Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập Hiểu Bắc là một thân cây thẳng tắp bị tôi quấy nhiễu mãi bèn cong thành một cây cung, giờ cái cung này muốn bắn tên, đương nhiên tôi phải đến làm bia. Không hiểu sao, tôi lờ mờ cảm nhận được Tập Hiểu Bắc đang tự giận chính bản thân anh, thấy vừa hưng phấn vừa lo lắng cho người đàn ông sắp làm thịt mình này, rốt cuộc vẫn chỉ khổ mỗi tôi trở thành bia ngắm, bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, thế nhưng chẳng phát nào cũng trúng hồng tâm.
Mà cũng chẳng hiểu kiểu gì, anh không mở rộng cho tôi thì thôi, lại còn không cho tôi tự mở rộng. Anh lôi ngăn tủ đầu giường ra, mọi thứ trong đó rơi đầy xuống đất: một đống bao cao su đủ kiểu dáng.
“Chủng loại ở chỗ Chu Lỵ còn đầy đủ hơn cả sách Guinness, chọn mùi em thích đi.”
“Cái kia kìa, có nhiều thuốc bôi trơn trên đầu ý…”
“Ừ, cái này màu hồng, nhưng không cho em dùng được.”
“Tại sao?”
“Cái này có chứa chất kích dục, em đã dâm bỏ mẹ rồi, hại tôi một tuần bị đi ngoài, không được ăn đồ linh tinh, giờ không thể để em hút khô được.”
Tôi chịu thua hoàn toàn, chọn bừa một cái đeo cho anh, đánh giá kích thước rồi tự dằn lòng một chút. Để cho an toàn, tôi quỳ xuống đất, mút thứ kia cho trơn, không được mấy lần đã nghe thấy Tập Hiểu Bắc khàn giọng ra lệnh: “Dùng tư thế này, xoay người lại.”
Tôi quỳ bò trên mặt đất, bị đâm một cách tàn nhẫn. Tôi kêu thảm một tiếng, giãy giụa nhoài về phía trước nhưng bị anh túm eo kéo trở lại, sau đó càng tăng sức ra vào. Dư Học Bình khá yếu, rất ít khi ở trên, thế nên phía sau của tôi như một mảnh đất hoang ít bị khai phá. Bất hạnh thay, vừa vào nghề đã gặp phải người đàn ông thô bạo Tập Hiểu Bắc, không thèm để ý tới ba bảy hai mốt gì cả, đóng cọc chẳng khác gì chịu cực hình, thật thảm.
May mà hồi trước sức ăn của Tập Hiểu Bắc không được nhiều lắm nên rạng sáng đã thôi cày cấy, nếu như anh đương lúc bình thường, chắc chắn tôi sẽ bị làm đến tận lúc mặt trời lên cao. Cổ họng khản đặc, hai chân mở rộng không khép lại được, từ eo trở xuống mất đi tri giác, nhưng có một chỗ đau như bị nhổ cả hàm răng, tất nhiên là không được tiêm thuốc tê.
Tập tiên sinh tự tắm rửa sạch sẽ trước, sau khi tinh thần sảng khoái mới thèm nhìn đến tôi đang không thể nhúc nhích thứ gì khác ngoài con ngươi, anh đành thở dài, “Sao ngủ với đàn ông cũng phiền phức thế.” Nói xong bèn ôm tôi tới phòng tắm. Ngâm trong bồn tắm, tôi vừa run lên vì đau vừa cầu xin Tập Hiểu Bắc: “Anh, về chuyện dùng bao, đổi cái khác được không?”
“Không được!”
“Em còn trẻ, còn chưa muốn chết mà!”
“Khóc à! Thử khóc một tiếng nữa xem, tôi cho em chết luôn!”
Kết quả là rất lâu sau đó, tôi nói chuyện với Tập Hiểu Bắc.
“Con trai, đoán xem trước khi ba gặp được con, ba thích môn thể thao nào nhất?”
“Ngủ với đàn bà.”
“Sai, là cưỡi ngựa.”
“Ồ.”
“Vậy con lại đoán xem, giờ ba thích môn nào nhất?”
“…”
“Đúng rồi, là cưỡi con đó.”