã từng nghe đến tên của ta."
*
Bốc Du.
Y không thể không nhớ rõ cái tên này, đây chính là thư đồng mà mẫu thân Ngọc Mân đưa đến lúc hắn cập quan, vừa vặn chen vào trong hai năm y rời khỏi Ngọc Mân, toàn lực nâng đỡ Ngọc Mân, trợ giúp hắn lên lên ngôi vị hoàng đế.
Minh Thận giống như một bó cải thìa, phụng bồi một bó cải trắng khác lớn lên trong mười năm, mắt thấy có thể thu hoạch được một bao cải trắng cùng cải thìa xanh biếc đem đến chợ bán thức ăn, nhưng lại bị người khác thò một chân vào nói rằng: Bên cạnh ngươi không phải cải trắng gì mà là cỏ tiên Bồng Lai, có thể trông nom bên cạnh cỏ tiên chỉ suối ngọt, dựa vào ngươi bắt được một chút nước sương là không hữu dụng.
Nói đố kị cũng không tính, Minh Thận luôn luôn tự biết mình, biết bản thân thực ra cũng coi là một tên nhóc rất dốt nát, kém xa ca ca ruột của y.
Mà muốn nói không khó chịu thì đó cũng không phải là sự thật.
Bốc Du liếc y: "Bên cạnh bệ hạ không cần một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, nếu ngươi cứ như vậy mà vào triều cũng sẽ liên lụy đến danh tiếng của bệ hạ, không có dùi kim cương thì đừng ôm nghề đồ sứ*, nếu ngươi chỉ muốn làm một sủng thần ta sẽ dâng thư cho bệ hạ, đợi đến lúc ngài ấy lập hậu thì tiến cử ngươi làm nam phi."
(*Có nghĩa là không có bản lĩnh thì đừng làm chuyện không làm được.)
Minh Thận lập tức hiểu ý Bốc Du, có chút tức giận, y nghiêm túc nói: "Ta không phải như ngươi nghĩ."
Bốc Du nhìn y một chút, không đưa ra ý kiến có thể hay không: "Nghe nói thân thể ngươi không tốt, ta sẽ đưa cháo thuốc đến cho ngươi, ngươi nhớ uống cẩn thận, nếu làm đổ lên bài thi thì không có ai cho ngươi đổi bài thi đâu."
Minh Thận nói: "Ta sẽ không, ta cũng không cần uống thuốc, thân thể của ta rất tốt."
Bốc Du nói: "Ồ."
Minh Thận tiếp tục nghiêm túc nói: "Ta sẽ thi tốt hơn ngươi năm đó! Năm đó ngươi thi Hội được hạng bao nhiêu?"
Bốc Du chậm rãi liếc y: "Thi Hội đứng nhất, thi Đình đứng nhất."
Minh Thận: "....".