Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ TK
“Trịnh tiên sinh, dừng xe một chút.”
Mỗi người đang rong ruổi với suy nghĩ riêng thì Lục Ninh Cảnh bỗng nhiên xoay đầu lại nói. Trịnh Hằng giẫm phanh, dừng xe ở bên đường. Lục Ninh Cảnh áy náy nhìn hắn cười cười, “Anh chờ tôi một lát.”
Lục Ninh Cảnh nói xong liền mở của xe chạy ra ngoài. Năm phút sau, cậu quay lại với hai cái túi giấy trên tay.
“Cho anh.” Lục Ninh Cảnh đưa một túi cho Trịnh tiên sinh.
Trịnh Hằng nhận lấy, túi giấy nóng hổi, một mùi thơm nức xộc thẳng lên mũi. Hắn mở túi liếc nhìn vào, là chân giò nướng.
“Hôm nay đi tiếp khách, phải cố nói chuyện, cũng chưa ăn gì nên có chút đói bụng. ” Lục Ninh Cảnh giải thích, “Đây là chân giò nướng gia truyền nhà Bách Thảo, chắc anh chưa ăn bao giờ, nếm thử thử, mùi vị rất đặc biệt.”
Chân giò nướng này chỉ dùng thảo dược và muối đặc chế gia truyền làm gia vị ướp, mềm mềm trơn nhuyễn, mùi vị cứ đọng lại mãi. Ai đã ăn qua đều khen ngon không dứt miệng. Bình thường nếu muốn mua thì phải xếp hàng hơn nửa canh giờ, Lục Ninh Cảnh vừa hay lại thấy cửa tiệm vắng khách, bụng cũng đói, mới bảo Trịnh tiên sinh dừng xe đi mua.
Lúc mua còn do dự một chút, cuối cùng vẫn là mua thêm một phần cho Trịnh tiên sinh. Tuy rằng chỉ là đồ ăn bình dân, Trịnh tiên sinh có khả năng sẽ ngại bẩn mà không ăn, nhưng cũng không thể bởi vậy mà quên người ta, người ta còn có lòng tốt đưa cậu về mà.
“Cảm ơn.” Trịnh Hằng đem chân giò để một bên, tiếp tục lái xe.
Lục Ninh Cảnh nghửi mùi thơm cứ từng đợt dội lại, hơi do dự, yên lặng mà nuốt ngụm nước miếng.
Rất muốn ăn, nhưng ăn trên xe người khác thật không có phép tắc.
Có làm sao, đều quen thuộc như vậy.
Nhưng tên của người ta mình còn không biết, gọi là quen sao?
Lục Ninh Cảnh ở trong lòng đấu tranh, Trịnh Hằng phảng phất nhìn thấu tâm tư cậu: “Không phải đói bụng sao, còn muốn nhịn tới khi nào?”
Nếu Trịnh tiên sinh đã nói như vậy, cậu còn khách khí cái gì.
Lục Ninh Cảnh lấy chân giò ra, gặm một cái. Bì bên ngoài mềm mềm như tan trong miệng, hương vị đậm đà, Lục Ninh Cảnh nheo mắt lại, đã lâu không ăn, vẫn là cái mùi vị đó.
“Ăn ngon không?” Trịnh Hằng nhìn thoáng qua vẻ mặt thoả mãn của cậu, bộ dáng cứ như cả thế giới này được thắp sáng lại nhờ miếng chân giò, thấp giọng cười hỏi.
“Ngon, rất đặc biệt, anh muốn ăn sao?”
Trịnh tiên sinh gật đầu,ra hiệu nhờ Lục Ninh Cảnh giúp hắn mở túi. Lục Ninh Cảnh làm theo, xé mở viền túi, muốn để trên tay hắn. Nhưng Trịnh tiên sinh đang lái xe, tay không với ra được, trực tiếp nghiêng đầu, miệng hơi hé. Lục Ninh Cảnh hiểu ý, đem móng giò đưa tới bên mép Trịnh tiên sinh, để hắn cắn một miếng.
Động tác hai người đều rất tự nhiên, nhưng Lục Ninh Cảnh cứ cảm thấy là lạ.
Thật giống mấy việc mà đôi nam nữ yêu nhau hay làm. Đến ba mẹ còn chả đút cậu ăn thế này.
Mà Trịnh tiên sinh hiển nhiên cũng không có cảm thấy kì lạ, ăn xong cái thứ nhất, thậm chí còn nghiêng đầu, muốn ăn tiếp, Lục Ninh Cảnh có chút lúng túng nói: “Hay là, anh cầm ăn đi?”
Hắn đi cũng nhiều, lái xe quen nên chắc lái bằng một tay không hẳn là vấn đề.
“Kỹ thuật của tôi không thành thạo, lái một tay có thể đâm xuống cống nước.” Trịnh Hằng vô cùng không biết xấu hổ mà nói.
Lục Ninh Cảnh: …
Cậu nhìn thế nào cũng thấy kỹ thuật của hắn tốt vô cùng.
Nhưng vẫn có chút lo lắng, Lục Ninh Cảnh yên lặng mà đưa móng giò cho người ta cắn.
…
Thắt lưng của mẹ Lục là bị căng cơ, lúc phát bệnh rất khổ. Trước đây đã từng trị liệu, lắng xuống một thời gian thì bây giờ lại tái phát. Có đôi lúc vận động một chút, sẽ khó chịu, hơn nữa càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn.Trước đây cũng có người mách cho một loại cao có thể duy trì một thời gian không đau, vậy mà cũng không có tác dụng mấy.
Thứ bảy, Lục Ninh Cảnh cùng ba mẹ Lục đến bệnh viện Tể An, hỏi bác sĩ bệnh tình, sau đó đi chụp X-quang. Bác sĩ nhìn bệnh trạng của mẹ Lục thì biết mẹ Lục đã bị bệnh lâu rồi, hơn nữa cũng từng trị liệu nhưng không triệt để. Mấy năm gần đây lại bắt đầu phát bệnh, muốn trị tận gốc cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Cho nên bác sĩ đề nghị châm cứu kết hợp với thuốc trị liệu Đông y, cộng thêm hằng ngày phải vận động rèn luyện. Cứ từ từu trị liệu, so với giải phẫu thì có tác dụng hơn nhiều. Lục Ninh Cảnh nghe thấy hợp lý, hơn nữa làm như vậy cũng có khiến cho mẹ Lục ít chịu đau đớn, liền tỏ vẻ đồng ý.
Từ bệnh viện đi ra, ra đến hẳng ngoài đường, Lục mụ nói: “Hôm nay đi khám, bệnh viện này điều kiện tốt hơn so với chỗ ba mẹ rất nhiều, chắc chi phí cũng rất mắc.”
“Không đâu, kỳ thực cũng như bên chỗ nhà chúng ta thôi.”
Mẹ Lục cũng không phải đứa trẻ lên ba dễ bị gạt, “Sớm biết như vậy thì đã không tới, dì Hai con lần trước cũng chỉ cho mẹ loại cao dán dùng cũng rất tốt.”
“Bà này, lúc nào cũng hào phóng với người ngoài, còn đối với bản thân lại tiết kiệm như vậy, ” ba Lục ở một bên không lưu tình mà vạch trần, “Hồi trước ôm đứa bé mà còn suýt làm rớt.”
Đứa bé đó là cháu gái Lục Ninh Cảnh – con gái Lục Ninh Hạo, năm nay mới hai tuổi rưỡi. Thỉnh thoảng thì chị dâu cũng hay đem cháu để ở nhà cho bà trông, một nam một nữ, thằng bé kia thì cũng chỉ mới bảy tuổi. Lúc ôm cháu, tắm rửa cho nó thì mẹ Lục lại đau lưng.
Mẹ Lục trừng ba Lục một cái: “Ông trước mặt Ninh Cảnh nói linh tinh gì vậy?”
“Tôi nói sai sao, ” ba Lục nói, “Cũng là nói cho Ninh Cảnh, thắt lưng của bà lại đau như thế, không chừng đến năm bảy, tám mươi tuổi đã còng hết rồi.”
Mẹ Lục tính tình rất cường thế, ba Lục nói cũng không nghe, lần này ông muốn bà đến bệnh viện trị tận gốc bệnh, nhưng bà lại sợ khó khăn về tiền bạc, nhất quyết không đi.
“Nói lung tung, già rồi thì ai chả có tật.”
Ba Lục hừ hừ nói “Bà cứ cậy mạnh đi.”
Mẹ Lục đối với bản thân cực kỳ nhỏ nhen. Lục Ninh Cảnh mà biết bà sẽ phản ứng như vậy thì đã không nói gì với bà rồi, nếu mẹ Lục mụ hỏi thì phải nói hai bệnh viện như nhau mới phải. Bây giờ lại nghe hai ba mẹ tranh luận, không nhịn được thấp giọng cười trộm.
“Mẹ, đừng suy nghĩ nhiều quá, thân thể khoẻ mạnh mới là quý giá nhất.”
Lục Ninh Cảnh thực sự không đành lòng nhìn mẹ cậu đau. Có đôi lúc cậu đi công tác về mệ mỏi, thắt lưng thỉnh thoảng sẽ đau nhức tê rần đến khó chịu. Huống hồ loại bệnh của mẹ cậu chỉ cần thay đổi thời tiết đã đau thấu xương.
“Bà nghĩ còn có thể đem thuốc trả lại cho bệnh viện hay sao?”
Ba Lục chỉ chỉ thuốc Đông y trong tay Lục Ninh Cảnh nói. Bệnh viện Tể Ninh* còn có một trung tâm về thuốc Đông y, cho nên thuốc Đông y gì cũng đều có đủ.
*chả hiểu sao đoạn này là Tể Ninh, xem trong bản raw cũng thế, mình sẽ xem lại rồi sửa sau
“Nếu như có thể, tôi cũng không ngại trả lại.”
“Hai người đừng cãi nhau nữa” Lục Ninh Cảnh bất đắc dĩ tách bọn họ ra, nói tránh đi, “Mẹ, trong nhà không có ấm sắc thuốc, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi siêu thị mua một cái, thuận tiện mua thức ăn chuẩn làm cơm, được không?”
Bây giờ mới có bốn giờ chiều, quả thực còn sớm. Ba Lục bởi vì bên anh trai Lục Ninh Cảnh xảy ra một số chuyện, muốn xử lý cho nên đi về trước, còn lại hai mẹ con nhà Lục đi siêu thị.
Hai người đi đến siêu thị công cộng mà Lục Ninh Cảnh thường đến. Lục Ninh Cảnh cùng mẹ Lục mua ấm sắc thuốc xong, liền đi qua khu thực phẩm. Mẹ Lục nhìn mấy lần, sợ rau dưa cùng với thịt ở đây không bằng chỗ bọn họ, cũng không còn tươi sống nên cố ý về gần nhà mới mua.
“Mẹ, muốn qua chợ mua đồ còn phải đi thêm một đoạn đường, nơi này đồ hơi đắt nhưng cũng không hơn bao nhiêu, lại còn sạch sẽ nữa.”
Lục Ninh Cảnh đối với những thứ đồ này, thuận tiện là mua, hơn nữa đối với giá cả cũng không có khái niệm gì, thực sự không muốn trở về rồi lại còn phải đi một đoạn đường ra chợ mua đồ.
“Rau còn bùn đất mới còn tươi ( @@), ở đây rửa sạch quá, con xem, đến mức mà toàn bộ đều héo.” Mẹ Lục mụ chỉ vào một bó cải đặt ở trên kệ.
“Cũng không kém là bao nhiêu.”
“Loảng xoảng.”
Lục Ninh Cảnh mới nói dứt câu, xe đẩy hàng của bọn họ đụng phải xe của người khác. Hiện tại siêu thị nhiều người, lúc quẹo cũng không tránh khỏi va chạm. Mà hiển nhiên cái người đối diện kia cũng mất tập trung, mãi đến khi hai xe đụng nhau thì cô ta mới hoàn hồn.
“Xin lỗi, tôi… Là anh?”
Nhà Nhạc Nhạc ở gần đây, thứ bảy tới mua sắm cũng rất bình thường. Chỉ là tốt xấu gì lại đụng phải Lục Ninh Cảnh bọn họ. Tinh thần Nhạc Nhạc cũng không tốt lắm, thậm chí có thể nói là uể oải, đôi mắt sưng tấy. Nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, cô sửng sốt một chút, sau đó quay sang bà Lục đang đứng bên cạnh, rất miễn cưỡng lộ ra nụ cười, chào hỏi: “Bác gái.”
“Nhạc Nhạc?” mẹ Lục cũng khá lâu chưa gặp lại Nhạc Nhạc, nhìn dáng vẻ cô bây giờ quả thực không nhận ra.
Hết chương 13.