Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Chân không bị Bạch Thiển lôi xuống thế gian, ai ngờ hai ngày sau, Chiết Nhan lại đột nhiên nổi lên tâm tư, ôm chàng hứng thú hừng hực đề nghị hạ phàm đi dạo.
"Há, xem ra hôm đó Tiểu Ngũ tới không đúng lúc nhỉ! Nếu lúc này nó đến mời ta cùng đi thế gian, ngươi sẽ không phải là không chịu thả người, mà là mặt dày mày dạn đòi đi theo." Bạch Chân đương nhiên sẵn lòng đi cùng Chiết Nhan, có điều vẫn theo thói quen cố ý trêu chọc mấy câu.
Ngày ấy Chiết Nhan đuổi đi Tiểu Ngũ có thể nói là lời lẽ chính đáng, bây giờ mới qua mấy ngày, chính mình đã nổi hứng thú rồi?
"Cho dù thời khắc này nó xuất hiện ngay trước mắt, ta cũng không chịu thả người." Tay Chiết Nhan ôm bên hông Bạch Chân không an phận giật giật, môi dừng bên vành tai: "Chân Chân, ý của ta là, chỉ có ta và ngươi thôi."
"Ngươi..." Bạch Chân vốn tâm tư tinh tế, lại bị Chiết Nhan ngày qua ngày dạy dỗ trở nên đặc biệt mẫn cảm, chỉ chớp mắt một cái liền hiểu được dụng ý của Chiết Nhan.
Khó trách mấy ngày gần đây Chiết Nhan không lăn lộn chàng, còn tưởng Chiết Nhan đau lòng mình, hóa ra lại là vì hôm nay.
"Lão phượng hoàng..."
Mặt đỏ tai hồng một lúc lâu, Bạch Chân á khẩu không trả lời được.
Cái mà người ta vẫn gọi là tật xấu của phàm phu tục tử như túng dục quá độ, tổn hại tinh thần, đương nhiên không tồn tại trên người thần tiên, trừ phi là cái loại bản thân không cầm giữ được, hoặc là nguyên khí không đủ...!Phong thần tu tiên xưa nay có một phương pháp là song tu, Chiết Nhan và Bạch Chân tuy đã là thân Thượng Thần, nhưng song tu với bọn họ vẫn rất có lợi.
Chẳng hạn như từ khi quan hệ của hai người gần hơn một bước, hiện giờ Chiết Nhan Thượng Thần vạn vạn tuổi lại càng trẻ hơn trước kia, Bạch Chân Thượng Thần phong tư vô song không giảm, nhưng càng thêm mềm mại không ít, khuôn mặt nhỏ mềm đến mức tưởng như có thể véo ra nước.
Đây là lợi ích của việc nuôi dưỡng ái tình.
Có điều cứ việc thân thể Bạch Chân càng lăn lộn càng thêm mềm mại dẻo dai, nhưng nếu bị lăn lộn đến tàn nhẫn, nên đau vẫn sẽ đau, nên mỏi vẫn sẽ mau, thoải mái xong nên chịu tội vẫn phải chịu.
May mà y thuật của Chiết Nhan Thượng Thần rất giỏi, thuốc mỡ giảm bớt eo cơ nhức mỏi sau khi vất vả cùng với chữa sưng bộ vị mẫn cảm làm rất thành thạo, ngoài ra còn học được một bộ thủ pháp xoa bóp, mỗi lần đều chiếu cố Bạch Chân thư thái toàn thân.
Thế cho nên dù Chiết Nhan đã thủ hạ lưu tình nhiều ngày, Bạch Chân nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, nhưng từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, chàng kỳ thật vẫn có chút dục cầu bất mãn, trong lòng cũng muốn vô cùng.
Lúc này Chiết Nhan chỉ sờ sờ bên hông, lỗ tai bị hôn hôn, chàng đã nhịn không được muốn dục hỏa đốt thân.
Có lẽ đây chính là hiệu quả mà Chiết Nhan muốn.
Quả nhiên, Chiết Nhan thấy tiểu hồ ly trong lòng bị hắn trêu chọc một chút đã rùng mình, trong lòng yêu thương vô cùng.
Thật sự hắn cũng nhẫn rất vất vả, nhưng áp lực cực hạn qua đi mới có thể phóng thích đến cực hạn, vì chút tình thú ngẫu nhiên, tiết chế vài ngày cũng không tính là gì.
"Chân Chân biết lòng ta đang nghĩ cái gì à?" Chiết Nhan biết rõ Bạch Chân đã đoán được, càng muốn đùa giỡn vài câu.
Bạch Chân: "..." Ngươi chỉ thiếu điều viết mấy chữ dục cầu bất mãn lên mặt thôi! Chẳng qua ta không muốn nói.
"Chẳng phải là ngươi không thích Tiểu Ngũ quấy rầy thế giới hai người của chúng ta sao? Cho nên mới không muốn mang nó theo." Bạch Chân ra vẻ ngây thơ, mắt to chớp chớp, đuôi mắt mang theo nét quyến rũ, đầu nhỏ nghiêng qua, ánh mắt long lanh cũng chỉ lộ ra đơn thuần: "Hay là còn có cái gì khác?"
"Đúng là không muốn bị nó quấy rầy, nhưng không chỉ có vậy..." Chiết Nhan cười khẽ, ngón tay nhéo nhéo thịt trên eo Bạch Chân, lần này môi dừng trên cổ chàng, tình dục mười phần: "Thế này đã biết chưa?"
Bạch Chân đột nhiên không kịp phòng ngừa, rên rỉ một tiếng, như là bị Chiết Nhan làm xấu hổ, cắn môi đấm lên ngực Chiết Nhan một cú, ai ngờ Chiết Nhan thấy môi chàng bị cắn càng đỏ hơn, liền trực tiếp thò qua ngậm lấy, đầu lưỡi liếm qua hàm răng.
Một hôn triền miên như gió như lửa, khó khăn lắm dừng lại trước khi thổi quét lý trí.
Bạch Chân bị trêu chọc đến tâm viên ý mãn, thấy Chiết Nhan có vẻ đang trong tư thế không nghe chàng nói ra liền không chịu bỏ qua, Bạch Chân ẩn nhẫn một lát chỉ đành thỏa hiệp, môi dán đến bên tai Chiết Nhan, nhỏ giọng nói: "Trên trời dưới đất, Vu Sơn mây mưa."
Chiết Nhan vừa lòng, khen thưởng hôn chụt thêm một cái lên đôi môi bóng ánh nước, lúc này mới gấp không chờ nổi mà gọi một đóa mây lành tới, mang theo Bạch Chân đến chốn cực lạc.
Vừa bay ra ngoài được một đoạn, đóa mây lành kia đã đâm vào sương mù, bóng người trên đó dần dần bị sương mù dày đặc bao phủ, cuối cùng đến cả góc áo quấn quýt vào nhau cũng không thấy.
Cho dù là ai cũng sẽ không biết, trên áng mây lành mềm mại đã thành một khoảng trời riêng, đang có một đôi uyên ương giao hòa triền miên tại đây.
Một thân quần áo của Bạch Chân bị Chiết Nhan kéo ra lung tung lộn xộn, Chiết Nhan ôm chàng trong ngực, đầu ngón tay theo sống lưng bóng loáng chậm rãi lượn lờ xuống, cuối cùng thâm nhập vào thung lũng.
Bạch Chân chỉ cảm thấy nơi đầu ngón tay kia đi đến đều tê dại một mảnh.
Bạch Chân ngửa đầu đi tìm nụ hôn của Chiết Nhan, nụ hôn tới muộn không thể kịp thời che lại tiếng rên rỉ rách nát kia, hô hấp nóng bỏng dung hòa với tân dịch ngọt ngấy, phần bị nuốt xuống kia, cũng không phải chỉ có chính mình.
Thân thể này đã hoàn toàn mở ra cho Chiết Nhan, Chiết Nhan cắn cắn vành tai Bạch Chân, nghẹn giọng gọi tên chàng...
Dục vọng gần như trướng nứt một khi lây dính mưa móc, liền điên cuồng kêu gào quấy loạn phong vân, mưa rền gió dữ gào thét dựng lên, rơi xuống chỗ va chạm lại thật là cẩn thận, như hư như thật, trải qua vài lần khai thác thử thâm nhập, rốt cuộc bắt đầu chính diện giao phong, một phương dụ địch thâm nhập, một phương theo đuổi không bỏ, trong lúc nhất thời khó có thể phân biệt.
Một trận chiến vui sướng tràn trề, Bạch Chân mệt đến không muốn nhúc nhích, xương cốt như tơ liễu mềm mại gục trên đám mây trắng tinh, ở giữa chỉ tùy ý đắp một tấm áo ngoài mỏng manh, dấu vết khắp người lộ ra không sót gì, tràn đầy thủy triều xuân sắc khó tan, một thân hồng mai phấn ngọc giữa tầng mây càng thêm vẻ thẹn thùng, mạch đập dao động giữa xương cốt càng hút hồn.
Đây đâu chỉ là khiến phu quân cầm lòng không được, e là chỉ sợ không thể không đòi mạng lang quân.
Chỉ liếc mắt một cái, nhiệt tình của Chiết Nhan lại bùng lên, dưới lớp vải mỏng, bàn tay to âu yếm, dòng nước ấm vỡ đê, ướt át tràn ngập đồi núi khe rãnh, chỗ ẩn huyệt trơn trượt, vừa nóng vừa chặt, hút đến đầu ngón tay Chiết Nhan tê dại, càng kích thích nơi nào đó của hắn không thể khống chế mà giật giật.
"Chiết Nhan..." Bạch Chân đang nhắm chặt hai mắt, sau người lần nữa cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay Chiết Nhan lại mở bừng ra.
Trận chiến vừa rồi ước chừng lăn lộn gần hai canh giờ, đã phát tiết hai lần, lúc này mới qua chưa đến nửa khắc!
"Hửm?" Chiết Nhan nhìn Bạch Chân đôi mắt tràn đầy hơi nước, tâm hoả sắp thiêu cháy: "Bảo bối, nghỉ ngơi tốt chưa?"
Bạch Chân: "..." Ta có nghỉ ngơi hả?
Bạch Chân cố sức mà trừng mắt với Chiết Nhan một cái, nhưng lúc thấy nụ hôn của đối phương rơi xuống vẫn ngoan ngoãn khép đôi mắt lại.
Chiết Nhan hôn người ta đến càng thêm mềm nhũn, mê hoặc dụ dỗ chàng: "Ngoan, lại đến một lần."
Lại hơn nửa canh giờ qua đi, Bạch Chân hoàn toàn nhấc không nổi eo, ý thức mơ hồ gục trong lòng Chiết Nhan không nhúc nhích.
Hơi tỉnh táo một chút, vừa mở mắt liền phát hiện mình vẫn lõa thể nằm đó, đầu gối lên mây mềm, trong tay túm chặt tay áo trường bào của Chiết Nhan...!Chiết Nhan không ôm mình!
Mà Chiết Nhan tuy không tính là quần áo chỉnh tề, tốt xấu gì vẫn mặc vào, áo trong chưa cài, dây lưng chưa cột, cổ áo mở rộng đến ngực, đang vắt chân chữ ngũ ngồi bên cạnh chàng, cánh tay bị chàng túm tay áo tùy tiện gác lên đầu gối.
Tư thế có thể nói là tùy tính, lại mang một loại gợi cảm càn rỡ bừa bãi, cùng với mị lực hoang dại khó thuần.
Bạch Chân còn đang tức giận vì Chiết Nhan không giúp mình mặc xiêm y, định dùng đôi mắt đang mơ màng kia trừng hắn, kết quả giương mắt liền bị mị lực của lão phượng hoàng chinh phục.
Chiết Nhan dùng Tịnh Thân chú làm sạch bọn họ, thần thái sảng khoái, nhưng hơi thở thơm ngát ập vào mặt vẫn sót lại hương vị còn chưa tan hết.
Mùi hương tinh nguyên của hai người hỗn tạp trong không khí không tiêu tan, tức khắc làm Bạch Chân chống đỡ không nổi, cáu kỉnh vừa bùng lên lập tức dịu xuống, lúc này mới chú ý tới một tay khác của Chiết Nhan đang đặt sau thắt lưng giúp mình xoa bóp.
Bàn tay Chiết Nhan cũng không quá lớn, cũng là mười ngón nhỏ dài cực kỳ đẹp, nhưng lòng bàn tay rất ấm, mỗi lần đôi tay kia lượn lờ trên người chàng đều sẽ cảm thấy bị nóng tới xương cốt, tưởng như thân mình muốn tan chảy.
Lúc này lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ sau eo, thật cẩn thận nắm giữ lực độ giúp chàng thư giãn bộ vị nhức mỏi, hiệu lực của thuốc mỡ xuyên qua da thấm vào tận cùng, cảm giác đau nhức dần dần tan đi.
Bạch Chân hơi hơi nheo mắt, thoải mái hừ hừ một tiếng.
Chiết Nhan thấy thế, thương tiếc vuốt mái tóc dài buông xõa bên cổ chàng, ác ý trêu: "Chân Chân, là như vừa nãy thoải mái hơn, hay là như bây giờ thoải mái hơn?"
Bạch Chân: "..." Cái này có thể so sánh sao?
Như bây giờ là sau khi mỏi mệt được thư giãn, thần kinh thả lỏng thích ý vô cùng; vừa nãy là ái dục được kích thích phát tiết, khoái cảm ngập đầu.
Hai cái sao có thể đánh đồng?
Mặt Bạch Chân đỏ lên một mảnh, Chiết Nhan nắm chắc chàng hiện tại không còn sức lực quấy nhiễu, vả lại mỗi lần xong việc tính tình chàng cũng mềm nhất, liền càng thêm ác liệt hơn, luôn thích trêu đùa chàng ngay lúc này.
Bạch Chân thở dài, phối hợp: "Có gì ngượng ngùng đâu, ta thích thế này."
"Bởi vì được ta làm cho thoải mái?" Chiết Nhan đắc ý cực kỳ: "Chân Chân, lúc ngươi như vậy, thở rất dễ nghe, kêu càng dễ nghe hơn."
Bạch Chân vùi mặt vào tay áo Chiết Nhan, thều thào nói: "Eo đau."
Quả nhiên, Chiết Nhan chuyển lực chú ý lên eo Bạch Chân, xoa bóp càng thêm tinh tế.
Đợi thuốc mỡ thấm hết, Chiết Nhan phất ống tay áo một cái, quần áo của Bạch Chân liền được mặc hoàn chỉnh.
Chiết Nhan bế chàng lên, Bạch Chân lúc này mới thấy chỗ xương quai xanh của Chiết Nhan bị chàng cắn ra một đường dấu răng lúc động tình khó nhịn, dường như hơi sâu, dấu vết đặc biệt rõ ràng, đỏ hồng đến đốt mắt.
"Có đau không?" Bạch Chân đau lòng vô cùng, giơ tay muốn sờ lên, đầu ngón tay lại chỉ dừng ở rìa ngoại, thầm nghĩ mình sao có thể cắn tàn nhẫn đến vậy.
Kỳ thật dấu cắn như vậy Chiết Nhan từng chịu không ít, mỗi lần Bạch Chân thấy đều phải đau lòng một lúc lâu, nhưng lần sau nếu bị làm tàn nhẫn chắc chắn vẫn cắn tiếp.
Xong việc Bạch Chân thường sẽ âm thầm tự xét lại, nghĩ về sau nhất định phải khống chế lực đạo.
Nhưng lúc ấy đầu óc chàng trống rỗng, nào còn nhớ khống chế với không khống chế, mỗi khi tình đến chỗ sâu liền chỉ muốn ôm lấy người này hòa vào máu thịt của mình.
Chiết Nhan đã quen rồi, hơn nữa lúc bị cắn toàn thân hắn đều đắm chìm trong khoái cảm đối phương trao cho, chút đau đớn này chỉ biết kích thích tình dục của hắn.
Nhưng dù vậy cũng không ngăn hắn được lợi còn khoe mẽ, được một tấc lại muốn tiến một thước, lừa gạt bảo bối trìu mến của mình: "Ngươi hôn là không đau nữa."
Dấu răng Bạch Chân cắn trên người hắn, mỗi một vết đều là huân chương.
Bạch Chân nhẹ nhàng hôn lên dấu răng kia, lại vươn lưỡi liếm liếm trấn an: "Lúc ta cắn sao ngươi không hé răng một tiếng? Nếu nghe thấy ngươi kêu đau, ta chắc chắn sẽ không cắn mạnh đến vậy."
Nhưng mấu chốt là Chiết Nhan căn bản không rảnh phân tâm để ý đến chút đau đớn bé nhỏ không đáng kể: "Một lòng một dạ của ta đều đặt hết trên người ngươi rồi, nào còn lo đến cái này! Cho dù ngươi cắn đứt một miếng thịt, ta cũng phải làm cho ngươi thoải mái trước đã."
Bạch Chân phì cười: "Nói hươu nói vượn!"
Nửa ngày qua đi, đóa mây lành này mới bay chưa được nửa lộ trình, Chiết Nhan vung tay áo đẩy ra tầng tầng mây che kín, khôi phục tốc độ, không bao lâu đã xuống phàm trần nhân gian.
Trên đường cái dòng người đông đúc, hai người từ mây lành hạ xuống liền lập tức đặt chân ở một tiệm rượu, người qua kẻ lại chợt thấy hai quý nhân xuất hiện, vô số người qua đường liên tục kinh ngạc cảm thán.
Cảm giác đau nhức khó chịu trên eo Bạch Chân đã biến mất, sưng đỏ ở chỗ bí ẩn phía sau cũng tan hết, nhưng thân mình vẫn có chút mềm mại, một chút cũng không muốn nhúc nhích, liền lười biếng tùy ý Chiết Nhan ôm mình một đường đến đây.
Mà lúc này bọn họ đã xuất hiện trước mắt bao người, Bạch Chân đương nhiên không chịu nằm trong ngực Chiết Nhan nữa, thẳng sống lưng nhẹ nhàng tuột khỏi lòng Chiết Nhan.
Chiết Nhan mặc chàng rời khỏi ngực mình, lại không chịu để chàng rời khỏi mình quá xa, một hai phải dán vào mới vừa lòng.
Bạch Chân dung túng mỉm cười, chuyển tầm mắt qua ngắm cảnh sắc bên đường giăng đèn kết hoa, phồn hoa như gấm: "Đang có hội đèn lồng à? Sao náo nhiệt vậy?"
"Không phải hội đèn lồng.
Thế gian hôm nay là mùng bảy tháng bảy, ngày Thất Tịch, là ngày mà nữ tử thế gian cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa nghệ, cầu nhân duyên." Phải nói là Chiết Nhan canh giờ rất chuẩn, chỉ để mang Bạch Chân tới xem náo nhiệt một hồi.
Chân Chân nhà hắn nếu muốn đến thế gian du ngoạn, vậy đi cùng mình đương nhiên thú vị hơn đi cùng nha đầu Bạch Thiển kia nhiều: "Buổi tối còn náo nhiệt hơn, đến lúc đó chúng ta lại ra ngoài đi dạo."
Bạch Chân đã hiểu tâm tư của Chiết Nhan, cười khẽ gật đầu: "Được."
Tình thú, vì chính là tình, cầu chính là thú.
Tối nay toàn thế gian này là bối cảnh, bọn họ chỉ lo ân ái..