Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài làm ầm ĩ cả một đêm.
Tiêu Đại tướng quân tiến cung gặp Hoàng Thượng, Tiêu phu nhân ở nhà nhìn thấy đứa con trọng thương yên lặng rơi lệ, Lê phu nhân vội vàng đi gặp Tiêu phu nhân cũng truyền đạt lại lời của Lê Văn Trung, lại biết được Tiêu Vân Hành thương thế quá nặng, căn bản không dậy nổi.
Hoàng Thượng tức giận đến cơm cũng ăn không vào, quở mắng tiêu Đại tướng quân một trận dữ dội, giao trách nhiệm cho hắn cần phải bảo Tiêu phu nhân dỗ Tử Thù trở về.
Thái tử thì sứt đầu mẻ trán muốn bảo Tư Thương thả người, thái độ Tư Thương cường ngạnh lạnh lùng, nói rõ mọi chuyện dựa theo pháp lệnh làm việc, ai nói cũng vô dụng.
Chư vị hoàng tử cùng văn võ bá quan trong triều đều ở chú ý tiến triển của câu chuyện.
Một đêm này Vân Tử Thù ngủ rất ngon, trước nay chưa từng ngon như vậy.
Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp nầy, từ khi bắt đầu gả cho Tiêu Vân Hành, cho tới bây giờ cô chưa từng được ngủ một giấc ngon như vậy.
Tuy rằng mới vừa tỉnh ngủ liền nghe hạ nhân bẩm báo, nói Tiêu phu nhân sáng sớm đã tới rồi, đang đứng ở ngoài cửa lớn chờ cầu kiến cô.
Tâm trạng tốt của Vân Tử Thù cũng không chịu chút ảnh hưởng nào.
Thay quần áo rửa mặt, ăn cơm uống trà, đi dạo hoa viên, trở lại trong phòng đọc sách, vui vẻ, thoải mái thanh nhàn.
"Hôm nay mới sáng sớm bên ngoài truyền đến tin tức, nói Ôn Ngự Sử tối hôm qua ở trước mặt hoàng thượng buộc tội Lê đại nhân không biết dạy con, ngang nhiên mạo phạm công chúa, theo luật chính là tử tội, Lê đại nhân cũng tự mình đi thỉnh tội, nói tùy Hoàng Thượng xử trí." Lãnh Nguyệt đem chuyện tối hôm qua đã xảy ra bẩm báo một cách rõ ràng cho Vân Tử Thù, "Thừa tướng đại nhân mượn cơ hội này đề nghị tước chức thị lang của Lê đại nhân, ý tứ là trừng phạt nhỉ, răn dạy lớn; Nghiêm Ngự Sử thì đề nghị trục xuất cả nhà Lê Thị Lang trục xuất khỏi đế kinh, Hoàng Thượng bất đắc dĩ đồng ý đề nghị của Thừa tướng, lệnh Lê đại nhân tạm thời cách chức về nhà tự kiểm điểm."
Vân Tử Thù tay cầm một chén trà nóng, nhàn nhã ngồi ở trên sạp gấm "Vây cánh Thái tử đông, nhưng những hoàng tử khác cũng không phải là ngồi không, phía sau không đồng lòng hiệp lực lật đổ Lê thị lang, chẳng phải là uổng phí cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống mà Bổn công chúa ban cho bọn họ?"
Đương kim hoàng đế Chiêu Minh hậu cung ba nghìn, sau khi hoàng hậu mất, vị trí trung cung vẫn luôn để trống, tạm thời chưa lập hậu. Để Ngô quý phi cầm đầu tạm giữ đại quyền hậu cung, dưới hoàng tử Vân Thần trong các hoàng tử đứng hàng thứ hai.
Tam hoàng tử Vân Huy phong hiệu Tề Vương, do Ngụy thục phi sinh ra, đứng đầu quan lại Ngụy Thừa tướng là đường huynh của Ngụy thục phi, cũng chính là đường cữu của tề vương, ngụy gia tự nhiên cũng là hậu thuẫn của tề vương.
Tứ công chúa Vân Tử Kiều đã lấy chồng nhiều năm.
Ngũ hoàng tử Vân Diệp phong hiệu Cảnh Vương, do Minh phi sinh ra, sau lưng có Cố gia chưởng hộ vệ kinh đô và vùng lân cận, cùng lúc đó, phu nhân Cố gia Tạ thị xuất thân nhà buôn bán, tay giữ tám phần phú quý, cơ hồ được cho là gia tộc giàu nhất cả triều Đại Ung, quốc khố hàng năm có hai phần mười, ba phần mười thu nhập đều là đến từ việc thu thuế Tạ gia.
Năm đó hậu cung tranh đấu kịch liệt, lục hoàng tử cùng mẫu thân năm đó được sủng nhất lúc đó cùng nhau biến mất ở phía sau cung.
Thất hoàng tử Vân Trì phong hiệu Ly Vương, xuất thân không cao, mẫu thân chỉ là chiêu nghi, luôn an phận thủ thường, không tranh không đoạt.
Bát công chúa Vân Tử Nhu, do Ngô Quý Phi sinh ra, muội muội ruột của thái tử Vân Thần.
Cửu công chúa Vân Tử Thù xuất thân là đích, thật ra cô vốn dĩ còn có một hoàng huynh là trưởng nhất, là đích trưởng tử của hoàng tộc danh xứng với thực.
Chỉ là cung đình xưa nay đều là nơi ăn thịt người.
Thời điểm vị hoàng huynh này ra đi, Vân Tử Thù còn chưa sinh ra, chưa từng thấy mặt huynh ấy, nhiều năm như vậy người trong cung cũng không ai dám nhắc tới.
Nếu không phải hoàng hậu cùng trưởng hoàng tử đều đã mất, làm sao đến lượt Vân Thần làm thái tử như bây giờ?
Nhưng mà mặc dù mẫu hậu cùng hoàng huynh đều không còn nữa, phụ hoàng vẫn lo lắng, tìm mọi cách diệt trừ Vân Tử Thù, ý đồ muốn hoàn toàn tiêu diệt dấu vết từng tồn tại của hoàng hậu.
Đây là một vị hoàng đế biết ăn thịt người.
"Điện hạ muốn gặp Tiêu phu nhân không?"
Vân Tử Thù lật sách, thanh âm lười nhác "Bảo bà ra đến đây đi."
"Vâng"
Tiêu phu nhân đứng ở ngoài cửa lớn đợi ước chừng được một canh giờ, mới bị người dẫn đến điện chính, trong lòng liền mắng Vân Tử Thù một trận dự dội, vẻ u ám bất mãn trên mặt đều dấu không được.
Đến khi đến điện chính, bà mới cướng ép thu hồi biểu tình trên mặt lại, nghĩ đến lời nói của phu quân tối hôm qua cùng sự ân cần dạy bảo lúc nãy, Tiêu phu nhân bắt buộc chuẩn bị tốt việc hạ mình.
"Công chúa điện hạ, Tiêu phu nhân tới rồi."
Lãnh Nguyệt từ trong điện đi ra, từ trên cao nhìn xuống Tiêu phu nhân, "Nhìn thấy công chúa điện hạ, hẳn là nên quỳ trước rồi dùng đại lễ yết kiến."
Tiêu phu nhân sắc mặt liền u ám, không dám tin nhìn cô "Ta là mẹ chồng của công chúa, ngươi vậy mà dám bảo ta quỳ?"
Mặt Lãnh Nguyệt mang theo vẻ châm chọc "Tiêu phu nhân trí nhớ không tốt lắm, công chúa điện hạ hôm qua đã viết một phong hưu thư gửi tới Tiêu gia, mọi người trong toàn thành đều biết Tiêu Vân Hành bị công chúa điện hạ hưu, Tiêu gia cùng công chúa đã không còn có bất kỳ quan hệ gì."
Tiêu phu nhân mặt sa sầm "Hôn sự của Công chúa điện hạ và Vân Hành là do chính Hoàng thượng ban, không có ý chỉ, hưu thư không được chuẩn."
Hoàng Thượng tối hôm qua đã hứa hẹn với Tiêu Viễn Đình, hưu thư không tính, nhưng là Tiêu gia phải tự mình nghĩ biện pháp làm cho Vân Tử Thù hồi tâm chuyển ý, cho nên mới sáng sớm Tiêu phu nhân đã tới đây bồi tội.
Bà nguyện ý cúi người cầu hòa, Vân Tử Thù nên biết điều chấp nhận, nếu tiếp tục giữ cái giá cô công chúa, đừng trách người làm mẹ chồng này không khách khí.
"Dù sao hưu thư cũng đã đưa cho Tiêu gia, mặc kệ tính hay không tính, về sau công chúa nhà ta cùng Tiêu Vân Hành cũng không có quan hệ gì nữa." Lãnh Nguyệt lãnh đạm nói, "Tiêu phu nhân là vợ của mệnh quan triều đình, còn công chúa lại là kim chi ngọc diệp, Tiêu phu nhân không muốn hành lễ với công chúa điện hạ, chính là công nhiên coi rẻ hoàng quyền?"
Tiêu phu nhân lạnh lùng nói "Ta không có ý này."
"Vậy thì quỳ xuống!" Lãnh Nguyệt nói, "Thỉnh tội nên có cái thái độ của thỉnh tội, đừng tưởng rằng bà là phu nhân của tiêu tướng quân, ở công chúa trước mặt là có thể kiêu ngạo tự đắc!"
Tiêu phu nhân căm hận nắm chặt khăn trong tay, hận không thể tiến lên tát cho tiểu tiện nhân này hai cái tát!
"Đúng rồi, Lê Tuyết cùng Lê Hiên hai huynh muội này chả trách là người một nhà, đều là đồ ngu xuẩn không có đầu óc." Lãnh Nguyệt cười cười, "Điện hạ nhà ta nói rồi, người dạo nay đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, định tới Ám Các quan sát xem bọn họ tra tấn người như thế nào, người bị dụng hình phản ứng ra sao, nghe nói nơi đó luôn là nơi tiếng kêu thảm thiết nhiều nhất, thường thường làm cho người ta gặp ác mộng, không biết Tiêu phu nhân có hứng thú hay không? Nếu có chút hứng thú, công chúa điện hạ nhà ta có lẽ có thể mang bà đi xem."
Tiêu phu nhân sắc mặt trắng xanh, liền hận Vân Tử Thù tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà nghĩ đến tối hôm qua phu quân nổi giận quở mắng, nghĩ đến huynh trưởng tạm thời bị cách chức ở nhà, nghĩ đến Lê Hiên cùng Lê Tuyết vẫn còn ở Ám Các, Tiêu phu nhân trong lòng từng đợt bất an, rốt cục không tình nguyện mà quỳ xuống "Thần phụ tham kiến công chúa điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế."
Lãnh Nguyệt đùa cợt nhìn bà ta "Tiêu phu nhân quỳ tốt lắm, không có mệnh lệnh của công chúa điện hạ, không được tùy ý đứng dậy nhé, nếu không cũng là coi rẻ hoàng quyền."
Nói xong, cô xoay người vào điện.
Tiêu phu nhân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ta, quả thực muốn đuổi theo đi lên cắn cho cô ta một cái.
Vân Tử Thù đáng chết.
Chờ cô trở lại Tiêu gia, bà nhất định sẽ để cho cô biết, cái gì là quy củ của Tiêu gia.
Có đánh chết bà cũng không ngờ, trước kia Vân Tử Thù nén giận sẽ đột nhiên kiên cường như vậy, đem câu chuyện làm lớn như vậy, vả lại để cho bà ta đứng không ở bên ngoài đợi lâu như vậy.
Sau khi bước vào còn dám bảo bà quỳ.
Cố ý làm nhục bà ta?
Tốt lắm.
Thực sự cho rằng hôm nay tiểu nhân đắc ý rồi, sau này không trị được cô ư?