Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trang Yến Bắc tựa như một con mèo bị giẫm lên đuôi nháy mắt đã tạc mao, cậu nhanh chóng đứng lên, xoay người tránh hai tay của Chu Nam Quân vẫn còn đặt trên ngực mình, đồng thời đẩy Chu Nam Quân ngã ra giường, cậu lùi về sau vài bước, theo bản năng đưa tay lên bảo vệ ngực.
Chu Nam Quân ngồi trên giường, người hơi ngả về phía sau, hai tay chống trên đệm, nâng cằm lên đánh giá Trang Yến Bắc từ trên xuống, giống như con gái nhà lành bị ác bá lưu manh đùa giữa: “Sao phải phản ứng mạnh như vậy? Chỉ đùa một chút thôi mà…”
Trang Yến Bắc mím môi, dường như có chút giận hờn: “Đừng đùa tùy tiện thế này.”
Chu Nam Quân trợn mắt: “Nam sinh sờ ngực nhau là chuyện hết sức bình thường, chẳng lẽ cậu tức giận? …. Nếu không thì tôi cho cậu sờ lại?” – Nói xong còn ưỡn ngực về phía trước.
Trang Yến Bắc theo bản năng nhìn thoáng qua ngực của Chu Nam Quân, sau khi phản ứng lại, lập tức hừ một tiếng: “Không cần!”
“Cũng đó, dù sao thì con trai sờ ngực nhau cũng chẳng có gì hay.” – Chu Nam Quân đưa tay lên xoa xoa ngực mình, “Vừa lép lại vừa phẳng, nhất định không có cảm giác như con gái.”
Trang Yến Bắc trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Sao anh biết ngực của con gái có cảm giác? Chẳng lẽ anh sờ rồi?”
Chu Nam Quân: “Phụt….”
Suýt nữa thì cậu đã phun hết ra ngoài, nhưng mà nghĩ lại, nếu cậu thừa nhận mình chưa sờ qua, không phải sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận bản thân vẫn còn là cẩu độc thân sao?
Vì thế cậu hắng giọng, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, càng ngày diễn càng khó khăn hơn, không bằng bây giờ chúng ta đi tập luyện đi?”
Nhưng mà Trang Yến Bắc đâu có buông tha cho Chu Nam Quân dễ dàng như vậy, cậu đã bị Chu Nam Quân đùa giỡn quá nhiều lần, lần này vất vả lắm mới có cơ hội, nhất định phải phản kích.
Vì thế cậu vẫn kiên trì hỏi đến cùng: “Có sờ qua không?”
“….Chúng ta tập lời thoại đi!”
“Thế nghĩa là chưa từng sờ qua?”
Chu Nam Quân bị Trang Yến Bắc truy vấn đến chật vật không chịu nổi, rốt cuộc thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến cậu?”
“Sao phải phản ứng mạnh như vậy? Chỉ đùa một chút thôi mà.” – Trang Yến Bắc nhíu mày, đem hết những lời Chu Nam Quân vừa nói ban nãy trả lại.
Chu Nam Quân tà tà liếc Trang Yến Bắc một cái: “Chẳng lẽ cậu sờ rồi.”
Trang Yến Bắc vẻ mặt thản nhiên: “Tôi còn lứa tuổi học sinh.” – Hàm ý, đây là việc hết sức bình thường.
Chu Nam Quân liền nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể yên lặng trắng mắt, mặc kệ.
Trang Yến Bắc nhìn thấy Chu Nam Quân rơi xuống thế hạ phong, khóe môi liền nhếch lên, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
Chu Nam Quân trừng mắt liếc Trang Yến Bắc một cái, hừ, tên nhóc thối còn bán manh!
….Tuy rằng thực sự rất manh (đáng yêu)!
Nhưng mà một người hiếu thắng như Chu Nam Quân, đương nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua, cho nên vài ngày sau, cậu trêu Trang Yến Bắc càng ngày càng hăng, rảnh hay không rảnh đều phải đùa giỡn người ta một phen, sau đó thấy Trang Yến Bắc bị trêu đến không biết phải làm gì cùng với hai hai hơi phiếm hồng, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lúc đầu, cậu cùng lắm chỉ là thừa dịp Trang Yến Bắc không để ý sờ ngực một chút, nhưng về sau chỉ sờ ngực thôi cũng không thể thỏa mãn được cậu, vì vậy liền to gan lớn mật hơn, lúc nhéo cái eo nhỏ, lúc lại vỗ mông Trang Yến Bắc, hành vi ngày càng xấu xa, nếu Trang Yến Bắc không phải con trai, những hành động này đại khái đã đạt đến độ quấy rối.
Trang Yến Bắc cảm thấy rất phiền, nhưng mà Chu Nam Quân lại không biết mệt.
Hôm nay sau khi kết thúc công việc, Trang Yến Bắc đang khom lưng thu dọn đồ đạc, Chu Nam Quân đang chuẩn bị cùng Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An đi ăn cơm thì thấy mông Trang Yến Bắc, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu ca, sau đó cậu nhanh chóng chạy lại gần, đưa tay nhéo một cái.
Trang Yến Bắc: “…”
Thừa dịp Trang Yến Bắc chưa kịp phản ứng, Chu Nam Quân đã nhanh chóng kéo Tạ Nghiêu Thần và Lâm Trạch An vẫn còn trợn mắt há mồm đi mất.
“Sau cậu lại….”
Ở trên đường, Lâm Trạch An trợn to mắt nhìn Chu Nam Quân, tâm tình hết sức phức tạp.
Mới vài ngày thôi đó! Chỉ đóng phim đam mỹ thôi, Chu Nam Quân đang là thẳng sao đột nhiên lại cong rồi?
“Vẻ mặt gì đây?” – Chu Nam Quân nghiêng mặt liếc Lâm Trạch An một cái, “ Tôi chỉ nhéo một chút thôi, không có làm gì quá đáng.”
“Chỉ nhéo một chút thôi? Cậu niết mông người ta đó!”
“Đùa giỡn thôi mà, tôi dùng lực không mạnh, không tin tôi nhéo thử của cậu xem.”
“Không cần không cần!”
Lâm Trạch An vội vàng từ chối, đùa cái gì mà đùa! Cậu là trai thẳng! Trai thẳng nào lại vui khi bị một tên con trai khác niết mông?
….. Tên trai thẳng nào lại vui khi bị một tên con trai khác niết mông?
Cậu không nhịn được dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Chu Nam Quân: “Từ bao giờ cậu và cậu ta có mối quan hệ tốt như vậy? Đã có thể niết mông chơi rồi? Cậu và Tạ Nghiêu Thần cũng chưa bao giờ niết mông nhau a!”
Chu Nam Quân theo bản năng liếc Tạ Nghiêu Thần: “Hai cái này sao có thể giống nhau được?”
“Sao lại không giống nhau?” – Lâm Trạch An trêu ghẹo: “Chẳng lẽ quan hệ của cậu và Trang Yến Bắc vô cùng đặc biệt, không giống với người khác?”
Chu Nam Quân trừng mắ nhìn Lâm Trạch An: “Tôi là thẳng, cút.”
“Trai thẳng còn niết mông người ta a?”
Chu Nam Quân nhíu mày: “Không phải cậu muốn tôi niết mông của cậu đấy chứ? Nếu muốn thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vòng vo vo như vậy.” – Nói xong cậu liền giơ tay lên làm bộ như muốn niết mông Lâm Trạch An, Lâm Trạch An sợ tới mức chạy nhanh sang một bên, đưa hai tay ra sau bảo vệ mông của mình.
“Chu Nam Quân cậu thay đổi! Trước kia cậu không như thế! Lúc trước cậu rất thẳng!”
Lâm Trạch An vừa ôm mông chạy trốn, vừa ồn ào chỉ trích Chu Nam Quân.
Tạ Nghiêu Thần vốn trầm mặc bỗng nhiên sắc mặt lãnh đạm ngắt lời Lâm Trạch An đang ồn ào: “Đừng đùa kiểu tùy tiện như vậy.”
Lâm Trạch An vô cùng oan ức: “Tôi đùa cậu ta thì không được, cậu ta đùa tôi thì không sao a?”
Tạ Nghiêu Thần thản nhiên nói: “Đừng ồn ào.”
Mắt thấy bầu không khí bắt đầu cứng ngắc, Chu Nam Quân vội nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, Lâm Trạch An, sao hôm nay cậu không gọi La Duệ Minh đi ăn cơm với chúng ta?” – Gần đây quan hệ giữa Lâm Trạch An và La Duệ Minh trở nên rất tốt, mỗi lần đi ăn cơm, Lâm Trạch An liền gọi La Duệ Minh đi cùng, cả hai thường mờ mờ ám ám ở một chỗ, nếu không phải Lâm Trạch An thẳng đến không thể thẳng hơn, Chu Nam Quân đã nghĩ Lâm Trạch An đang thích con trai.
Lâm Trạch An cũng không phải loại người sẽ vì một chuyện nhỏ mà canh cánh trong lòng: “Bà nội của cậu ấy bị bệnh phải nằm viện, cậu ấy muốn đi thăm nên không ăn trưa với chúng ta.”
“Bà nội cậu ấy bị ốm? Ngay cả chuyện này cậu cũng biết? Tôi nói này, cậu còn trêu tôi và Trang Yến Bắc, quan hệ của cậu và La Duệ Minh không phải còn thân thiết hơn nhiều sao? Cả đoàn phim đều không biết bà nội của cậu ta ốm, sao chỉ có mình cậu biết?”
Lâm Trạch An sờ sờ mũi: “Gần đây tôi và cậu ấy quan hệ cũng khá tốt, nhưng mà cũng chỉ là làm việc chung mà thôi, không có gì khác.”
“Cậu sẽ không có tình cảm với cậu ta đấy chứ?” – Chu Nam Quân nhíu mày.
“Không có.” – Lâm Trạch An vô cùng thản nhiên, “Đều là diễn xuất, bất kể là trong phim hay trong chương trình.”
“Ai, thật sự là một đáp án vô nghĩa.” – Chu Nam Quân cũng không thực sự hoài nghi Lâm Trạch An vì một bộ phim mà từ thẳng thành cong, “Fans CP của cậu mà biết thì sẽ khóc thét trong nhà vệ sinh mất.”
Từ khi có nhiều cảnh quay ngoài lề được đăng tải, người chú ý đến bọn họ ngày càng nhiều, tuy rằng chưa phát sóng chương trình để quảng bá phim, nhưng sáu người ba CP đã đều có người hâm mộ riêng. CP của Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc được coi là trụ cột hút người hâm mộ, nhưng số lượng người thích CP Lâm Trạch An và La Duệ Minh cũng rất đông đảo, dù sao thì cậu và Trang Yến Bắc cũng không tương tác gì nhiều, bình thường đều là cậu chủ động.
Vấn đề một người chủ động một người bị động này rất dễ thu hút ánh mắt của người khác, nhất là khi hai bên đều có fans riêng, vì vậy thỉnh thoảng Chu Nam Quân cũng sẽ nhìn thấy một số bình luận không được hài hòa cho lắm, nhưng tới giờ cậu vẫn không cho là đúng, về sau thậm chí còn trêu chọc Trang Yến Bắc táo bạo hơn, vô cùng không biết xấu hổ.
Chu Nam Quân nghĩ rằng: Những fans của cậu mắng tôi, tôi đây sẽ từ trên người cậu đòi lại công bằng!
Hành động của fans, thần tượng phải chịu trách nhiệm!
Trang Yến Bắc bỗng nhiên hắt xì một cái.
Cậu không khỏi nhíu mày.
“Sao vậy? Bị cảm à?” – Ân Gia Hậu một bên quan tâm hỏi han.
“Không phải.” – Trang Yến Bắc lắc đầu, nhưng vẫn cau mày như trước.
Ân Gia Hậu tuy bề ngoài có vẻ rất ngang ngược, nhưng bên trong lại vô cùng tinh tế, cậu ôm lấy bả vai Trang Yến Bắc: “Suy nghĩ cái gì? Sao vẻ mặt lại lo lắng như vậy? Nói tôi nghe một chút.”
Trang Yến Bắc hơi khựng lại, mở miệng nói: “Tôi đang suy nghĩ về Chu Nam Quân.”
“Chu Nam Quân?” – Cánh tay đang ôm bả vai Trang Yến Bắc của Ân Gia Hậu bỗng cứng đờ, “Cậu nghĩ đến cái tên kia làm gì?”
Trang Yến Bắc nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như đang sắp xếp từ ngữ sao cho hợp lí, một lúc sau, rốt cuộc mới mở miệng: “Hành động của anh ta gần đây, khiến tôi cảm thấy hơi phức tạp.”
Ân Gia Hậu yên lặng thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó cười nói: “Như cậu nói, tôi cũng biết được tên kia càng ngày càng quá đáng. Mặc dù anh ta đã đã quá đáng từ đầu rồi, nhưng bây giờ lại càng khiến người ta phát điên…. Tôi nghĩ rằng tên đó nhìn trúng cậu.”
Trang Yến Bắc mím môi, không nói chuyện.
“Cậu thực sự chán ghét tên đó như vậy? Lần sau phải cảnh cáo anh ta mới được.” – Ân Gia Hậu hừ một tiếng, lời nói dần lộ ra vài tia uy hiếp, “Nếu anh ta vẫn không nghe….”
Nhưng mà ngoài dự đoán của Ân Gia Hậu, Trang Yến Bắc từ chối.
“Không cần.”
Ân Gia Hậu liền sửng sốt: “Vì sao?”
“Tóm lại cậu đừng động đến anh ta.” – Trang Yến Bắc liếc mắt nhìn Ân Gia Hậu một cái, không giải thích, “Chuyện của tôi, để tôi tự giải quyết.”
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Ân Gia Hậu vô cùng hiểu tính cách của bạn thân, cậu áp chế nỗi buồn bực trong lòng hỏi: “Vậy cậu muốn giải quyết như nào?”
Trang Yến Bắc nhíu mày suy tư một chút, bỗng mở miệng: “Dĩ kì nhân chi đạo, hoàn trì kì nhân chi thân.(*)”
(*: Dùng cách mà người ta làm với mình để trị lại người đó.)
Ân Gia Hậu sửng sốt vài giây, sau đó cậu đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, dường như không tin vào những gì vừa nghe được: “Cậu vừa nói cái gì? Tôi nghe có sai không? Vừa rồi cậu nói…”
Trang Yến Bắc gật đầu, còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu anh ta đùa giỡn tôi, tôi sẽ đùa lại, anh ta quá đáng, tôi sẽ đối với anh ta càng quá đáng hơn… Cho anh ta biết điều này là không đúng.”
Ân Gia Hậu: “….”
Giờ phút này, nội tâm cậu thật sự sụp đổ.