Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Beta: Rei Hanazawa
“Ngươi đừng làm càn…”
“Xin hoàng thượng hãy yên tâm. Việc hầu hạ này cũng có nhiều cách, ta không quá thành thạo cũng không biết hoàng thượng ưa thích cách nào, cho nên buộc lòng phải dùng cách thức bản thân ưa thích mà làm, nếu như hoàng thượng có thể thích thì tốt, nếu không vừa lòng, cũng xin coi như thương yêu ta, đừng tính toán với ta.”
Trong miệng nói áy náy xin thứ tội, nhưng động tác Phượng Băng Cao lại càng thêm suồng sã, sau khi cột chắc hoàng đế, lập tức động thủ cởi bỏ vạt áo trước, nới bỏ đai lưng, đem ngoại bào dỡ xuống.
“Ngươi lời nói và việc làm không đồng nhất, động tác cởi quần áo thuần thục như vậy là học theo ai?”
Hoàng đế kêu gào, giãy mạnh thân mình muốn thoát ra.
“Hoàng thượng, ta dù sao cũng tự mình thay y phục hai mươi mấy năm, thế nào lại không thuần thục chứ? Người đừng cố tả hữu mà nói chuyện khác, muốn phân tán sự chú ý của ta, yên lặng một chút để ta hảo hảo mà, hảo hảo mà phục, thị, người…”
Phượng Băng Cao mở to hai mắt nhìn chằm chằm hoàng đế lộ ra cơ bắp, có phần bị mê hoặc.
Hắn lúc nào cũng đợi tại thâm cung nội uyển, không có cơ hội luyện tập thì sao có thân thể tráng kiện thế này?
Khi mặc y bào nhìn không ra vùng ngực rắn chắc, cánh tay cường tráng, thắt lưng khỏe mạnh… Cực kỳ kích động lòng tự trọng của người thân cũng là nam nhân như Phượng Băng Cao, choáng váng vì thân thể hoàng đế —— sững sờ.
“Cao, ngươi đang suy nghĩ gì đó? Sao bỗng nhiên chẳng nói năng gì?”
“Lão Thiên thật là không công bằng… Ta rõ ràng nỗ lực cực điểm rèn luyện thân thể, vì cái gì lúc nào cũng luyện lại không được thể trạng cường tráng rắn chắc như vậy?” (Rei: vì anh là uke đó:))
Tựa như không để ý mà dùng đầu ngón tay đảo qua vùng ngực rộng của hoàng đế, mắt lóe lên ý xấu, hơi cố tình tránh điểm mẫn cảm hồng nộn, khiến hoàng đế khàn giọng, mất đi khẩu khí, những kháng nghị muốn nói ra đành nuốt trở lại.
“Dùng chút lực…” Hoàng đế thở hổn hển đề nghị.
“Hả? Dùng sức? Ác! Người nói là như vậy à?”
Phượng Băng Cao dùng thêm sức xoa lấy vùng ngực rộng kia, cảm thấy sự đàn hồi nơi lòng bàn tay lướt qua, rất khác với phụ nữ ôn nhuận mềm mại, lại có cảm giác cơ da mềm dẻo, rất dễ lay động lửa lòng.
“A…”
Thanh âm trầm thấp ngầm lộ ra dục vọng nồng đậm, hoàng đế nguyên là tình ý đã thoáng giảm nhiệt lại bị khiêu khích dâng lên.
“Loại phản ứng này thật đúng là mới mẻ, ta cũng chưa hề thể nghiệm qua.”
Phượng Băng Cao tiếp tục đi xuống thăm dò, đi tới thắt lưng bằng phẳng, hiếu kỳ mà vuốt ve nhào nặn.
Ân… Rèn luyện rất khá! Ngay cả cơ bụng cũng rất rắn chắc, có thể thấy được hoàng đế ngày thường rất coi trọng chăm sóc sức khoẻ.
Phượng Băng Cao vốn chỉ là có ý định trêu đùa hoàng đế, vuốt vuốt không nhịn được hăng hái đứng cao lên, bắt đầu nghiêm túc lần mò thân thể hoàng đế, dò xét sự khác nhau của hai người.
“Ân hừ… Ngươi! Thật lớn gan, ngươi đang đem ta so với ai?”
Hoàng đế đỏ mặt, nhịn xuống mong muốn bật lên tiếng rên rỉ, vất vả mà đem lời nói khiển trách đầy tức giận theo kẽ răng truyền ra.
Không xong, sao thoải mái như vậy?
Kế hoạch lúc đầu là áp đảo Phượng Băng Cao, để hắn nếm đến tận cùng nhân gian cực lạc hoan ái, từ nay về sau an phận thủ thường ở thâm cung, vậy mà tình thế chuyển biến, ngược lại là hắn bị áp đảo?
Ô ~~ thoải mái chịu không nổi ~~ tay kia ~~tay kia là đang sờ nơi nào a ~~~!!
“Ha ha… Ta mặc dù không giống hoàng thượng có tam cung lục viện, bảy mươi hai tần phi, nhưng cũng từng có qua một, hai thị thiếp, đối với… chuyện chăn gối tất nhiên không lạ, chỉ có điều… Hầu hạ nam nhân thì là lần đầu a… Hoàng thượng không cần lo lắng cho ta sẽ làm không tốt, dựa vào kinh nghiệm ngày trước xem ra, các nàng cũng đều nói ta là một nam nhân ôn nhu, khiến các nàng rất thoả mãn!”
Phượng Băng Cao nhịn xuống rụt rè, quyết tâm, tay tiến vào trong y phục dò xét, đặt lên đỉnh dục vọng của hoàng đế, rung động lạ lẫm lập tức truyền tới lòng bàn tay, nhiệt độ cực nóng làm phỏng đầu ngón tay hắn, khiến hắn quả thực muốn lập tức bỏ cuộc…
Không được! Cần phải cho hoàng đế một bài học! Không thể mỗi lần đều để hắn tùy hứng làm liều như vậy, cuối cùng cũng phải cho hắn biết cái gì gọi là thất bại, tính cách bớt phóng túng đi một chút mới phải.
“Dừng tay! Trẫm ra lệnh ngươi lập tức dừng tay!”
Chết tiệt! Nói như vậy ý là coi hắn như nữ nhân?! Hoàng đế một bên chống cự những sung sướng mà thân thể truyền đến, một bên tức giận quát bảo ngưng lại.
Đây quả thực kẻ khác khó có thể tiếp nhận! Hắn chính là đường đường đại Thiên triều hoàng đế, đế hoàng chí cao vô thượng! Đâu thể nào bị người áp đảo… Thậm chí, thậm chí mạo phạm chứ?!
Không thể! Hắn không thể chấp nhận loại chuyện này xảy ra!
“Khó mà làm được, ta không thể để hoàng thượng thất vọng, nói cho cùng người trăm phương ngàn kế sắp đặt nhiều năm, không phải chính là muốn ta khuất ý hầu hạ? Ta cũng không thể phụ lòng người dụng tâm, nhất định phải cho người thể nghiệm cả đời khó quên.”
Phượng Băng Cao thử lấy tay ma sát thứ dục vọng kia, ân~~ hắn cũng không khó tưởng tượng!
Hoàng thượng quả nhiên tuổi trẻ khí thịnh, dễ khiêu khích, trái lại bản thân, tuy rằng không phải không hề cảm giác, nhưng nhiều lắm là hô hấp trầm đi một chút, còn không đến mức hưng phấn… Phượng Băng Cao vừa nghĩ vừa tăng nhanh động tác trong tay.
Phân thân nóng phỏng tay kia của hoàng đế liên tục bị kích thích, lại cộng với việc hắn phải cắn răng chịu đựng kẻ xấc xược kia, càng khiến hắn liên tục thở ra mấy hơi, thấy vậy, Phượng Băng Cao càng mạnh dạn mà trượt đến vị trí giữa đùi, chuẩn bị tầm u một phen…
“Ô oa ~~ không, không, không cần! Trẫm đổi ý, trẫm muốn ngươi bây giờ… lập tức buông trẫm ra! Nếu không, nếu không thì trẫm…”
Không xong! Sao càng đi xuống dưới càng làm càn…
Hoàng đế bất chấp dục vọng bỗng nhiên dựng đứng vội vã bảo dừng, cũng không thể mặc kệ y tiếp tục tiến hành, theo tình hình ấy xem ra, thật muốn hắn mất mặt, thất thân mới phải.
“Hoàng thượng cuối cùng là muốn thế nào? Không dễ dàng gì ta nguyện ý phối hợp, sao lại nhất thời thay đổi chứ?”
Phượng Băng Cao nhịn cười, làm ra vẻ bất đắc dĩ mà ngừng tay, trong lòng lại thầm thở ra nhẹ nhõm, may là hoàng đế bảo dừng trước, bằng không để hắn tiếp tục xuống phía dưới thật đúng là có phần làm khó.
“Cao… Trẫm, trẫm biết rồi, không bức bách ngươi, ngươi mau cởi vạt áo, trẫm biết sai rồi.”
Thấy đầu ngón tay hắn thực sự dừng lại, hoàng đế không nhịn được lau mồ hôi lạnh, vui mừng vạn phần.
Ôi! Xem ra phải trước nhường một bước để lần nữa vạch ra biện pháp đối phó, bằng không thì chiếu theo tình hình ấy phán đoán tiếp, bất lợi chịu thiệt sẽ là mình, sau này còn có rất nhiều thời gian, không cần nóng lòng.
Hoàng đế ngoài miệng chán nản nhận thua, nội tâm cũng không nản lòng mà xây lại tự tin.
Không đạt mục đích tuyệt đối không từ bỏ! Hắn không thể làm một nam nhân dễ dàng chịu thua như vậy, một ngày nào đó, phải hảo hảo cùng Phượng đại tướng quân vui vẻ.
“Hoàng thượng nói như vậy chẳng phải là chiết sát hạ thần? Hay là để ta hầu hạ người đi? Ta sẽ rất nguyện ý mà tuân theo…”
Ngoài miệng dục cự hoàn nghênh (trong lòng rất chán ghét nhưng ngoài mặt vẫn phải giả tươi cười, ngậm bồ hòn làm ngọt chăng???) mà giả vờ khước từ, trên thực tế Phượng Băng Cao đã bắt đầu cởi ra vạt áo trói chặt hai tay hoàng đế, hắn tin dù cho hoàng đế không bị trói cũng không thể động vào hắn, nói cho cùng hắn chẳng qua là không muốn đả thương đến long thể hoàng đế, không thể vô pháp chế phục như vậy, mà hoàng đế cũng thập phần hiểu rõ nơi này khác biệt mới phải.
Binh pháp có ghi: “Cùng khấu mạc truy.” (giặc cùng đường đừng truy đuổi)
Người chỉ cần bị dồn ép đến giai đoạn nào đó sẽ phản kháng lại, mà hậu quả của việc phản kháng kia thường làm phe mình hi sinh vô ích, thậm chí còn có thể phải trả giá vô cùng nghiêm trọng, cho nên Phượng Băng Cao hiểu rõ binh pháp thấy hoàn cuộc nên thu quân, để cuộc chiến hi sinh đến mức thấp nhất, đem cách ấy vận dụng đến người cũng tốt.
“Không cần! Trẫm thật thích ngươi biểu hiện thành ý, thế nhưng hôm nay trẫm mệt chết đi, muốn sớm nghỉ ngơi, ngươi chắc hẳn cũng mệt mỏi cả ngày, hay là mau ngủ đi!”
Thoát khỏi trói buộc, hoàng đế lập tức xoay người lại, lui ba bước lớn, bắt đầu chỉnh lý y quan nhếch nhác, lấy lại chút tôn nghiêm.
Phượng Băng Cao thảnh thơi mà tựa tại cạnh giường, thầm cười hoàng đế kia động tác hoảng hốt, sau đó tầm mắt đi xuống ngắm nơi y phục nhô lên giữa hai đùi của hoàng đế…”Có đúng không… Không phải nhịn rất khó chịu sao?”
Tuy rằng giọng nói mang theo thương tiếc, nhưng trong lòng lại hưng tai nhạc họa mà thầm nghĩ: “Tự làm tự chịu.”
“Không, sẽ không!” Hoàng đế vội xoay người lấp liếm, lại lui vài bước đi nhanh đến trước cửa tẩm điện, vội vội vàng vàng buông lại một câu: “Ngươi mau chóng nghỉ ngơi đi! Trẫm hồi cung.”
Tiếp đó khẩn trương mở cửa, làm ra vẻ bình thản mà bước ra tẩm điện, thân ảnh rất nhanh chìm vào trong bóng tối.
“Ha ha ha ha…”
Phượng Băng Cao rốt cục nhịn không được mà cất tiếng cười to, ôm bụng ngồi phịch trên giường, cười đến toàn thân phát run.
Gần một khắc sau mới chậm rãi thu lại tiếu ý, lau đi nước mắt vì cười quá nhiều mà chảy ra, thổi tắt đèn, buông màn, chuẩn bị đi ngủ.
“Hừ hừ! Cuối cùng hòa nhau một một, xem ngươi còn dám hay không trở lại cầu hoan? Ha ha…”
Phượng Băng Cao trong lòng vui vẻ chìm vào giấc ngủ… Khi ý thức dần dần đi xa, trong đầu hiện lên một ý niệm: hoàng đế hẳn là an phận rồi a!