Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày thứ hai sau khi Vương Tuyển canh gác bên ngoài điện Ngọc Đường, Đào Cảnh Thù tới cửa tìm ta.
“Điện Ngọc Đường là cấm địa không được bước vào sao?”
Trên mặt Vương Tuyển vẫn vô cảm như cũ, “thái tử điện hạ có lệnh, quý phi nương nương cần tĩnh dưỡng”.
Đào Cảnh Thù hiển nhiên không ngờ Vương Tuyển khó đối phó đến thế, nói cả nửa ngày vẫn bị hắn chặn lại. Kỳ Hi thấy vậy thì định tiến tới. Ta cản nàng ấy lại, bảo nàng ấy dìu ta đi ra.
“Bệ hạ gặp thích khách, thái tử điện hạ lại bao vây điện Ngọc Đường của bản cung. Tên thích khách đó ở trong điện của ta sao?”
Vương Tuyển thấy ta bước ra cửa điện, cung kính hành lễ.
“Hay Vương thống lĩnh cảm thấy bản cung là đồng mưu của tên thích khách đó?”
“Thần không dám”
Ánh mặt trời mùa hè chói chang, ta híp mắt lại, “bản cung thấy ngươi dám đó chứ”.
“Sức khỏe bản cung không tốt, Đào mỹ nhân thay bản cung chăm sóc nhị hoàng tử, có lí nào lại không thể vào điện Ngọc Đường?”
Trên mặt Vương Tuyển lộ ra vẻ khó xử, “thần cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, mong hai vị nương nương không làm khó thần”.
Kỳ Hi bất bình đang định nói vài câu thì thấy một tên thái giám nét mặt tươi cười dẫn theo một toán cung nữ tới, bước qua cổng chính.
“Nô tài Điền Đức Tài thỉnh an quý phi nương nương. Thái tử điện hạ lo lắng cho sức khỏe của nương nương, sai nô tài đưa tới chút đồ để nương nương bồi bổ”
Điền Đức Tài là đại thái giám từ nhỏ đã theo hầu Quách Thuấn Minh, hắn nhìn qua Đào Cảnh Thù và Vương Tuyển đang giằng co một bên, nghiêm mặt nói: “Vương thống lĩnh, nếu Đào mỹ nhân đã tới thăm quý phi nương nương, ngài hà tất phải ngăn cản?”
Vương Tuyển lúc này mới nghiêng người để Đào Cảnh Thù bước vào. Điền Đức Tài lại nở nụ cười, “quý phi nương nương nghỉ ngơi cho khỏe, nô tài xin cáo lui”.
Ta không thèm nhìn nụ cười mờ ám đó của hắn, sai Kỳ Hi tiễn hắn ra về.
Vương Tuyển dẫn người tới bao vây điện Ngọc Đường, cung nhân trong điện đều là tai mắt của kẻ khác, chỉ sợ ta và Đào Cảnh Thù vừa nói câu gì, chủ nhân phía sau sẽ biết ngay sau đó.
Ta dẫn Đào Cảnh Thù bước vào trong điện, Kỳ Hi ở bên ngoài canh gác.
Nếu ở trong điện quá lâu, khó tránh khỏi bị người ta nghi ngờ, ta chỉ có thể nói luôn vào chủ đề. Ta hạ thấp giọng hỏi muội ấy: “Sao lại tiến hành nhanh hơn kế hoạch vài ngày?”
Đào Cảnh Thù đặt tay lên mu bàn tay ta, “bụng Hồ Tiễn Xuân đã có động tĩnh”, ngừng lại một lát, muội ấy nói tiếp, “không biết vì sao, nàng ta bỗng nhiên muốn động tay với thái tử, muội nhân cơ hội đục nước béo cò, tiến hành kế hoạch sớm hơn”.
Ta gật đầu, “bọn chúng cắn xé lẫn nhau đúng là có lợi cho chúng ta”.
Đào Cảnh Thù nghiến răng, nói: “Hắn giết phụ mẫu huynh đệ của muội, giết người muội yêu, muội không khiến hắn chết ngay đã là hạ thủ lưu tình rồi”.
Sau khi tỉnh lại, ta không thể đứng lâu, đứng một lát đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể vịn vào chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
“Lúc này, thái tử muốn đối phó với Hồ Tiễn Xuân, cần có một lí do, cho nên hắn sẽ nhận định nàng ta là thích khách, nhưng hắn nhất định sẽ sớm nghĩ ra, Hồ Tiễn Xuân không nhất thiết phải làm như vậy”
Đào Cảnh Thù cũng gật đầu, “Hồ Tiễn Xuân làm hại hai nhà Thiệu Triệu, còn hạ độc tỷ, đổ cho nàng ta tội danh thích khách cũng coi như đáng tội”.
Ta sững sờ trong giây lát, lắc đầu nói: “Tam cữu cữu hại nàng ta nhà tan cửa nát, nàng ta chẳng qua chỉ là có thù tất báo thôi, chúng ta chẳng lẽ không phải sao?”
“Vậy chỗ thái tử, tỷ tỷ định làm thế nào?”
“Bản thân hắn chưa hẳn là đã không có tâm tư này”
Đào Cảnh Thù đi tới bên cửa sổ nhìn một vòng, thấp giọng nói: “Điện Hằng Thất bị người của thái tử bao vây rất chặt, ngay cả gió cũng không lọt ra được”.
“Không sao, gió sẽ tự tìm tới chúng ta”
Chuyện Hồ Tiễn Xuân là thích khách, chưa tới nửa ngày đã truyền khắp lục cung. Ta nghe Kỳ Hi nói, chỉ cười rồi sai nàng ấy chuẩn bị sẵn trà cụ, có khách tới thăm.
Người khách đó không để ta đợi quá lâu, Hồ Tiễn Xuân vẫn đang bị giam trong hậu điện của điện Hằng Thất. Ngày thứ hai, Quách Thuấn Minh giẫm lên ánh trăng rảo bước tiến vào điện Ngọc Đường.
Ta nhìn nước trà đang sôi ùng ục và làn khói trắng bay phảng phất phía trên, cất tiếng: “Điện hạ đêm khuyu tới thăm, thứ lỗi cho bản cung không tới nghênh đón từ xa”.
Hắn không nói gì, đi thẳng tới ngồi đối diện với ta, phẩy phẩy tay áo, nhìn ta như cười như không.
“Sức khỏe bản cung không tốt, trong điện không có băng giám. Tuy là cuối hạ, nhưng đêm khuyu vẫn nong bức, lần này điện hạ tới, có phải ở điện Hằng Thất đã lâu, lòng đã thông tỏ?”
Quách Thuấn Minh bưng tách trà trước mặt lên, nhấp môi uống một ngụm, “phụ hoàng anh minh thần võ, nhưng lại không biết nhìn người, Cô thất vọng thay cho phụ hoàng”.
“Bệ hạ gặp thích khách, điện hạ giám quốc, bản cung còn chưa kịp chúc mừng điện hạ”
Quách Thuấn Minh nở nụ cười vô cảm, “Vương Tuyển rốt cuộc vẫn tới muộn”.
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, “điện hạ giỏi bày mưu tính kể, lại cần một Vương Tuyển nhỏ nhoi sao?”
Hắn cần con dao là Hồ Tiễn Xuân để diệt trừ hai nhà Thiệu Triệu, còn muốn làm hại tính mạng Tư Di!
Ta kìm nén sự tức giận trong lòng, nhếch môi, “lúc điện hạ đưa Hồ chiêu nghi tới trước mặt bệ hạ, không tra rõ được thân phận thích khách của nàng ta sao?”
Quách Thuấn Minh thu lại nụ cười, “nàng ta không nên có tâm tư khác”.
Ta chậm rãi thổi đi lớp bọt, nhấp vài ngụm trà nhỏ.
“Lòng người khó đoán, điện hạ cẩn thận tự đốt lửa cháy mình”
Hắn bỗng đứng lên, đi tới trước mặt ta, bên cạnh bàn trà là vách tường, ta bị hắn vây lại giữa bức tường và lồng ngực hắn.
“Thiệu Lạc An, nàng ta trăm ngàn lần không nên đụng tới nàng”
Ta ra sức đẩy hắn, nhưng hắn vẫn đứng sừng sững không lay chuyển, “điện hạ đây là đang tìm cớ bao biện sao?”
Tay hắn bỗng nắm lấy cằm ta bằng một lực rất mạnh, “ta từng nói, bên cạnh nàng chỉ được phép có ta”.
Ta nghĩ hắn có lẽ điên rồi, nói chuyện với kẻ điên chỉ phí công, ta chịu đựng cảm giác đau đớn dưới cằm, “điện hạ thích khuôn mặt này sao?”
Quách Thuấn Minh lại tiến sát gần, chỉ cần hắn cúi xuống một chút, sẽ chạm vào môi ta.
“Đương nhiên thích”
Ta gạt bàn tay đang nắm lấy cằm mình của hắn ra, “nhan sắc sẽ tàn phai, nếu điện hạ thích một cái xác xinh đẹp, chỉ cần vẫy tay là liền có, hà tất phải làm khó một phụ nhân”.
“Thiệu Lạc An, Cô không thể không có nàng”
Nụ hôn rơi xuống trán, hắn đứng dậy nhìn ta cười, “Thiệu Lạc An, nàng xứng đáng trở thành hoàng hậu của ta”.
Dáng vẻ này của hắn quả thực khiến ta buồn nôn, nếu không được hắn ngầm cho phép, Hồ Tiễn Xuân sao lại ra tay với Tư Di? Hắn từng chút nhổ bỏ những người bên cạnh ta, Thiệu gia, Triệu gia, Thanh La, Họa Ảnh…
Ta ra sức lau đi xúc cảm còn lưu lại trên trán, “điện hạ, phụ hoàng người vẫn đang nằm trong điện Hằng Thất đó”.
Quách Thuấn Minh không hề để tâm, lấy tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục, “những việc sau này, không phiền quý phi nương nương bận lòng”.
Ta nhìn bóng lưng của hắn rời khỏi cửa điện, trong miệng bỗng có vị ngọt tanh của máu.
Hồ Tiễn Xuân bị dùng băng hình, đang là cuối hạ, trời vẫn còn rất nóng bức, vậy mà nàng ta bị đông lạnh tới chết.
Kỳ Hi nói, Hồ Tiễn Xuân bị tra tấn rất nhiều ngày, Quách Thuấn Minh sai người dùng thuốc giữ lại mạng cho nàng ta để chờ đón đợt tra tấn tiếp theo. Chỉ cần tới gần điện Hằng Thất là có thể nghe thấy tiếng kêu bi thảm của phụ nữ.
Tranh đấu trong cung ngươi chết ta sống, kẻ thua cuộc trước nay không có quyền lựa chọn tôn nghiêm.
Những người còn lại của Thiệu gia chuẩn bị trở về Bình Dương, chuyện đã tới nước này, coi như nhặt trở về được một mạng.
Trọng Nguyên Thanh nói, Hồ Tiễn Xuân tên thật là Cát Tố, tam cữu cữu ngẫu nhiên gặp được nàng ta ở Tê trấn Giang Nam, hắn nhìn đã chán nữ tử yểu điệu ở thành Biện Kinh, nên chỉ thoáng nhìn đã vừa mắt Cát Tố đang cầm con diều trên tay.
Cát gia tuy không phải thế gia đại tộc, nhưng cũng là một gia đình phú hộ ở Giang Nam, Cát phụ không muốn gả con gái duy nhất của mình cho một kẻ vô tích sự như tam cữu cữu làm thiếp, dứt khoát từ chối. Tam cữu cữu vô pháp vô thiên đã quen, nghe đám bạn xấu mách bảo, liền nảy sinh ý định cướp người. Bắt lấy Cát Tố, giết Cát phụ, sai người châm lửa thiêu rụi Cát gia.
Nhị cữu cữu biết được việc mà đệ đệ đã làm, lúc định trừng phạt hắn thì phát hiện, Cát Tố giống y như Vu Hiệu Xuân đã qua đời kia, do đó hắn đã đem Cát Tố tới Thiệu gia, thay danh đổi họ, trở thành Hồ Tiễn Xuân.
Sau khi Hồ Tiễn Xuân tiến cung rồi dễ dàng nhận được thánh sủng, mẫu thân và nhị cữu cữu vẫn cho rằng bản thân đã đi một nước cờ hay, lại không hề hay biết chim sẻ đã đợi sẵn phía sau, họ đã tự đưa mình vào đường chết.
Ta bỗng nhớ ra, câu chuyện mà Hồ Tiễn Xuân đột nhiên nhắc tới trong ngày cùng Tư Di đi thả diều.
Có điều chuyện đó không còn quan trọng nữa, không cần so đo với người đã chết, bởi vì còn phải đấu với kẻ đang sống.