Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thỏ TK
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ tối, Trịnh Hằng đã bị Lục Ninh Cảnh dựng dậy. Trịnh Hằng còn tưởng có chuyện gì, hoá ra cậu chỉ muốn tìm hắn đi xem mặt trời mọc.
Nhìn bộ dáng đắc ý kia của cậu, Trịnh Hằng biết cậu nhất định là cố ý. Tối qua bọn họ ngủ rất muộn, hơn nữa hiện tại đang ở dưới chân núi, tuy rằng có thể lái xe đi lên núi xem, nhưng tầm này còn sớm, thật sự là quá dằn vặt người.
“Du Dương Sơn* có ba kỳ quan lớn, lá phong, cây dâu bên đường và mặt trời mọc. Chúng ta đã xem hai thứ rồi, làm sao có thể bỏ qua cảnh mặt trời mọc đẹp nhất.” Lục Ninh Cảnh thoạt nhìn Trịnh Hằng còn đang ngái ngủ ngồi bên mép giường, hiển nhiên là chẳng có hứng thú gì “Lẽ nào Trịnh tiên sinh đã có tuổi, sáng sớm không dậy nổi?”
Lục Ninh Cảnh vừa nói dứt câu, cái người đang lờ đờ kia đột nhiên ôm chặt lấy eo cậu, không để Lục Ninh Cảnh kịp phản ứng mà đè dưới thân, còn cọ cọ phía dưới, “Tôi đã có tuổi? Muốn thử xem không?”
Lục Ninh Cảnh: …
Trịnh tiên sinh, anh có thể không đùa giỡn lưu manh bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu được không? Đừng đùa!
“Sức sung này cứ để dành cho chị dâu tương lai đi, ” Lục Ninh Cảnh chống hai tay lên vai Trịnh Hằng, sợ hắn hôn, “Tóm lại anh có đi không?”
“Nói cái gì dễ nghe, tôi sẽ đi.”
“Hừ, ” Lục Ninh Cảnh khinh thường nói, “Không đi thì tôi tự mình đi.”
Kết quả cuối cùng đương nhiên là Trịnh Hằng đi cùng cậu. Bởi vì có xe, cho nên dù ở chân núi, muốn lên trên xem mặt trời mọc cũng thuận tiện, thậm chí sáng sớm còn có xe chuyên dụng để đưa các du khách đi ngắm mặt trời mọc.
Ngày hôm qua còn tranh nhau lái xe, hiện tại không khách khí chút nào ngồi vào chỗ lái, Trịnh Hằng tiếp tục làm tài xế cho cậu, kết quả, cái người dậy sớm để đi xem mặt trời mọc lại đang ngủ khò khò trên xe, làm Trịnh Hằng dở khóc dở cười.
Xem ra chính mình không cẩn thận đạp phải một cái bẫy nhỏ rồi.
Là dân bán hàng, tại sao thoạt nhìn lại vô hại thế này?
Lục Ninh Cảnh ngủ thẳng một đường cho đến lúc lên tới đỉnh núi. Lúc Trịnh Hằng dừng xe, cậu mới thản nhiên mờ mắt, mông lung nhìn, âm thanh hơi khụt khịt: “Đến rồi?”
E rằng Lục Ninh Cảnh căn bản không biết, lúc này chính mình có bao nhiêu dụ người trong mắt Trịnh Hằng, hắn không nhịn được tay liền xoa đầu cậu nói: “Ừa.”
Lục Ninh Cảnh gạt tay hắn ra, cởi đai an toàn rồi xuống xe.
Người đến xem rất đông, Trịnh Hằng cùng Lục Ninh Cảnh tìm chỗ vắng người, mới vừa đứng không bao lâu, mặt trời từ trong khe núi chậm rãi nhô ra. Lục Ninh Cảnh rút điện thoại di động, chụp liên hồi, Trịnh Hằng nói: “Em đứng bên kia đi, tôi chụp cho một tấm.”
Lục Ninh Cảnh chỉ chỉ phong cảnh trước mặt, vừa vặn có thể chụp được mặt trời mọc, nghĩ rằng chụp một bức ảnh có mặt trời làm nền cũng không tồi. Làm theo ý cậu, Trịnh Hằng lấy ra điện thoại di động của mình ra, điều chỉnh khoảng cách, nói với người trước mắt: “Cười nào.”
Lục Ninh Cảnh nâng giơ hai ngón tay cười khúc khích, Trịnh Hằng nháy máy luôn.
Không lâu sau, bức hình này trở thành hình nền máy tính của ai đó trong một thời gian dài.
Lúc xuống núi thì ba mẹ Lục cũng vừa kịp đi dạo về, bốn người cùng tìm chỗ ăn sáng, sau đó liền dời đi, tất cả cùng hướng tới Vịnh Kim Nam*. Đi du lịch cùng Trịnh tiên sinh có chỗ tốt là, không chỉ kiếm được phòng tắm nước nóng hạng nhất, còn có thể thuê được du thuyền từ bạn bè của hắn.
*tất cả những địa danh, hay chỗ vui chơi này mình nghĩ là tác giả tự sáng tạo thôi @@ chứ search mãi không ra chỗ nào luôn
Người bạn kia của Trịnh Hằng gọi là Đặng Tư Viễn, hắn ta là hội viên cao cấp của câu lạc bộ du thuyền Vịnh Kim Nam. Câu lạc bộ du thuyền Vịnh Kim Nam, Lục Ninh Cảnh có nghe qua, đó chính là Thánh địa vui chơi, những người phàm tục như cậu không đến cũng biết.
Trịnh Hằng bình thường khá bận, rất ít đi chơi, Đặng Tư Viễn lúc này nhìn hắn dẫn theo một nhóm người không quen biết đến liền nổi lòng hiếu kỳ, mặt dày mày dạn đi theo. Trịnh Hằng cũng định đi theo Đặng Tư Viễn, bất quá bởi vì ba mẹ Lục Ninh Cảnh còn ở đây, làm sao cho phép hắn ra biển chơi đùa với mấy mỹ nữ mặc bikini được chứ.
Cho nên, chiếc thuyền du lịch này so với bất kỳ lần ra biển bình thường nào đều có vẻ vắng vẻ hơn, trừ một vài nhân viên đi theo, cũng chỉ có mấy người Lục Ninh Cảnh bọn họ.
Ngày hôm nay khí trời sáng sủa, bầu trời cao xanh, chình là một ngày tốt. Lục Ninh Cảnh ba mẹ đứng ở trên boong thuyền, nhìn ra ngoài biển xa xăm, tâm tình vô cùng khoan khoái. Bọn họ ngày trước ở thôn quê cho nên đối với núi thì thích, với biển thì lạ.
Đặng Tư Viễn lắm chuyện vội tóm lấy Trịnh Hằng, “Lại có người có thể khiến cậu để ý như vậy, tự mình đưa đi chơi, ai vậy?”
Trịnh Hằng lạnh nhạt nói: “Bạn.”
“Điêu, ” Đặng Tư Viễn đời nào tin, “Tôi là bạn cậu, mỗi lần rủ cậu ra ngoài chơi, nếu không phải không rảnh thì chính là không rảnh, chẳng lẽ đó là… con trai thất lạc nhiều năm?”
“Khụ khụ khụ, ” Trịnh Hằng đang uống nước không cẩn thận bị sặc một cái. Đặng Tư Viễn này thật sáng tạo, không đi làm nhà văn hay biên kịch tình tiết cẩu huyết* thì thực sự là đáng tiếc, “Tôi còn có thể phong lưu thế sao?”
“Hừ hừ hừ, 19 tuổi đã có con trai, ai mà biết được.”
Năm đó, một nhóm người chơi với nhau, Trịnh Hằng luôn bình tĩnh cơ trí, thậm chí bình thường cũng chẳng có cô gái nào dám tiếp xúc. Thế mà còn chưa học xong đại học thì cậu ta đã có con trai, làm bọn họ rớt cằm toàn bộ.
Cho nên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
“Thế mà không nói lời nào, không phải con trai, chẳng lẽ là tình nhân?” Đặng Tư Viễn vỗ đùi, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng rồi, tôi nhớ cậu trước đây cũng có qua lại với nam sinh, chẳng trách cô giáo kia tốt như vậy cũng không muốn, hoá ra cậu thích người đồng giới.”
Cô giáo kia chính là “vợ cũ” mà Trịnh Hằng đã đề cập qua với Lục Ninh Cảnh. Cô ấy ít hơn hắn năm tuổi, là gia sư dạy kèm vô cùng tốt, người cũng đẹp mắt. Trịnh Hằng là người song tính, nam nữ đều được, lúc trước hắn đã ôm ý định kết hôn với cô gái kia chung sống cả đời. Chỉ là hai người qua lại hơn nửa năm, hắn phát hiện vô luận cô ta có hoàn mỹ thế nào, chuyện tình cảm cũng không thể miễn cưỡng được, hắn đối với cô ta căn bản không có cảm giác.
Trịnh Hằng cùng Đặng Tư Viễn quen biết mười mấy năm, tình bạn bè lớn hơn người bình thường, Trịnh Hằng cũng không muốn gạt hắn, nhân tiện nói: “Không phải tình nhân, là người tôi đang theo đuổi.”
Đặng Tư Viễn: …
“Cậu, ” Đặng Tư Viễn không thể tin được, chỉ chỉ Trịnh Hằng, rồi lại chỉ về Lục Ninh Cảnh đang đứng trên boong thuyền, “Theo đuổi cậu ta?”
Trịnh Hằng gật đầu.
“Ha ha ha ha, ” Đặng Tư Viễn đơ ra 1 giây sau đó mới cười ha ha nói, “Trịnh Hằng, cậu cũng có ngày hôm nay.”
Người yêu và người đang theo đuổi, là hai loại khái niệm. Lục Ninh Cảnh ở trong lòng Đặng Tư Viễn nháy mắt đã tăng lên vài bậc, Trịnh Hằng không phải là loại người chơi bời, nếu hắn thừa nhận đây chính là người hắn theo đuổi, thì khẳng định sẽ xem mắt, quyết định nơi ở tốt, thậm chí còn có khả năng sinh sống cùng nhau.
Bạn thân tìm được người thích, Đặng Tư Viễn cao hứng dùm cho hắn. Hắn không giống với Trịnh Hằng, mồm miệng lưu loát, khiến cho ba mẹ Lục trò chuyện thập phần vui vẻ, dù nói thế nào thì chuyến đi này thực sự rất vui.
Tuy rằng con người Trịnh tiên sinh rất… đáng ghét, nhưng không thể không thừa nhận, bởi vì có hắn an bài, chuyến du lịch vội vã lần này, trở nên vô cùng tốt đẹp.
Buổi tối về đến nhà đã không còn sớm, Trịnh Hằng đưa Lục Ninh Cảnh bọn họ về nhà rồi mới trở về. Ba mẹ Lục xuống xe vào nhà trước, Lục Ninh Cảnh ở phía sau mang hành lý, nói với Trịnh Hằng: “Lần này cảm ơn anh.”
Trịnh tiên sinh quy củ một cách lạ kỳ, “Về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải đi làm.”
“Được, vậy anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, đi đường cẩn thận.”
Trịnh Hằng cảm thấy không thể khách sáo được với tên nhóc này, một khi đã khách khí, cậu ta ngay lập tức sẽ trở về với bộ dạng khách sáo.Nhìn thấy cậu nện bước kéo hành lý đi về liền gọi lại: “Ninh Cảnh.”
“Ừ?”
Lục Ninh Cảnh quay người lại, liền rơi vào một cái ôm ấm áp. Trịnh tiên sinh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, hôn vào miệng cậu một cái, “Ngủ ngon.”
Bà nó! Lục Ninh Cảnh theo bản năng mà liếc nhìn về phía ba mẹ, lại ngó nghiêng khắp phía, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, “Anh có thể cẩn thận chút được không?!”
Trịnh Hằng mỉm cười: “Lần sau tôi sẽ chú ý.”
“Đi đi, nhanh về đi.” Lục Ninh Cảnh không muốn giao lưu với cái người này chút nào.
***
Mẹ Lục cách vài ngày thì đi châm cứu lần cuối, đến thứ tư thì cùng ba Lục trở về.
Hạng mục Hoành Á vẫn còn tiếp tục. Hoành Á muốn tiến hành gọi thầu, đây chính là cơ hội cuối cùng của bọn họ để nhận cơ hội giới thiệu sản phẩm cho đối phương, đây sẽ là bài thuyết trình quan trọng.
Tống Tranh đã nhờ bên kỹ thuật giúp đỡ, về phương diện nội dung phần mềm, Tống Tranh vẫn để cho Lục Ninh Cảnh nói, bởi vì lần trước cậu phát huy rất khá, hơn nữa là một người bán hàng, có thể phân tích toàn bộ phương diện sản phẩm của mình về phía khách hàng là rèn luyện hàng ngày tốt nhất. Chuyện như vậy nếu như một mực cứ để hắn đứng ra, như vậy đám người phía dưới sẽ vĩnh viễn không bao giờ được rèn luyện.
Lục Ninh Cảnh lại nhận được một cuộc gọi không tầm thường.
Quán cà phê Dương Quang của thành phố A là một quán cà phê được xây ven hồ, ngoài cửa sổ sóng biếc dập dờn, bên trong tiếng đàn viôlông du dương, phi thường thích hợp để uống trà chiều. Lục Ninh Cảnh ngồi ở Nhã gian dựa vào cửa sổ, trong lòng thì không yên tĩnh như cảnh vật.
Quản lý khu vực, cũng chính là cánh tay đắc lực vủa Dương Tần – Liễu Diễm đột nhiên hẹn gặp mặt cậu. Nếu như là người khác, Lục Ninh Cảnh còn tùy tiện tìm lý do từ chối, nhưng đối phương là lại là quản lý khu vực, cho dù hai bên xem như là đối thủ cạnh tranh nhưng cũng chưa đến mức không thèm nhìn mặt nhau, vẫn là cho người ta chút mặt mũi.
Lục Ninh Cảnh tiếp xúc cùng Tống Tranh cũng quen rồi, đến sớm hơn thời gian hẹn 15 phút. Liễu Diễm còn chưa tới, Lục Ninh Cảnh báo tên Liễu Diễm, nhân viên liền dẫn cậu tới chỗ này. Lục Ninh Cảnh ngồi xuống chờ đợi, cậu cũng không biết nguyên nhân đối phương hẹn mình ra quán cà phê làm gì, nhưng chắc chắn không phải là bồi dưỡng tình cảm.
“Đã để cậu chờ lâu, ” Lục Ninh Cảnh mới ngồi một lúc, Liễu Diễm đã đến. Liễu Diễm mới ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt tinh xảo, tóc được buộc cẩn thận, lộ ra sức sống tươi trẻ, nhưng nụ cười thì rất tùy ý, “Uống chút gì không?”
“Latte đi.” Lục Ninh Cảnh cũng không hứng thú mấy với cà phê. Chỉ là một người bán hàng nên những thứ như uống rượu, cà phê, hay gì gì đó thì chỉ uống ở các bữa tiệc.
Liễu Diễm gọi một tách Cappuccino với một chút điểm tâm, sau đó cười với Lục Ninh Cảnh nói: “Xin lỗi đã làm phiền cậu vào ngày nghỉ cuối tuần.”
“Không sao, cuối tuần tôi cũng nhàn rỗi.”
“Là như vậy, ” Liễu Diễm hiển nhiên không quanh co lòng vòng, trực tiếp vào đề tài chính, “Chẳng hay Lục tiên sinh có ý nguyện muốn thay đổi môi trường làm việc?”
Lục Ninh Cảnh ngẩn ra.
Đây chính là “đào móng” trong truyền thuyết ư? Cậu đang làm ở Thịnh Liên, mặc dù không có gì, cũng không có cống hiến gì đặc biệt, nếu như là vì tờ danh sách lấy được bên Hoành Á, có người muốn mời cậu đi còn có thể hiểu được, nhưng tại sao người đó lại là Liễu Diềm?
Lục Ninh Cảnh giả ngu: “Ý của ngài là…”
“Kỳ thực tôi biết cậu từ lâu, ” Liễu Diễm lại nói, “Từ những tờ danh sách, cậu cho tôi một cái nhìn sâu sắc về sự không ngoan của cậu, rất tỉnh táo, không giống nhiều người trẻ tuổi chỉ vì cái lợi trước mắt, cậu luôn giữ bình tĩnh, nói thật tôi đánh giá cậu rất cao.”
“Quá khen, ” Lục Ninh Cảnh cười cười, “Tôi không chắc đó là sự thật đâu.”
Lúc này cà phê và món tráng miệng đã được mang lên, Liễu Diễm ăn một miếng sandwich, nói: “Cuối cùng làm ra tờ danh sách kia, như vậy là đủ rồi. Lục tiên sinh, tôi nghĩ cậu đã rất rõ ý tứ của tôi, không biết cậu có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi? Bên chúng tôi vị trí quản lý khách hàng vẫn chưa tìm được ứng cử viên thích hợp.”
Lục Ninh Cảnh hiện tại đối cũng là quản lý khách hàng, nhưng Liễu Diễm lại ném ra một vị trí như vậy, cùng với vị trí bây giờ của cậu quả thực không cùng đẳng cấp. Lục Ninh Cảnh chỉ đang làm ở một chi nhánh của Thịnh Liên, mà bên Liễu Diễm thì là cả một trụ sở lớn, như Tống Tranh ở bên này, mang tiếng là tổng giám đốc tiêu thụ nhưng thật ra cũng chả khác quản lý khu vực là bao, huống hồ công ty Thịnh Liên còn có rất nhiều chi nhánh khác.
Đây đúng là một điều kiện rất hấp dẫn.
“Về phần đãi ngộ, ” Liễu Diễm thấy cậu không nói lời nào, tiếp tục chêm vào, “Tôi nói một con số, cậu theo tôi thì nhất định có thể lấy được, cũng có thể dựa vào bằng năng lực của chính mình để đàm luận với tôi, mà tôi tin tưởng, vô luận cậu chọn phương thức nào, đãi ngộ tuyệt đối tốt hơn những gì cậu đang nhận. Hơn nữa chúng ta là quản lý khách hàng, không phải nhân viên bình thường, có thể hưởng đãi ngộ như giám đốc.”
Lục Ninh Cảnh khuấy cà phê trong ly, cậu đang suy ngẫm, không phải không động lòng, dù sao cậu đã cố gắng như vậy, cũng chỉ vì muốn được thăng chức cao. Cơ hội như thế này một khi không nắm chắc thì về sau rất khó gặp lại. Nếu như cậu đi, tuyệt đối có thể so với vị trí hiện tại vượt xa hơn.
Liễu Diễm thản nhiên uống cà phê, cho cậu thời gian suy nghĩ.
” Quản lý Liễu, kỳ thực tôi là một người lá gan rất nhỏ, ” Lục Ninh Cảnh hơi mỉm cười nói, “Tôi thừa nhận, đãi ngộ mà anh cho tôi có sức mê hoặc rất lớn. Chính là không biết, tôi có thể hưởng thụ phần đãi ngộ này trong bao lâu.”
Lục Ninh Cảnh cũng không giấu diếm, dù sao động cơ của đối phương mình còn chưa biết, vạn nhất là cái bẫy thì cái gì cũng mất hết.
Liễu Diễm bật cười, “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người, tâm tư so với người bình thường đều kín đáo hơn. Cái khác tôi không dám hứa chắc, nhưng có thể khẳng định, kỳ hạn có đủ đến khi nào cậu từ động rời khỏi.”
Đối phương cũng đã nói đến mức này, không phải trò đùa, mà thực sự muốn chiêu mộ cậu. Lục Ninh Cảnh cúi đầu suy nghĩ chốc lát, nói: “Như vậy đi, mấy ngày nữa tôi sẽ cho anh đáp án.”
Liễu Diễm gật đầu: “Đương nhiên có thể, hi vọng Lục tiên sinh sẽ không để cho chúng tôi chờ quá lâu, tôi rất chờ mong có thể cùng cậu cạnh tranh trên thị trường.”
Lời tác giả: (Giờ học toán ^^)
Về tuổi tác các nhân vật:
Bạn gái em thụ 18 tuổi lên đại học, 22 tuổi tốt nghiệp, đi làm một năm. Con trai của anh công nhỏ hơn bạn gái thụ 3 tuổi. Anh công 19 tuổi thì có con, hỏi, năm nay công bao tuổi?
Thụ nhập học chậm hơn so với người khác, 19 tuổi lên đại học, hiện đã tốt nghiệp và đi làm ba năm, hỏi, thụ nhiêu tuổi?
Được rồi, ai cũng hỏi về tuổi của công thụ, bởi vì đã xác định là trâu già gặm cỏ non. Kỳ thực lúc bắt đầu thì muốn cho thụ 27, 28 tuổi thậm chí là 29, như vậy sẽ không chênh lệch mấy. Nhưng tôi lại muốn, thụ thuộc về loại người mới có chút kinh nghiệm buôn bán, không phải loại “cáo già” kia. Nếu như đã tốt nghiệp sáu, bảy năm, thụ sẽ không có bộ dáng như vậy, cũng không dễ lừa như vậy (*^__^*) hì hì…
Hết chương 20.