Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Nam Quân ban đầu mặc váy còn cảm thấy dưới mông một trận mát lạnh, liều mạng kéo váy xuống, nhưng lôi mấy lần liền bị Tô Diệu Nhu ngăn cản, cô trợn mắt: “Con gái người ta mặc váy cũng không có kéo tới kéo lui như vậy, hơn nữa cậu còn là con trai, sợ cái gì? Bị người khác nhìn sẽ rơi mất một miếng thịt sao?”
Chu Nam Quân: “…”
Cậu cảm thấy Tô Diệu Nhu nói rất có lý nên cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Sau một hồi không được tự nhiên, Chu Nam Quân rất nhanh chóng cảm thấy thoải mái đôi chút, cậu thậm chí còn thấy hưởng thụ vì thời điểm đi trên đường cái, không ít người qua đường để ý tới, loại cảm giác được trở thành tiêu điểm này khiến cậu có chút lâng lâng cứ như thể là siêu sao đứng trên sân khấu thu hút hàng vạn ánh nhìn vậy.
Theo lý mà nói, xét về tướng mạo của cậu, thời điểm mặc đồ nam ra đường cũng sẽ khiến cho người khác để ý, tuy nhiên ngược lại với nam sinh, nữ sinh hầu như sẽ cảm thấy ngại ngùng, nếu ở trên đường thấy trai đẹp cùng lắm cũng chỉ lặng lẽ nhìn lén, còn nam sinh thì không chút kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm cậu. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, trước đây mỗi khi ra đường, Chu Nam Quân đều đi cùng với Tạ Nghiêu Thần, chỉ cần có Tạ Nghiêu Thần đi bên cạnh, những nữ sinh kia phần lớn sẽ chuyển tầm mắt hướng về Tạ Nghiêu Thần chứ không phải cậu.
Lần này, Chu Nam Quân vẫn cảm thấy rất rầu rĩ, cậu thừa nhận Tạ Nghiêu Thần là một đại soái ca, tuy nhiên vẻ đẹp của cậu và Tạ Nghiêu Thần rất khác nhau, chắc chắn sẽ không tồn tại việc so sánh xem ai đẹp trai hơn, vậy tại sao những nữ sinh kia chỉ chăm chăm nhìn Tạ Nghiêu Thần? Sau bao đêm suy nghĩ cuối cùng cậu chỉ có thể đưa ra được một kết luận —— hình mẫu như Tạ Nghiêu Thần chắc chắn được đám nữ sinh yêu thích hơn.
Bị Tạ Nghiêu Thần đoạt đi danh tiếng nhiều năm như vậy, bây giờ cậu rốt cuộc cũng có thể trở thành tâm điểm của sự chú y, tâm tình Chu Nam Quân rất sảng khoái, cậu nhập vai rất nhanh, thậm chí còn bắt chước tư thế đi của mấy cô em bên cạnh, cả người lắc bên nọ lắc bên kia, phong tình vạn chủng.
Rất nhanh, Chu Nam Quân cùng Tô Diệu Ngu đã đến KTV nơi tổ chức sinh nhật của Tạ Nghiêu Thần. Vì muốn cho Tạ Nghiêu Thần “ngạc nhiên” cậu dặn Tô Diệu Nhu lát nữa hẵng vào trong, còn cậu thì hất mái tóc dài đi vào.
Trong phòng KTV đang vô cùng náo nhiệt, có người cao giọng hát ca khúc đang chiếu trên màn hình, có người thì không có chút thẩm mỹ âm nhạc nào mà gào thét ầm ĩ, khung cảnh vô cùng nhốn nháo. Tuy nhiên ngay sau khi Chu Nam Quân bước vào, bầu không khí kia đột nhiên biến mất sạch sẽ giống như có người nhấn nút tạm dừng vậy.
Chu Nam Quân đương nhiên đối với phản ứng này của mọi người rất hài lòng, cậu đảo mắt nhìn quanh phòng một hồi, cuối cùng cũng thấy Tạ Nghiêu Thần, Lâm Trạch An và Triệu Ngải Học ngồi chung một chỗ.
Lâm Trạch An là người đầu tiên chú ý đến Chu Nam Quân, cậu ta ngơ ngác mở to miệng, trong mắt tràn đầy si mê, bộ dáng kinh diễm giống như sắp bị sét đánh đến nơi.
Chu Nam Quân thấy Lâm Trạch An không nhận ra mình, trong lòng thầm thoải mái, liền hướng Lâm Trạch An khẽ mỉm cười, Lâm Trạch An lập tức lộ ra bộ dáng thần hồn điên đảo.
Chu Nam Quân từ trước tới giờ chưa từng thấy Lâm Trạch An như vậy, không nhìn được trong lòng cười hắc hắc, vừa tính toán xem sau này nên đem chuyện này ra giễu cợt cậu ta như thế nào vừa quay đầu nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần bên cạnh Lâm Trạch An.
Tạ Nghiêu Thần cũng theo tầm mắt của Lâm Trạch An nhìn về phía Chu Nam Quân, một giây khi nhìn tới nữ trang cậu đang mặc trên người thì con ngươi chợt lóe lên một tia ngạc nhiên, bất quá rất nhanh liền nhíu mày, lộ ra tia sáng tỏ.
Phát hiện Tạ Nghiêu Thần nhận ra mình, Chu Nam Quân nhất thời cảm thấy thật tốn công, tuy nhiên cậu vẫn nhập tâm vào vai diễn của mình, lắc lư đi đến chỗ Tạ Nghiêu Thần.
Mặc dù có rất nhiều người đã sớm quay đi làm chuyện của mình nhưng cũng không ít người lặng lẽ quan sát Chu Nam Quân, lén lút thảo luận mỹ nhân ở đâu lại đi vào đây. Đại mỹ nữ ở đại học G không hiếm thấy nhưng cũng không nhiều, vậy thì tại sao mỹ nhân xinh đẹp thanh thoát trước mắt này bọn họ lại chưa từng thấy?
Nhìn những nam sinh kia thấy người đẹp liền đứng hình, các nữ sinh liền cảm thấy có chút khó chịu… Tuy nhiên đừng nói đến những nam sinh nhỏ bé này, ngay cả người có thể nói là “vạn hoa tùng trung quá(*)” Lâm Trạch An cũng không thể rời mắt khỏi Chu Nam Quân.
(*Vạn hoa tùng trung quá: dạo chơi khắp chốn sắc hương, một nhành lá cũng chẳng vương đến lòng – Thành ngữ TQ – wikipedia)
Mặc dù thoáng cảm thấy đại mỹ nhân này thật quen mắt, nhưng Lâm Trạch An đã bị vẻ xinh đẹp tuyệt thế chinh phục, nào còn tâm tư để ý đến điểm không đúng kia.
Cậu ta nhìn chằm chằm Chu Nam Quân, cho đến lúc Chu Nam Quân đi đến trước mặt, không đợi cho cậu mở miệng liền chủ động tấn công: “Người đẹp, em đến tìm Tạ Nghiêu Thần sao?”
Chu Nam Quân nhìn về phía Lâm Trạch An, nhíu mày muốn xem xem người này muốn giở trò gì.
“Anh trước kia chưa từng thấy em, mỹ nhân như em anh không thể nào không nhớ, em không phải là sinh viên đại học G,” – Lâm Trạch An đối với năng lực trí nhớ về mỹ nhân vô cùng có lòng tin, “Em là sinh viên của đại học H cách vách? Nhưng mà mỹ nhân nổi tiếng của đại học H hầu hết anh đã từng gặp, vậy em học năm nhất sao?”
Chu Nam Quân khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
“Em tìm Tạ Nghiêu Thần làm gì…” – Lâm Trạch An nhìn Chu Nam Quân một cái, lại quay sang nhìn Tạ Nghiêu Thần, bộ óc nhanh chóng làm việc, cậu cùng Tạ Nghiêu Thần làm bạn cùng phòng hai năm, nhưng từ trước tớ giờ Tạ Nghiêu Thần không qua lại với mỹ nữ này, càng chưa bao giờ thấy cậu ta nhắc qua, xem ra hai người này có lẽ cũng không quen, “Không phải là tỏ tình chứ?”
Chu Nam Quân đưa tay vén sợi tóc bên tai, rũ mắt cười yếu ớt.
Thật sự là tỏ tình sao?” – Lâm Trạch An hít một hơi, sau đó cậu ta bước lên trước, đến bên tai Chu Nam Quân nhẹ nhàng nói, “Em nghĩ cho kĩ, người nay có thể sẽ không dễ chấp nhận lời tỏ tình của một cô gái. Trước đây có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với cậu ta, tất cả đều bị từ chối. Hơn nữa, một đại mỹ nhân như vậy, anh thật không đành lòng thấy em bị người khác chối từ.”
Chu Nam Quân cố nén cười, giữ cổ họng nói: “Nhưng tôi lại rất thích anh ấy…”
Lâm Trạch An thở dài một cái: “Cậu ta sẽ không chấp nhận đâu.”
Chu Nam Quân nháy nháy mắt: “Tôi chỉ thích anh ấy.”
Tại thời điểm hai người tranh chấp không ngừng, Tạ Nghiêu Thần bỗng nhíu mày, khẽ mỉm cười: “Được, anh đồng ý.”
“Ai, cậu ta sẽ lại từ chối…” – Nghe được giọng nói của Tạ Nghiêu Thần, Lâm Trạch An theo bản năng lắc đầu một cái, bất quá rất nhanh cậu ta liền ngây ngẩn sau đó ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Nghiêu Thần, “Chờ đã, tôi vừa rồi có nghe lầm hay không? Cậu nói cái gì?”
Tạ Nghiêu Thần ngước mắt nhìn Chu Nam Quân, vẻ mặt thành thật: “Tôi nói, tôi đồng ý lời tỏ tình của em.”
“Cậu đồng ý? Cậu đồng ý sao?” – Lâm Trạch An trợn mắt há mồm, cậu trăm triệu lần không nghĩ tới Tạ Nghiêu Thần lại không theo kịch bản, những lần trước khi các em gái tỏ tình Tạ Nghiêu Thần, không phải vừa đến đã bị từ chối rồi sao? Tại sao lần này cậu ta lại đồng ý chứ? “Cậu chấp nhận? Vậy…Vậy… Chu Nam Quân làm thế nào đây?” – Cậu ta bị Tạ Nghiêu Thần hù dọa, ắt có điểm hoảng hốt không kịp lựa lời.
Tạ Nghiêu Thần nhếch khóe miệng cười một tiếng, không nói gì.
Mà những người đang dựng lỗ tai nghe lén xung quanh bắt đầu ồn ào: “Hẹn hò đi! Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!”
Nghe mọi người ồn ào, Chu Nam Quân mới ý thức được bản thân đang chơi lớn, bỗng dưng thấy luống cuống, nhưng Tạ Nghiêu Thần cũng không tính vạch trần cầu, ngược lại còn mỉm cười.
“Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!”
Quần chúng vây xem luôn luôn thích náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Tạ Nghiêu Thần vẫn không mở miệng giải thích, ánh mắt thẳng tắp nhìn Chu Nam Quân, đường ngắm từ mi mắt của cậu dần dần dần chuyển xuống cánh môi.
Chu Nam Quân hoàn toàn luống cuống.
Cậu theo bản năng lùi về phía sau, cười to vài tiếng, dùng thanh âm thực sự của mình lớn tiếng nói: “Ha ha ha! Các cậu cũng bị lừa chứ? Surprise!”