Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Nam Quân khóe miệng co giật, đang muốn mắng chửi, một giây sau bỗng nhiên đảo mắt, cười hắc hắc: “Làm sao? Chẳng lẽ meo meo(*) của cậu không phải màu phấn hồng?”
(*Meo meo – 咪咪: cũng là cách nói đầu v* -.-)
Trang Yến Bắc ngây người, thế mà lại thành thật trả lời: “Hồng đậm hơn của anh một chút…”
“Thật sao? Lại đây, cho tôi xem.” – Chu Nam Quân cười hắc hắc, từng bước tới gần Trang Yến Bắc.
Trang Yến Bắc tỉnh táo lại, lập tức lùi về sau: “Không được!”
“Đều là trai cả, ngại cái gì mà ngại?” – Chu Nam Quân trừng mắt với Trang Yến Bắc, “Hơn nữa cậu cũng đã nhìn của tôi, bây giờ tôi nhìn của cậu, có qua cũng phải có lại.”
Trang Yến Bắc khẽ nhíu mày: “Không được, việc này….rất kỳ quái.”
“Có gì mà kỳ quá? Để tôi liếc mắt nhìn một cái cũng không mất miếng thịt nào.”
Chu Nam Quân cười xấu xa, làm bộ sờ tay vào áo Trang Yến Bắc.
“Không được, anh tránh ra.” – Trang Yến Bắc theo bản năng đưa hai tay lên làm động tác bảo vệ ngực.
Chu Nam Quân: “......”
Làm gì có người con trai nào bị một người con trai khác trêu đùa mà phản ứng đầu tiên lại là đưa tay lên che ngực? Phản ứng này cũng quá thiếu nữ đi? Lại còn “Anh tránh ra”? …. Điều này thực sự khiến cậu muốn tiếp tục trêu chọc a!
“Ra đây, để cho tôi nhìn.” – Chu Nam Quân vẻ mặt nham hiểm, “Chỉ nhìn thôi, không chạm không sờ.”
Trang Yến Bắc vẫn lùi vài bước về phía sau, cuối cùng va phải bức tường, không thể lùi tiếp nữa.
Chu Nam Quân thấy vậy, thuận thế chống tay vào bức tường phía sau Trang Yến Bắc tạo thành tư thế Kabe-don(*)… Bởi vì chiều cao hai người không chênh lệch lắm nên cậu phải hơi ngẩng cổ lên để mắt đối mắt với Trang Yến Bắc, thế nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến việc cậu đùa giỡn Trang Yến Bắc.
(*Kabe-don – 壁ドン: “Kabe” là bức tường, “don” là âm thanh phát ra khi đập tay chống vào tường. Hình ảnh:
Ở đoạn này Chu Nam Quân là người thực hiện kabedon, nhưng cậu và Trang Yến Bắc cao gần như nhau nên lúc này Chu Nam Quân không cúi xuống mà phải hơi ngẩng đầu lên một chút để mắt đối mắt với người còn lại.)
Nói đại khái thì là vì vẻ mặt Trang Yến Bắc lúc này không khác gì một cô gái bị tên lưu manh đùa giỡn nên Chu Nam Quân quá hứng thú mà nhập vai xuất sắc, cậu đưa nay nắm cằm Trang Yến Bắc: “Nào, cười cho đại gia đây nhìn một cái.”
Trang Yến Bắc sửng sốt sau đó mím môi: “Không muốn.”
“Cười một cái thôi.” – Chu Nam Quân sờ sờ cằm Trang Yến Bắc một phen, phát hiện cảm giác không tệ, lại tiếp tục giở trò: “Cười cho anh xem một cái, anh sẽ không nhìn meo meo của em.” – Cậu bị nụ cười của Trang Yến Bắc trong MV lần trước khắc sâu, không làm sao quên được.
“Không muốn.” – Trang Yến Bắc trừng mắt nhìn Chu Nam Quân, cậu bỗng nhiên ý thức được một điều, vì sao cậu lại phải sợ Chu Nam Quân? Tuy rằng Chu Nam Quân so với cậu lớn hơn vài tuổi, nhưng không cao hơn cậu, khí lực cũng không lớn hơn cậu, cậu rốt cuộc thì sợ cái gì? Nhận ra điều này, Trang Yến Bắc quyết đoán gạt tay Chu Nam Quân đang sờ soạng mặt mình, đồng thời đẩy đối phương ra xa một khoảng cách nhất định.
Một thanh âm thanh thúy vang lên, cả căn phòng rơi vào một mảnh trầm lặng.
Sau một lát, Chu Nam Quân xoa mu bàn tay đỏ hồng vì bị Trang Yến Bắc đánh, giọng nói vô cùng ấm ức: “Đây là thái độ cậu đối với anh trai mình sao?”
Trang Yến Bắc mím môi, vừa nãy là do cậu nhất thời nóng vội, dùng khí lực khá lớn, thế nhưng nhìn vẻ mặt uất ức của Chu Nam Quân, cậu vẫn có chút không phục: “Ai là anh trai của tôi?”
“Ai lớn hơn thì là anh.” – Chu Nam Quân hùng hồn nói. “Cậu tuổi còn nhỏ mà sức cũng không nhỏ đâu…”
Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Làm gì có anh nào đùa giỡn em trai của mình như vậy, biến thái!”
“Đùa giỡn? Tôi dám đùa giỡn cậu sao?” – Chu Nam Quân nhún vai, “Con trai thỉnh thoảng trêu đùa ầm ĩ một chút cũng là chuyện bình thường không phải sao? Bọn tôi trước đây còn sờ của nhau rồi đấy!”
Trang Yến Bắc dừng một chút, dường như đang nghi ngờ lời nói của Chu Nam Quân.
“Cậu không có tuổi thơ à” – Chu Nam Quân tà tà liếc qua Trang Yến Bắc một cái, “Bất quá ngẫm lại một chút, cậu vốn là đại minh tinh, nào có dám cùng bạn bè đùa nghịch như vậy…”
Trang Yến Bắc hạ mi mắt, một lát sau khẽ hừ một tiếng: “Tôi đi tắm.”
“Đi đi.” – Chu Nam Quân nhíu mày, lại nhìn Trang Yến Bắc đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc mình, liền cười hắc hắc, “Làm sao? Chẳng lẽ muốn tôi tắm cùng cậu à? Tuy hai thằng con trai chui vào cùng một cái phòng tắm có hơi kỳ quái, nhưng nếu cậu mở lời, tôi không ngại tắm cùng cậu đâu…”
“Không cần, anh tránh ra.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, cậu dừng một chút rồi mới thốt ra một câu: “Anh ra ngoài đi.”
“Tôi ra ngoài? Đi đâu?” – Chu Nam Quân nhất thời khó hiểu.
“Đi ra ngoài.” – Trang Yến Bắc dừng một chút, rồi bổ sung thêm. “Chờ tôi tắm xong rồi vào.”
Chu Nam Quân quay đầu nhìn, bây giờ mới hiểu được ý của Trang Yến Bắc, phòng tắm của khách sạn này chỉ dùng loại kính mờ mờ để ngăn cách, nếu từ phòng ngoài nhìn vào cũng có thể thấy loáng thoáng bóng dáng của người đang tắm rửa… Loại thiết kế này mang mục đích phục vụ cho những đôi tình nhân, nhưng đối với hai người không phải tình nhân mà nói, thực ra có chút xấu hổ.
“À, thì ra là cậu ngại.” – Chu Nam Quân cố ý kéo dài giọng, trêu chọc Trang Yến Bắc, “Sợ tôi nhìn à? Trước đây cậu có phải dạng này đâu?”
“Tôi không ngại.” – trang Yến Bắc không chịu thừa nhận, “Tôi chỉ thấy có hơi…kỳ quái.”
“Không phải trước kia cậu theo “tư bản”, không để ý mấy chuyện vặt vãnh này sao?” – Chu Nam Quân nhíu mày, “Thế nào mà bây giờ lại bắt đầu ngại ngùng?”
“Trước đây là trước đây.” – Trang Yến Bắc không nhịn được nhấn mạnh một lần nữa, “Tôi mới không ngại ngùng, chỉ thấy có hơi kỳ quái thôi.” – Trước đây cậu cũng đâu có biết Chu Nam Quân là một kẻ cuồng đùa giỡn a!?
Chu Nam Quân thấy chẳng có vấn đề gì, nhưng nhìn phản ứng của Trang Yến Bắc, cậu trợn mắt, tiếp tục trêu: “Cậu đi tắm đi, tôi sẽ không nhìn đâu.”
Trang Yến Bắc từ chối: “Không, anh đi ra ngoài.”
“Cậu yên tâm, tôi thật sự không nhìn.”
“…Anh ra ngoài.”
Chu Nam Quân thấy thái độ Trang Yến Bắc vô cùng kiên quyết muốn cậu ra ngoài, liền không nhịn được trở mình xem thường: “Cậu bị tự luyến à? Nhìn dáng người của cậu xem có gì đáng nhìn không, cậu có cơ ngực sao? Có tám múi à? Hay cỡ ngực của cậu là 36D? Cái gì cũng không có cậu còn sợ tôi nhìn cái gì?”
Trang Yến Bắc bị những lời đả kích của Chu Nam Quân làm cho mặt hơi đỏ lên, sau mấy giây, cậu vẻ mặt hoài nghi nhìn Chu Nam Quân: “Anh thật sự không nhìn lén?”
Chu Nam Quân nhất thời xem thường ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Đại ca, tôi đối với người cùng giới không hề có ảo tưởng gì.”
Trang Yến Bắc rốt cuộc cũng yên lòng đi tắm rửa.
Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước rả rích.
Chu Nam Quân vốn muốn lên giường nằm nghịch điện thoại, thế nhưng lúc cậu vừa cầm lấy di động, một trò đùa dai trong đầu thình lình ập đến, cậu lúc đầu cũng chẳng muốn giở trò gì với Trang Yến Bắc nhưng phản ứng của cậu ta khi nãy quả thực rất thú vị, làm cho cậu không kiềm chế được muốn trêu chọc cậu ta hết lần này đến lần khác.
Trong phòng tắm dần dần vang lên giọng hát khe khẽ của Trang Yến Bắc, giọng của cậu lúc bình thường cũng không tệ, thanh âm trong trẻo thấu triệt, lúc hát lên càng cuốn hút người khác… Thảo nào lúc trước dõng dạc khẳng định mình muốn làm ca sĩ, thì ra cũng có chút tài năng.
Chu Nam Quân cúi đầu nhìn di động của mình, bỗng khóe môi nhếch lên thành nụ cười gian xảo.
Lúc nãy khi tắm cậu vô tình phát hiện cửa phòng tắm có chút hỏng, thế nhưng cậu đoán chắc Trang Yến Bắc không phát hiện ra điều này, nếu có thì làm sao có thể không đề phòng như vậy.
Vì thế Chu Nam Quân nhân lúc Trang Yến Bắc đang hát, mở cửa lẻn vào phòng tắm.
Cậu nhảy vào, giơ tay lên cười hắc hắc: “Surprise! Tới đây, cười một cái.”