Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng hôm sau, cả nhà đều tiễn hai người hồi cung. Ngụy Huyền Ẩn đợi tỷ tỷ của mình lên xe trước, sau đó tìm cơ hội nói chuyện với Huyễn Dạ Khuyết. Những gì hôm qua xảy ra y đều đã nhìn thấy, bao gồm cả tấm lòng của y.
"Mặc công tử."
"Ngụy thiếu gia còn có gì dặn dò?"
Ngụy Huyền Ẩn hít một hơi thật sâu, đáy mắt mang chút tiếc nuối và buồn bã, quả thực trưởng thành hơn dáng vẻ khi ở với Ngụy Linh Hy rất nhiều.
"Mặc công tử, A Hy trước giờ lương thiện, hiền dịu, dễ bị bắt nạt. Nếu như huynh thực sự quan tâm tỷ ấy, hãy bảo vệ tỷ ấy thật cẩn thận."
Huyễn Dạ Khuyết hơi cười.
"Đây hình như không giống Ngụy thiếu gia bình thường?"
"Chuyện này huynh không cần quan tâm. Tình cảm của huynh với A Hy, ta đều nhìn ra rồi. Ta hy vọng huynh không phụ tỷ ấy."
Ngụy Huyền Ẩn không ngờ lại còn có một mặt trưởng thành như vậy, thật khiến cho Huyễn Dạ Khuyết cảm thấy bất ngờ. Y chỉ gật đầu, sau đó đi lên xe ngựa.
Ngay lúc y bước vào trong xe, hai ánh mắt lại va vào nhau, hình ảnh đêm qua cứ hiện hữu trong đầu khiến cả hai phải ngượng nghịu, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Không khí ngột ngạt diễn ra một lúc rất lâu, cuối cùng Huyễn Dạ Khuyết liền lên tiếng.
"Đêm qua..."
"Đêm qua đúng là chơi rất vui..."
Ngụy Linh Hy vội vàng ngắt lời như không muốn nhắc lại chuyện cũ. Nàng là nữ nhân, lại đi chủ động hôn người ta một cái, ngượng chết đi được!
Huyễn Dạ Khuyết cũng bị chặn lời mà im lặng, cả hai đều không nói gì cho đến lúc về tới hoàng cung.
"Bệ hạ, bây giờ người mới về sao? Cả ngày hôm qua người đi đâu vậy?"
Trạch Mục Viêm vừa chạy ra đón đã hỏi vồ vập, nhìn thấy Ngụy Linh Hy theo sau, hắn chỉ ngạc nhiên, sau đó cũng không để ý.
"Đón tết thanh minh."
"Tết thanh minh? Ở đâu?"
"Thượng triều."
Huyễn Dạ Khuyết không nói gì, chỉ ung dung đi đến đại điện. Ngụy Linh Hy ở phía sau nhìn theo bóng lưng ấy đi xa dần liền thở dài, nàng ôm chặt lấy lồng ngực, nơi đó lại đau rồi.
Buổi thượng triều kết thúc, Huyễn Dạ Khuyết trở về thượng thư phòng với đầy vẻ lo âu. Trước kia là tấu sớ về việc tuyển phi nạp hậu, y đã cố ý bỏ ngoài tai. Lần này không còn là tấu sớ, mà y bắt buộc phải làm.
"Này, ta vừa nghe ngóng được, Hoàng thượng của chúng ta sẽ lấy Công chúa Mộ Quốc đấy."
"Đột ngột vậy á?"
"Nghe nói là để củng cố địa vị của Thục Quốc chúng ta. Mà cái này rắc rối lắm, đám cung nữ chúng ta không nên bàn nhiều."
Ngụy Linh Hy bưng theo bát canh đại bổ, chuẩn bị đến thượng thư phòng đưa cho Huyễn Dạ Khuyết. Trạch Mục Viêm nói bệ hạ dạo này đau đầu về việc triều chính, nàng cũng muốn làm chút canh giúp y giảm bớt mệt mỏi.
Thế mà đi một đoạn lại có người nói về chuyện nạp hậu, một đoạn nữa lại có người nói bệ hạ sắp tuyển phi. Ngụy Linh Hy cố gắng không nghe, nhưng những lời bàn tán cứ thế truyền đến tai. Không biết là vì sao nhưng nàng cứ cảm thấy thật khó chịu.
"Ngụy cô nương, cô ở đây à? Bệ hạ đang muốn tìm cô."
Tâm trạng nàng lập tức trùng xuống, lông mày cũng dựng đứng lên, bát canh trong tay cũng đẩy cho Trạch Mục Viêm.
"Nói ta bận."
Nàng quay lưng dứt khoát rời đi, dáng vẻ vừa tức giận lại vừa ủy khuất. Trạch Mục Viêm nhìn vào bát canh trong tay, tâm trí đều bị mùi thơm lấn át. Hắn nhìn ngó xung quanh, thấy không có người liền ăn chén canh ấy một cách ngon lành.
"Ngon không?"
"Ngon!" Trạch Mục Viêm bất giác trả lời lại, cũng không phát hiện người đứng phía sau mình là ai.
Hắn quay đầu lại, trên miệng vẫn còn dính một sợi nấm, vừa nhìn thấy gương mặt đen xì kia đã giật mình ăn nốt miếng nấm ấy.
"Bệ... bệ hạ."
"Ai cho ngươi ăn bát canh này?"
"Ngụy cô nương đưa cho thuộc hạ... cũng không nói gì..."
Huyễn Dạ Khuyết tức giận giựt lấy chén canh ấy, một ngụm uống hết sạch. Trạch Mục Viêm mới ăn chỉ có vài miệng, vẫn còn thòm thèm nuốt nước bọt.
"Sao đột nhiên không trực tiếp đưa cho trẫm, đưa cho ngươi làm gì?"
"Cô ấy cũng đâu nói làm cho bệ hạ..."
"Bát canh này chính là làm cho trẫm."
Trạch Mục Viêm không muốn cũng phải im lặng. Huyễn Dạ Khuyết lúc này mới nhận ra, y hỏi.
"Trước khi đi, Linh Hy có nói gì không."
"Không nói gì, nhưng vẻ mặt hình như không được vui cho lắm."
Đúng như y dự đoán, có lẽ Ngụy Linh Hy đã nghe thấy được lời đồn về việc nạp hậu. Huyễn Dạ Khuyết chậc miệng sau đó chạy đi tìm nàng. Y muốn gặp nàng cũng chính là vì chuyện này.
"Linh Hy, Linh Hy!"
Ngụy Linh Hy đang ngồi bần thần ở Cung Minh Các, vừa nghe thấy tiếng gọi của Huyền Dạ Khuyết liền lập tức đứng dậy né tránh. Y nhanh chân chạy đến, nắm chặt lấy cổ tay nàng.
"Linh Hy, ta muốn nói chuyện với cô."
Nàng thở một hơi dài, rụt tay lại, nhún vai cho có lệ.
"Bệ hạ có gì muốn phân phó."
"Ngươi nghe tin ta sắp lập hậu rồi?"
"Chúc mừng bệ hạ."
Một lời chúc mừng như hàng vạn mũi tên xuyên vào lồng ngực, câu trả lời mà Huyễn Dạ Khuyết muốn không phải như vậy. Y có phần hụt hẫng, nhưng rốt cuộc vẫn không từ bỏ.
"Ta có thể không phong hậu cho nàng ta."
"Chuyện này... liên quan gì đến nô tì?"
Ngụy Linh Hy nhìn lên, đáy mắt rõ ràng lộ ra tia thất vọng, nhưng cũng có vài phần mong chờ. Hai người đêm qua vốn dĩ đã xác nhận tình cảm dành cho nhau, sao hôm nay lại thành như không quen biết?
Nàng tuyệt tình không quan tâm, là vì thân phận?
"Linh Hy, chỉ cần cô chịu nói ra, ta nhất định có thể làm được. Nàng nói một câu đi, chỉ cần một câu..."
Nàng lùi lại hai bước tạo khoảng cách, cúi đầu nói rõ một mạch.
"Bệ hạ, nô tì thân phận thấp kém, cả đời không dám hy vọng trèo cao. Nô tì còn nhiều việc, không làm phiền người nữa."
Ngụy Linh Hy dứt khoát quay lưng, ngay khoảnh khắc ấy, vẻ mặt thờ ơ vô cảm đã không giữ nổi, thay vào đó là sự buồn bã và tuyệt vọng.
Cũng tốt, càng như vậy, nàng sẽ càng không thể có tình cảm với y.
Thế nhưng... nơi lồng ngực của nàng lại nhói lên một cách quặn thắt.
Huyễn Dạ Khuyết ngồi dựa lưng vào phiến băng lạnh, buồn chán cầm lấy tà áo của mình mà nghịch ngợm. Nét mặt lộ rõ nét ưu buồn, y hơi quay đầu, nói với nữ nhân đang nằm trong phiến đá ấy.
"A Tuyết, ta vốn định muốn tiếp cận Linh Hy, muốn dùng sức mạnh của nàng ấy để cứu muội... Nhưng... ta hình như yêu nàng ấy mất rồi."
"Hoặc là... ta cứ mặt dày yêu nàng, sau đó nhờ nàng cứu sống muội một cách đường đường chính chính? Như vậy... ta sẽ có thể an tâm mà yêu nàng?"
Nữ nhân trong băng vẫn yên tĩnh, Huyễn Dạ Khuyết lại như tự nói chuyện một mình. Mà lời nói của y cũng thật vô nghĩa. Y quên mất rằng chính y là người ra tay hại chết toàn bộ Yêu tộc, y là kẻ thù của nàng, liệu nàng có đồng ý giúp y hay không?
Đây vốn dĩ là một chuyện không thể xảy ra.
Nhưng Huyễn Dạ Khuyết không biết từ bao giờ đã yêu Ngụy Linh Hy, yêu chính nữ nhân mà mười năm trước y lùng sục khắp Yêu tộc, chém giết vô số yêu nhân vô tội để đoạt về, cứu rỗi lấy nguyên thần tàn lụi của Huyễn Ngân Tuyết.
Ngay từ ban đầu hai người chạm mặt nhau, y đã ngờ ngờ nhận ra.
Chỉ là y không ngờ, mưu toan của mình tính đi tính lại, cuối cùng lại để chính bản thân chìm đắm vào trong vòng xoáy ái tình được giăng sẵn.
Huyễn Dạ Khuyết tình nguyện... tình nguyện yêu nàng, cho dù có phải chết dưới tay nàng, y cũng an tâm mà nhắm mắt.
Thế nhưng, Ngụy Linh Hy đâu muốn như thế?
Biên giới phía Tây, Tây An Quốc.
Tiểu Công chúa A Lạp Mục Lạt Chân chậm rãi đi lên đồi Phong Vân hóng gió. Nàng năm nay vừa tròn mười tám tuổi, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, vậy mà chưa gì đã bị vua cha gả cho Hoàng đế nước Thục.
A Lạp Mục Diệc Uyên đuổi theo tới nơi, nhìn thấy tiểu Công chúa buồn bã mà không tránh khỏi đau lòng. Đây là ý chỉ của vua cha, nàng không thể không nghe theo.
"A muội, đang nghĩ gì vậy?"
Lạt Chân ngồi trên xích đu ngoảnh đầu lại, nét mặt nghịch ngợm cá tính của nàng bây giờ cũng không còn.
"A ca, muội không muốn gả đi."
"Ca cũng không muốn xa muội. Muội yên tâm, lần này ta sẽ tiễn muội. Ở đó, tên Hoàng đế kia có khinh bạt, ngược đãi, muội lập tức phải nói cho ta."
Lạt Chân không nói gì, chỉ im lặng cúi gằm xuống mặt đất. Nàng sợ phải xa nhà, xa phụ thân, nhưng điều nàng sợ nhất là phải xa người mình yêu. Diệc Uyên nhìn ra tâm tư của tiểu Công chúa, y nghiêm giọng nói.
"Muội vẫn là quên hắn đi, hai người vốn dĩ không có khả năng."
"Ca thì biết cái gì! Muội không muốn gả, muội chỉ có một người thương duy nhất là huynh ấy."
"Nhưng đây là thánh chỉ, vì an yên hai nước. Muội sẽ nghĩ cho cha, nghĩ cho dân chứ?"
Lạt Chân lại rũ đôi mắt buồn, nàng khẽ gật đầu.
Đằng xa, phía sau gốc cây tử xà lấp ló có bóng một nam nhân, Lạt Chân nhìn ra liền vội ngoảnh đầu, mỉm cười.
"A ca, huynh không cần khuyên muội nữa đâu. Muội tự biết nhiệm vụ của mình."
Diệc Uyên nghe muội muội nói vậy cũng yên lòng, xoa đầu nàng một cách yêu chiều sau đó cũng rời đi. Đợi cho bóng lưng ấy khuất hẳn, Lạt Chân mới vẫy tay gọi nam nhân ấy.
Y chạy vội đến bên cạnh nàng, không chờ được mà ôm nàng một cái thật chặt.
"A Chân, nhớ muội quá..."
Dạ Minh Lang, hắn là một trong số những yêu nhân còn sót lại sau trận thảm sát của Yêu tộc. Hắn mang chân thân cửu vỹ, toàn thân đều toát ra một loại yêu lực dị mị, chỉ là một loại năng lực khiến bản thân hấp dẫn, không có gì gây hại, cũng không có sức mạnh phi thường.
Hắn quen biết với Lạt Chân hai năm trước, từng được nàng cứu mạng, cũng yêu nàng được hai năm. Bởi vì thân phận, bọn họ đều không được chấp thuận một cách công khai, Tây An Vương cũng vì tiểu Công chúa nghịch ngợm mà nuông chiều không trách phạt, cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
"Minh Lang, chúng ta bỏ trốn đi."
"Bỏ trốn? Nhưng muội... Tây An Vương sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta, Tây An Quốc cũng sẽ rơi vào nguy hiểm."
"Nhưng muội không muốn gả cho người mình chưa từng quen biết... Huynh nỡ lòng nào nhìn muội bị gả đi như vậy sao?"
Dạ Minh Lang xoa đầu nàng, hắn là hồ ly tinh, không có sức mạnh to lớn những não bộ lại rất linh hoạt.
"Muội cứ gả cho hắn, một thời gian sau muội giả chết, ta sẽ đón muội đi. Chúng ta cao chạy xa bay, Tây An Quốc cũng không bị ảnh hưởng."
Lạt Chân lần đầu tiên nghe đến sáng kiến có phần mạo hiểm này cũng có chút kiêng sợ. Nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để vừa bảo vệ nước, vừa được sống hạnh phúc bên nhau.
"Vậy... vậy huynh có theo ta đến Thục Quốc không?"
"Ta sẽ theo sát muội, bảo vệ muội."