Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tướng quân, dậy đi! Quá ngọ rồi, ngươi muốn ngủ đến khi nào?”
Lý Tu Viễn cấp tốc đập cửa, muốn gọi tỉnh căn phòng không một tiếng động của Phượng Băng Cao.
Thật không thể tin được hắn lại có thể ngủ như vậy?!
Trước kia trong doanh trại, hắn thường là người tỉnh táo trước lúc bình minh, gà gáy lần thứ nhất tức thì trông thấy hắn trong danh trại ra ngoài tuần sát, thế nào hôm nay khác thường như vậy, cư nhiên đến lúc chính ngọ vẫn chưa thấy bóng người, thật là kỳ quái quá đi!
Vốn nghĩ, dù sao cũng tả hữu vô sự, không thượng triều, cũng không có việc khẩn cấp, nơi đây cũng không phải cảnh giới như ở Thanh Châu, hắn nếu muốn ngủ để hảo hảo quên đi, chỉ có điều, trong đại sảnh phát sinh trọng đại — ách! Có lẽ nên nói là kỳ quái — chuyện này, nếu không đánh thức hắn, cũng không ai có khả năng làm chủ.
“Tướng quân, ngươi mau thức dậy đi! Việc lớn không tốt, phát sinh chuyện rất kỳ quái rồi!”
Lý Tu Viễn chưa từ bỏ ý định tiếp tục gõ cửa.
Ngay khi hắn cảm thấy bàn tay mình đập cửa đến mức sưng to gấp hai lần, cánh cửa liền mở rộng, lộ ra khuôn mặt còn buồn ngủ và có chút nổi nóng, hại hắn thiếu chút nữa lỡ tay hướng khuôn mặt kia mà đập.
“Muốn mở cửa cũng nói trước một tiếng đi! Vạn nhất không cẩn thận đánh trúng ngươi làm sao?”
“Theo bản lĩnh của ngươi, có thể đánh trúng ta sao?” Phượng Băng Cao cười mỉa, Lý Tu Viễn võ công tới trình độ nào hắn là người rõ nhất, muốn đánh bại hắn, sợ rằng phải tốn thêm 35 năm khổ luyện.
Hắn kéo ngoại bào tạm thời khoác trên người, ra hiệu Lý Tu Viễn vào trong.
“Hừ, người có lúc lỡ tay, ngựa có lúc mất móng, nói không chừng ngày nào đó ngươi thua bởi tay ta, tới lúc đó chớ trách ta sao không cảnh báo ngươi trước.”
Lý Tu Viễn không cam lòng mà trả lời, lập tức đi theo vào trong phòng, nhìn Phượng Băng Cao chuyển vào bên trong bình phong thay y phục.
“Ha ha… dựa vào mức độ luyện công lười biếng của ngươi xem ra, sợ rằng rất khó. Phát sinh chuyện gì? Hổn hển chạy tới gõ cửa như vậy?”
Phượng Băng Cao vừa hỏi vừa đem cởi tiết y, mặc vào lý y bạch sắc, lại khoác lên ngoại bào xanh thẫm, chỉnh chỉnh vạt áo, nhìn nơi đặt đai lưng, tự hỏi nên phối màu nào.
Hắn rất lâu chưa từng sống nhàn nhã thế này, nếu không phát sinh chuyện hoàng đế làm hắn lo nghĩ, chắc hẳn có thể càng thêm hưởng thụ.
“Trời ơi! Không hỏi thiếu chút nữa đã quên, hiện tại trên đại sảnh phát sinh chuyện quái dị! Ngươi rửa mặt chải đầu nhanh lên một chút, mau tới đại sảnh đi!”
“Chuyện quái dị? Đại sảnh của tướng quân phủ có thể phát sinh chuyện quái dị gì?”
Có lẽ phối ngân sắc được rồi, Phượng Băng Cao bắt đai lưng ngân sắc buộc bên hông, tiếp đó khom lưng mang hài vào, lau mặt, chải tóc, đem mũ đặt lên đầu, chậm rãi, thái độ thập phần nhàn nhã.
“Bảy thân vương cùng toàn bộ nhất phẩm, nhị phẩm văn võ đại quan đều ngồi trong phòng lớn, ngươi nói có hay không quái dị?”
Lý Tu Viễn lớn tiếng gọi, cũng không tin Phượng Băng Cao còn có thể thờ ơ, tiếp tục thảnh thơi.
“Sao?” Cây lược gỗ cầm trên tay chải tóc bất giác rơi xuống, Phượng Băng Cao ngớ ra nhìn Lý Tu Viễn, tựa như không thể tin lời nói tai mình vừa nghe. “Ngươi nói… thân vương cùng chúng văn võ đại thần?”
“Đúng a! Theo giờ tỵ lục tục mà đi tới tướng quân phủ, hiện nay trong đại sảnh đã ngồi đầy người, hơn nữa mọi người thái độ nghiêm cẩn, có thể nói là như nhà có tang, đều lộ ra vẻ mặt u ám, chỉ có Mâu thân vương muốn cười nhưng không cười, thái độ mập mờ, dường như giống chuẩn bị xem kịch vui, theo ta thấy, người đến không hiền lành, người hiền lành không đến, tình hình có vẻ không ổn.”
“Có ai nói gì hay không?” Phượng Băng Cao khôi phục trạng thái bình thường, bình tĩnh hỏi.
“Không có, tất cả đều lẳng lặng ngồi ở phòng lớn, không ai nói chuyện, bầu không khí rất quái dị, chính Mâu thân vương đưa mắt ra hiệu, muốn ta khẩn trương gọi ngươi ra ngoài.”
“Có đúng không…” Phượng Băng Cao trong lòng đã biết trước, đại khái hiểu bọn họ là bởi vì sao mà đến, nếu suy đoán không sai, bọn họ là đến đây hỏi tội.
Phượng Băng Cao lộ ra nụ cười khổ, không ngờ hoàng thượng làm việc nhanh chóng như thế, hôm qua mới vừa nói xong, hôm nay thì lập tức tiến hành rồi.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi dường như trong lòng hiểu rõ, chuyện này cùng hoàng thượng có liên quan?”
“Mười phần chắc được tám chín phần.”
“Hôm qua hỏi ngươi cùng hoàng thượng nói những gì, ngươi cuối cùng không chịu tiết lộ; bây giờ có thể nói cho ta nghe không? Thân vương cùng chúng đại thần đều đã tìm tới cửa, ngươi còn muốn gạt ta?” Lý Tu Viễn bất mãn mà kêu gào!
“Câm miệng! Đừng ầm ĩ!” Phượng Băng Cao có phần buồn bực mà trừng mắt Lý Tu Viễn, hắn đủ phiền rồi, “Ta không nói vì không muốn nhìn dáng vẻ hưng tai nhạc họa đáng ghét của ngươi.”
“Ta sẽ giậu đổ bìm leo?! Ta tiểu nhân đê tiện như vậy?! Tướng quân, ngươi làm tổn thương tim ta!” Lý Tu Viễn ôm lấy tim, làm động tác đau đớn mà nghiêng ngả ba bước.
“Ngươi có thể diễn kịch đấy, khoa trương như vậy!” Phượng Băng Cao cười mắng hai câu, bị kiểu dáng khôi hài kia chọc cho cười.
“Đi thôi! Chúng ta nhanh đi tới đại sảnh, dù sao vẫn không thể để thân vương cùng các đại thần đợi lâu, chuyện hôm qua ta vừa đi vừa nói cho ngươi, tiện thể cho ta chút kiến nghị.”
“Tuân lệnh! Tướng quân!”