Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành phố nhỏ cũng có chỗ tốt, đâu đâu cũng gặp được người quen. Thư ký của Tập Hiểu Bắc là em họ của bạn học của trưởng chi nhánh, thế là vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, khi bầu trời của thành phố này hiện ra màu xanh thẳm, tôi hết sức bình tĩnh đi vào phòng làm việc của anh.
Tôi đã gặp qua không ít những kẻ nhà giàu mới nổi thô lỗ, lạnh lùng, ích kỷ, nóng nảy, nói thật thì, cách tốt nhất để đối phó với bọn họ là tranh thủ tới an ủi khi bọn họ mới gặp thất bại, thế rồi những chuyện sau đó sẽ rất dễ xử lý. Tôi đẩy cửa vào, không có người đàn ông ba mươi tuổi u ám, cứng nhắc mặc âu phục tối màu đắt tiền như trong tưởng tượng mà là hình ảnh Tập Hiểu Bắc mặc quần bò bó màu xanh thẫm, áo sơ mi bó sát người màu xanh bạc cùng giày thể thao đồng màu, tay anh cầm bản fax kế hoạch mà tôi đã gửi cho từ trước, ưu nhã tiến đến trước mặt tôi như báo săn mồi.
Không thể không nói tới sở thích xấu xa của tôi: Mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông không tệ, trong đầu tôi sẽ nhanh chóng lột sạch hắn, tưởng tượng một chút dáng vẻ trần truồng của hắn khi nằm trên giường, vậy là không tới ba giây sau, não sẽ tự động chấm điểm, vì thế, sau khi Dư Học Bình được chín trên mười điểm, cuốn sổ ghi chép trăm điểm ra đời. Chỉ là khi tôi đang không màng sống chết ý dâm vóc người vừa thon dài lại vừa khỏe khoắn của Tập tổng tài thì vợ của Dư Học Bình đột nhiên thổi một tiếng kèn thảm thiết bên tai tôi, tôi giật mình hoàn hồn, hóa ra là vừa bị Tập Hiểu Bắc cầm cuộn giấy fax đập nhẹ lên vai.
“Mục đích cậu tới đây là vì muốn nói cho tôi biết, mười triệu tiền quỹ của tôi giờ chỉ còn bốn trăm vạn? Chuyện này tôi biết lâu rồi.”
“Ồ, vẫn còn có chuyện ngài chưa biết đó, ngài có thể ngồi xuống nghe tôi phân tích rõ ràng được không?” Tôi lặng lẽ lùi về sau nửa bước, anh cao hơn tôi tầm hai cen-ti-mét, vậy mà chỉ giơ ngón tay thôi cũng khiến tôi thấy ngột ngạt.
“Mấy cô nhân viên nói với tôi là không phải vội, thể nào mười tám năm nữa thị trường chứng khoán lại tăng lên sáu nghìn điểm. Tôi thấy cô ấy nói cũng có lý nên không định mua thêm hai nghìn điểm như lời cậu nói làm gì, bởi vì tôi cũng không muốn mất phí thủ tục cho ngân hàng của cậu nữa, tiền phí khá cao đúng không?”
Tôi không thể phản bác lại lời giải thích của anh, bởi vì mặc dù khách hàng là Thượng Đế nhưng lợi ích của ngân hàng luôn luôn được đặt lên hàng đầu. Nhưng tôi chắc chắn rằng, sau khi mua thêm hai ngàn điểm để xúc tiến thì thị trường chứng khoán sẽ không giảm xuống nữa. Năm 2009 vừa mới bắt đầu, tôi đoán rằng sẽ có một giá thị thường lớn hơn ba nghìn điểm trở lên, thế nhưng, vấn đề quan trọng nhất là anh có cho tôi cơ hội để thuyết phục anh hay không.
Tôi chuẩn bị rơi vào trường hợp bị hắt rượu trong truyền thuyết, vậy mà Tập Hiểu Bắc chẳng cho tôi cơ hội. Anh vừa nghe điện thoại vừa xua tay ra hiệu cho tôi ra ngoài, giống như đuổi một con chó. Tôi lặng lẽ nhặt lại những giấy tờ bay tản mát rồi đặt lên bàn anh, ảo não đi ra. Vừa mở cừa lại nghe thấy tiếng anh gọi tôi.
“Này, nghe khẩu âm thì cậu là người phương Nam à? Theo tôi được biết thì chi nhánh Hoa Khê là đội quân tóc dài(1) cơ mà, cậu nhóc người Man kia(2), cậu là đại biểu của Đảng mới tới sao?”
(1) Đội quân tóc dài chính là “nương tử quân”, mình vừa mới tìm hiểu thêm về truyện “Hồng sắc nương tử quân” thì hóa ra Hồng Thường Thanh là người đàn ông đầu tiên trong đội quân đấy nên Quản Giang Đào mới bị trưởng chi nhánh trêu gọi như vậy.
(2) Bản gốc là “tiểu nam Man tử”, “tiểu nam” nghĩa là cậu nhóc, Man tử nghĩa là người Man, một dân tộc sống ở phía Nam Trung Quốc thời xưa. Tập Hiểu Bắc gọi Quản Giang Đào là người Man vì cậu đến từ phương Nam, còn liên quan gì đến quê của Hồng Thường Thanh không thì mình không rõ vì không có tài liệu cụ thể về truyện này.
Hồng Thường Thanh, anh ấm trà, cậu nhóc người Man, đại biểu Đảng. Người trong thành phố này có vẻ thích đặt biệt danh cho người khác nhỉ, lại còn không có sự sáng tạo. Tôi quay đầu lại, nở một nụ cười mà tôi nghĩ rằng sẽ lưu lại cho anh ấn tượng sâu sắc: “Tập tổng, tôi tên là Quản Giang đào.”